Chap : Buổi Dã Ngoại. Ngày Cuối
'hình như tối cậu ra ngoài phải không?'
'ừ. Tại đói bụng quá với lại ngủ không được nên tớ đã ra ngoài...'
'bó tay, tối bảo ăn nhiều mà không chịu. Sợ béo à! Gầy như thế này cơ mà...'
'có sao đâu. Ăn bù cũng được'
'hôm nay ngày cuối rồi nên mèo con à. Cả ngày hôm nay cậu không được ngủ đấy nhé, phải đi cùng bọn tớ. Có nghe chưa hả?'
'Hả? Không đi không đi. Mệt lắm'
'có sao đâu. Chúng ta thuê xe đạp'
'càng mệt hơn nữa'
'Bảo Dackson thuê xe nhiều chỗ, cho lớp đi cũng được'
'Không không, đi xe đó tớ mệt lắm' Trần Thanh xua tay lắc đầu, từ chối những lời đề nghị của lớp.
'Vậy thì đi bộ'
'Không. Tớ muốn ở đây' Trần Thanh phóng lên giường, ôm chặt chăn.
'bảo là lười đi. Cậu mau ngồi dậy'
'lười nhát như thế gọi Mèo Con quả là không sai mà!'
'tớ lười đó thì sao? Tớ không muốn đi.'
'mọi người...' một người ra lệnh.
'ừm' mọi người nhìn nhau hiểu ý rồi đi sang phòng nam.
.
.
Hai nhân vật nam mỗi người một đầu vác Trần Thanh đi làm cô như lợn bị trói vùng vẫy la hét um sùm.
'buông tớ ra buông tớ ra. Không muốn đi mà! Mau buông ra'
'Cậu ngoan ngoãn đi. Rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt à!'
Ai ai cũng nhìn lớp của cô cả, nhất là cái người mà bị vác đi kia, chả khác gì chuẩn bị đem đi cân ký rồi bán cả. Mọi người nhìn cô cười làm cô ngại đỏ cả mặt ra đấy.
'các cậu hại tớ rồi. Mau thả tớ xuống, tớ đi cùng là được chứ gì?'
'tốt tốt. Ngoan ngoãn như vậy ngay từ đầu là được rồi! Mau thả cậu ta ra đi...'
'hừm, đúng là biết cách hại người mà!'
______
Trần Thanh bị lôi kéo đến công viên giải trí, cô như là trẻ con lạc đường. Nhìn những thứ xung quanh toàn là những trò chơi to lớn, cảm giác mạnh. Cô muốn thử cô muốn thử...
'đi thôi, nhanh lên' nhưng mà có một tên đã đưa cô khỏi nơi đó làm Trần Thanh tan nát giấc mộng.
'khu trò chơi?'
'ừm. Mọi người chia nhau ra hết rồi, tụi mình đi thôi'
Dackson đã thuê hết nguyên khu trò chơi (công tử nhà giàu mà) nên cả lớp chia nhau ra phá à à không... Chia nhau ra chơi, mà người khác nhìn vào tưởng là phá tiệm. Làm loạn lên hết, người thì bắn súng người thì đua xe người thì thử chơi trò thực tế ảo, người thì gắp thú ôi thôi rồi...
'cậu này. Dậy nhanh đi' nhưng có một người là không màng đến...
'mau dậy mau dậy' một bạn nữ đi đến chỗ gắp thú, kế bên là một người đang ôm những con thú bông mà mình đã gắp nằm ngủ ngủ ngon lành.
'cái gì. Mau tránh ra đi'
'tránh cái gì. Cậu còn dám ngủ sao? Lại đằng kia chơi đi' bạn nữ đó kéo cô dậy rồi lôi đi.
Bạn nữ đó đẩy cô lên ghế rồi thắt dây an toàn cho cô
'làm gì vậy? Sao lại trói tớ. Mau thả ra'
'trói cái đầu cậu. Mau ngồi im' bạn nữ đó định đeo cái gì đó cho cô thì cô né tránh đi.
