Chap : Trần Thanh Bị Phạt -
'chị... Chị định làm gì...' Trần Thanh lùi về phía sau.
'em xem tôi có thể làm gì?' Ách Hân nhếch mép cười làm lộ ra vẻ mặt "đại tỷ ngông cuồng" kia.
'tôi phải phạt em...' Ách Hân cuối đầu xuống hôn lên môi Trần Thanh.
Cô không chống cự cũng không đáp trả. Đứng trơ như tượng.
Một hồi sau Ách Hân đưa lưỡi mình vào khoang miệng cô nên cô mới sực tỉnh và đáp trả lại.
Nếu không phải hau người đã hết hơi thì không biết còn hôn nhau tới khi nào nữa
Ách Hân vừa hôn vừa cởi áo của Trần Thanh. Như nhớ ra điều gì đó nên đã đẩy nàng.
'Em... Chưa tắm...' Trần Thanh định bỏ vào nhà tắm nhưng đã bị người kia nhanh hơn, kéo tay cô lại.
'định trốn hả?'
'không... Em... Không có...'
Ách Hân hôn cô tiếp nhưng cô đã lấy tay chặn môi nàng lại.
'em... Thực sự chưa tắm...'
'vậy để tôi tắm giúp em.' Ách Hân bá đạo kéo Trần Thanh vào nhà tắm khoá cửa lại, ép cô vào tường đưa tay mở vòi sen xả nước ướt cả hai người.
Mặc dù đã tắm rồi nhưng Ách Hân mặc kệ vẫn muốn cùng người yêu bé nhỏ này hưởng thụ điều đó một chút.
Ách Hân nhìn chiếc áo đang dính chặt vào người cô vì nước, lại càng nôn nóng hơn nữa... Nhanh tay cởi bỏ chướng ngại vật, Ách Hân như động vật gặm nhấm đang mê mẫn chiếc cổ cô cho đến khi vết đỏ bắt mắt kia hiện rõ lên thì Ách Hân chuyển mục tiêu khác.
Một bên ngặm lấy một bên bóp làm Trần Thanh không chịu nỗi mà phải rên khẽ nhưng cũng đủ nàng nghe và càng "muốn" hơn.
Trần Thanh không còn cách nào khác đành phải ngước mặt mà hưởng thụ thôi.
Mở mắt cũng không xong vì nước ở vòi sen cứ chảy liên tục, cô nhắm mắt mím chặt môi.
Ách Hân quỳ xuống hôn phần phụng phẳng lừ kia, tay thì cứ việc cởi hết chướng ngại vật, cởi bỏ chiếc quần dài kia
Tuột cái quần và quăng sang chỗ khác. Hiện giờ Trần Thanh chỉ có mỗi cái quần nhỏ đang mặc mà nàng cứ nhìn nó mãi cho dù như thế nào thì cô cũng phải ngại, ngượng ngùng cả.
'em nói đúng. Thật sự em không còn trẻ con như tôi nghĩ nữa... Tất cả đều trưởng thành giống người lớn...'
'Chị đừng nói nữa...' Trần Thanh đỏ mặt che miệng Ách Hân lại.
'được rồi' Ách Hân cười lấy tay Trần Thanh ra rồi tiếp tục công việc của mình.
________
'aaa...'
.
.
'ưm... Ách... Ách... Hân...aaaa chầm... Chậm...'
'chậm... Lại...'
.
.
'em bỏ tay ra. Không thì tôi sẽ nhanh hơn nữa...'
Trần Thanh phải ngoan ngoãn nghe lời. Không phải nàng nói là phạt cô sao, phạt bằng cách này... Chết cô mất thôi.
'ưm... Ách... Ách Hân...' Bất giác tay cô luồng vào trong tóc Ách Hân, một chân thì gác lên vai nàng.
'em... Sắp... Ra...aaa...'
.
.
Trần Thanh mệt mỏi đứng không vững, Ách Hân cũng xót nên mau chóng tắm cho cô rồi đưa ra ngoài.
'Em làm tôi ướt cùng luôn rồi.' nàng để cô nằm trên giường ngay ngắn rồi lấy đồ đi thay bộ mới.
Xong xuôi. Ách Hân leo lên giường rồi ôm lấy người yêu mình vào lòng.
'hôm nay tôi tha cho em. Còn lần sau thì đừng trách...'
'chị... Đáng ghét...'
'có người thương tôi là được rồi.'
