Chap : Đi Ăn Cùng Bà Ách
Trần Thanh ngồi trên chiếc xe hơi đắt tiền của bà Ách. Nhìn bên trong thì mới toanh như mới vừa tậu về, mùi nước hoa của bà thì thoảng thất trong xe rất dễ chịu. Thái độ của bà khi đang lái xe rất ngầu nên làm cô không thể mở lời nói gì cả. Trong đầu lại liên tưởng đến hình dáng và thái độ của Ách Hân cũng như người này, đúng là hai mẹ con có khác. Giống nhau tất cả.
'căng thẳng à? Chỉ là đi ăn thôi mà cô bé...' bà Ách quay sang nhìn cô rồi lại nhìn phía trước để lái xe..
'dạ... Con đâu... Có căng thẳng gì đâu, chỉ là... Con đói bụng thôi'
'Ách Hân nó bỏ đói con à?'
'Không phải đâu ạ! Chị ấy đi làm nhưng cũng gọi người mang đến thức ăn cho con. Chỉ là không hợp khẩu vị với con thôi ạ!'
'là những món gì mà không hợp khẩu vị?'
'chỉ là những món ăn đắc tiền như trong nhà hàng thôi ạ!'
'vậy a... Ta định đưa con đến nhà hàng ăn... Thế bây giờ con muốn ăn gì?'
'con cũng lâu rồi không ăn những món ăn Việt, nhất là những quán ở vỉa hè...'
'được rồi. Để ta xem giờ này còn ai bán không!?' Bà Ách xoay vô lăng để đi ngược lại.
'con sợ bác không ăn được...'
'sao lại không ăn được. Người Việt Nam thì ăn món Việt Nam...'
'dạ...'
_______
giờ phút, Ách Hân về tới nhà mà lại không thấy ai cả...
Nàng đi khắp nơi tìm cô nhưng không thấy, bỗng nghe ở ngoài có tiếng chuông.. nàng đi ra mở cửa.
'chị về khi nào vậy ạ?' cả hai người họ cùng nhau vào nhà.
'mới vừa về thì lật đật đi tìm em... Tưởng em đói bụng lại đi lung tung chứ! Mà ăn gì chưa?' Nàng ngồi dựa người vào ghế.
'rồi ạ... Chị ăn đi' Trần Thanh cầm túi nilon bên trong có đựng một hộp gì đó, cô đặt lên bàn.
'gì á?' nàng cũng đói bụng nên ngó xem.
'cơm sườn. Sợ chị đi làm về mệt mà nhịn đói thì không tốt...'
'ừ. Mà ai đưa em đi??'
'mẹ chị đấy... Bà ấy tự nhiên đến đây hỏi mấy câu rồi đưa em đi ăn luôn... '
'ừ...'
'mà chị ăn đi. Rồi ngủ sớm...'
Ách Hân mở hộp cơm ra ngửi mùi thịt nướng lập tức kích thích chiếc bụng đang đói của nàng.
'ngủ sớm á? Có cần yêu thương gì nữa không?' Ách Hân nhìn cô, che miệng cười.
'Không phải bây giờ đâu. Chị đi làm về mệt rồi mà! Ăn uống xong rồi đi tắm. Em chỉ cần ôm chị ngủ là được rồi!'
Ách Hân gật đầu, nhìn bịch nước mắm rồi vừa nghe người kia nói lời ngọt ngào. Nước mắm dù mặn cỡ nào thì cũng dần ngọt đối với nàng.
'để em làm cho' Trần Thanh cầm lấy rồi tháo sợi thun ra, đổ từ từ vào hộp cơm cho nàng.
'mà ngày mai mấy giờ chị mới đi làm vậy?'
'khoảng giờ'
'dạ...'
'sao vậy?'
'Không gì ạ. Chỉ là hỏi xem chị có ngủ đủ giấc không thôi... Chị ăn đi, em đi rửa tay'
'ừm' Trần Thanh đi xuống bếp mở vòi nước ra rửa tay.
'những món ăn chị kêu người đem tới còn trong tủ lạnh đấy!' Trần Thanh đi ra phòng khách, chùi chùi tay mình vào quần, Ách Hân chau mày nhìn cô.
'sao không ăn?'
'em có ăn được một ít. Do không hợp khẩu vị nên em không ăn vào...'
'ừ, vậy em ăn gì để từ ngày mai tôi cho người đem qua...'
'Không cần đâu ạ... Ngày mai chị đi với em vào siêu thị là được rồi!'
'ừ... Nhắc mới nhớ, tôi vẫn muốn mua vài món đồ...'
'vậy ngày mai chúng ta cùng đi.'
'ừm...'
______
Chap ngắn:)))