'có ngồi im không hả?'
'làm cái trò gì vậy? Mau thả tớ ra'
'mọi người'
Mọi người đi đến, giữ cô lại, bạn nữ đó đeo kính thực tế ảo cho cô...
Cô bắt đầu ngồi im...
Được một lúc thì...
Nhìn cô né sang phải rồi né sang trái cô nuốt nước bọt, rồi la lên làm mọi người nhìn cô cười quá trời. Họ cũng ngừng chơi lại mà lót dép ngồi nhìn cô như là đang xem phim...
'CÁI QUÁI GÌ VẬY? ĐI RA ĐI RA. TRỜI ƠI!'
'HAHA...' mọi người phải bịt tai lại khi nghe cô la miệng thì cười như được dịp.
'Ế ế, cậu ấy. Bị gì kìa...' mọi người hốt hoảng khi thấy cô chảy máu ở mũi nên xúm nhau kéo cô ra.
Trần Thanh ngồi đơ ra đó.
'sao hả? Cậu vừa xem vì vậy?'
's...s...sex... Với mấy cô gái khoả... thân... Huhu' Trần Thanh ôm lấy một thành viên trong lớp rồi khóc lóc.
'ai cho cậu ta xem thế?'
'Tớ không biết'
'tớ... Tớ...' bạn nữ khi nãy đưa tay lên rồi gãi đầu cười trừ.
'tớ không biết nữa. Tưởng là video ma. Nhầm thôi, nhưng mà... Ở đâu ra cái đó vậy?'
'cậu hỏi tụi này làm gì? Chủ tiệm kìa. Hỏi ông ấy đi'
Ách Hân. Em xin lỗi, em có lỗi với chị. Huhu...
________
'hắc xì...' Ách Hân xụt xịt mũi mình, một tay lật tiếp trang sách tiếp theo, một tay rút giấy để lau mũi.
________
Trần Thanh trốn ra ngoài rồi bắt taxi về khách sạn thì vô tình gặp người quen.
'ủa, cô Ahn định đi đâu thế?' Trần Thanh định bấm nút thang máy thì vừa lúc đó. Cánh cửa hang máy mở ra là Ahn Joon bên trong nước ra.
'ừ, tôi định ra ngoài.'
'à vậy à.' Trần Thanh bước vào thang máy, chưa kịp đưa tay bấm nút thì bị Ahn Joon kéo ra trở lại.
'a, cô đưa em đi đâu vậy?'
'tôi hứa với em là đãi em ăn bánh cá nhân đậu, takkochi và konpija. Quên rồi à?'
'à à. Nhưng mà khi chiến thắng mà. Lúc đó chúng ta đã thua...'
'Ngốc. Em đã cố gắng rồi!'
'cũng được tính sao?'
_____
Vậy là Trần Thanh được ăn các món đó. Bao sạch cả túi của giảng viên Ahn, nói là chỉ ăn các món có trong danh sách thôi mà ai ngờ giảng viên Ahn nổi tiếng là lạnh lùng với vẻ mặt bất cần đời, không quan tâm đến ai mà lại bị mềm lòng trước con Mèo kia. Chỉ cần giở trò mèo một chút là Ahn Joon đành phải mua đồ ăn cho cô ăn thôi.
'No nê...' Trần Thanh vỗ chiếc bụng đã được lắp đầy của mình
'chúng ta về thôi cô giáo...'
'bây giờ mới chịu về sao?' Ahn Joon liếc ngang cô, làm cô chợt lạnh sóng lưng.
'hề hề...'
Trần Thanh đi theo sau Ahn Joon về khách sạn
'làm cái gì mà đi lâu vậy,? Nhanh lên'
'em no quá. Đi không nổi nữa rồi! Oáp... Hay là cô đi lên trước đi'
'em lại lười nhát nữa à! Ăn cái bụng như cái trống giờ lại muốn ngủ ở đây sao?' Ahn Joon nhéo tai Trần Thanh kéo đi.
'a a, đau quá! Em đi lên này. Buông em ra đi'
________