_________
Cả hai quấn lấy nhau ở trên giường, cho tới giờ thì mới bắt đầu đói bụng...
Bụng Trần Thanh phải biểu tình thì mới được ăn.
'đói không?' Ách Hân nhìn con mèo nhỏ trong lòng mình đang cọ quậy
'Không. Em muốn được chị ôm như vậy mãi...' Trần Thanh càng rút sâu vào lòng Ách Hân làm nàng cũng hơi khó chịu.
'Con bé ngốc. Mau dậy đi, bụng em đã kêu thét nảy giờ rồi' Ách Hân ngồi dậy kéo tay Trần Thanh lên.
'Không... Em lười lắm...' Trần Thanh mè nheo.
'mau lên. Tôi phạt em nữa bây giờ'
'chị còn đòi phạt nữa sao? Hại em đi không được rồi này, lần đầu mà không nhẹ tay với người ta gì hết. Đúng là đáng ghét.' Trần Thanh giận dỗi.
'em còn nói nữa tôi đè em ra làm một hiệp nữa đấy' Ách Hân khoanh tay đứng nhìn tên kia đang đổ lỗi cho mình.
'hừ... Em không tin mình lại nằm dưới chị như vậy... Em muốn nằm trên...' Trần Thanh là đang nằm dạ trên giường. Thế nào đang công giờ chuyển sang làm thụ rồi.
'em không mau nhanh chân thì tôi bỏ đói em đấy!' Ách Hân lắc đầu rồi bỏ ra ngoài.
'hừ... Chị đúng là một tên đáng ghétttt...'
_____
Trần Thanh ngồi trên xe không thèm nói một tiếng nào. Làm mặt giận nhìn ra cửa sổ.
Gió lùa vào trong làm tóc cô bay bay và hơi rối lên.
'em giận à?' Ách Hân một tay lái một tay xoay mặt cô lại.
'hứ. Không thèm...' Trần Thanh không thèm nhìn ai kia, nhất quyết phải nhìn ra cửa sổ.
'vậy sao?' Ách Hân nhếch mép rồi bấm nút cho cửa sổ đóng lại. Như thế Trần Thanh mới xoay qua nhìn nàng.
'đang mát mà...' Trần Thanh lầm bầm trong miệng rồi khoanh tay nhìn phía trước.
'Bộ máy lạnh trong đây không đủ mát sao?'
'...'
'em học cách im lặng từ khi nào vậy?'
'chị đã dạy em đó...'
'vậy sao? Vậy chúng ta thi xem ai im lặng lâu hơn...'
'nếu chị thích...'
______
Chiếc xe của Ách Hân ghé vào một nhà hàng nhỏ, gửi xe, cả hai cùng đi vào bên trong.
Vừa yên vị phục vụ nhanh chóng cầm menu đi ra.
'Hai vị dùng gì ạ'
Ách Hân nhìn một lượt thức ăn không cần nhìn giá cả mà đưa tay chỉ vào menu.
Một món hai món... Và một đóng món, gần như hết cả menu.
Không lẽ hỏi tên trước mặt ăn gì?
Nàng sẽ thua mất. Gọi ra hết là một cách đúng đắn, ăn được cái gì thì ăn...
'vậy hai vị uống gì ạ!' phục vụ hỏi tiếp.
Ách Hân mở menu phần rượu. Chỉ vào một chai rượu loại new và một chai nước ngọt.
'dạ... Thức ăn sẽ có ngay'
Phục vụ cuối chào rồi vào trong, len lén lau lấy mồ hôi.
Khách khứa gì mà khó tiếp quá. Nói một câu còn tiết kiệm, nảy giờ người phục vụ đó như bị tự kỷ. Nói một mình mà không hề có giọng nói thứ hai bổ sung vào...
Thức ăn cũng đã dọn ra...
Cả hai bắt đầu ăn phần của mình.
Miệng thì bận ăn nên sẽ không nói được...
Ăn lẹ còn về nhà... Mà chị ấy đã mang danh lạnh lùng nói đúng hơn là sẽ ít nói chuyện, đây là lợi thế của chị ấy rồi.
Để xem em im lặng được bao lâu.
Mình không thể thua em/chị ấy được
________
Có thịt rồi đây ...
Nóng hổi nóng hổi, mới ra lò đêi...
P/s: Tại bữa giờ lười viết nên chậm trễ thôi... Ahaha...