Chap : Buổi Dã Ngoại Cùng Giảng Viên Anh
'ủa. Cheonjang Ba đâu? Từ nãy giờ tớ chẳng thấy cậu ta' một thành viên trong lớp hỏi.
'chắc là trốn rồi! Nếu mà có thắng thì đừng cho cậu ta ăn. Không công bằng tý nào khi mà chúng ta bỏ công thực hiện thử thách còn cậu ấy lại đi chơi ở đâu đó'
Cũng trong lúc đó...
Trần Thanh đang bận rộn nằm sau bụi rậm để ngủ, lấy balo làm gối để nằm, áo khoác làm chăn, vì chỗ nắng nên cô lấy tay che, tay kia thì quơ loạn xạ dưới đất thì bắt được cái gì đó. Là miếng vải bẩn thỉu, cô định quăng nó đi thì nghĩ lại. Cô ngồi dậy, phủi phủi cho bớt bụi rồi gấp lại làm đôi, cô nằm xuống rồi để nó lên mặt coi như che nắng cho cô ngủ đi...
Ế mà cô mới nghe loáng thoáng gì đó thịt nướng. Không lẽ trường đang ăn thịt nướng sao? Cô nằm ở đây nhỡ chết đói thì sao.
Không được, cô ngồi bật dậy, rồi mang áo khoác vào, đeo balo vào rồi cô đi tìm mọi người. Phải ăn ké mới được, nghe nói thịt nướng ở đây là hết sẩy con chị bảy!
Arin đang sử dụng flycam thì Trần Thanh đi đến xem.
'cậu đang làm gì vậy? Cho tớ chơi với' Trần Thanh giựt lấy bàn điều khiển từ tay Arin
'Không được. Tớ đang tìm...' Arin giựt lấy lại
'tìm gì? Mà mọi người đâu hết rồi!' cô nhìn xung quanh, không thấy ai cả.
'cậu đi đâu từ sớm giờ vậy?' Arin vẫn chú tâm vào bàn điều khiển của mình
'tớ tìm chỗ ngủ.'
'cậu ngủ trên xe vẫn chưa đã à! Ở đây là trong rừng mà cậu tưởng đang ở nhà cậu à, ngốc'
'có sao. Mà tớ đói bụng quá à! Có gì cho tớ ăn không?' Trần Thanh ngồi xuống cục đá to đùng gần đấy.
'ngủ cho nhiều vào. Cậu giúp mọi người tìm tấm vải màu đen đi, xong thì cậu sẽ có thịt nướng ăn'
'thịt nướng? quả tớ nghe không sai mà! Thịt nướng ở đâu?'
'cái đầu cậu, xong nhiệm vụ đi rồi mới được ăn'
'được rồi! Tìm cái gì để tớ tìm giúp cho'
'Một tấm vải màu đen'
'tấm vải màu đen. Nó như thế nào?'
'tớ không biết, tìm nảy giờ vẫn không thấy gì cả'
'thay thế bằng cái khác được không?'
'Không được. Bị phát hiện là chết'
'tớ mới vừa nhặt được cái này! Thấy cũ rích định vứt nó đi, nhưng nghĩ làm khăn lau giày cũng được' Trần Thanh lấy từ trong ngăn đựng nước ra tấm vải đen khi nảy vừa mới nhặt được.
'gì?' Arin quay sang nhìn rồi giựt lấy thứ trên tay Trần Thanh.
Arin cầm tấm vải soi mói, phát hiện tên trường mình nằm mờ mờ ở dưới gốc, Arin vui mừng ôm chầm lấy cô, nhưng mà cô vẫn chưa biết chuyện gì cả...
Arin thông báo cho mọi người bằng bộ đàm của mình, mọi người lần lượt đến ôm cô làm muốn nghẹt thở...
'Chuyện gì vậy trời! Giống như mình vừa mới giải cứu trái đất vậy...'
'Không ngờ cậu chỉ biết ngủ thôi mà lại lập được công lớn như vậy'
'tại hạ bái phục bái phục. Mèo Con tỷ tỷ nha'
'hãy gọi ta là Mèo đại nhân haha...' Trần Thanh mặc dù không biết chuyện gì đang diễn ra nhưng vẫn ham vui, hoà nhập vào...
Lớp trưởng đem tấm vải giao cho ban tổ chức (hiệu trưởng) rồi nhận được cây cờ màu đỏ, lớp trưởng mang đến lớp, họ lại vui mừng lần nữa.
'này nhóc, nghe nói em vừa lập được công lao phải không?' Ahn Joon đi đến chỗ Trần Thanh, ngồi xuống cạnh cô.
'em cũng chả biết chuyện gì vừa xảy ra cả, em chỉ ngủ thôi mà mọi người vui vẻ như vậy sao?'
'em sẽ cố gắng ngủ thật nhiều haha...'
'hết hiểu nổi, chuẩn bị tinh thần đi, em sẽ cùng tôi thi đấu kìa! Sắp đến rồi!'
'đấu cái gì? thi cái gì? Em đói muốn chết rồi!'
' chừa. Khi nảy tôi gọi em dậy để ăn mà em không ăn thì thôi!' Ahn Joon đứng lên bỏ đi.
______
'trước mặt mọi người là gồm cặp đôi, học sinh và giảng viên của mình. Cuộc thi có tên là cặp đôi ăn ý, Mỗi cặp sẽ được phát cho một tờ báo.
Ngay sau khi tiếng nhạc dứt , Cả hai cùng phải đứng sao cho toàn bộ phần chạm đất không vượt qua tờ báo. Đội nào bị ngã ra ngoài trước sẽ bị loại.
Sau mỗi hiệp thì tờ báo sẽ được gấp lại /.'
'Như vậy nghĩa là phần tiếp đất sẽ nhỏ đi, các cặp phải làm thế nào thì tùy bế, cõng, vác, khiêng gì đó cũng được miễn là không được rời khỏi tờ báo. Đội nào trụ được lâu nhất sẽ là đội chiến thắng.'
'Các cặp đã hiểu luật chơi chưa?' Hiệu trưởng cầm cái loa nói lớn.
'RỒI Ạ!'
'được rồi. Tôi sẽ đếm đến là bắt đầu nhé!'
''
.
.
''
.
.
', bắt đầu'
Hiệu trưởng vừa dứt câu là nhạc nổi lên, có các cặp phiêu theo nhạc nên nhạc dừng khi nào cũng không hay biết và...
'đội ,, bị loại'
Nhạc bắt đầu mở lên...
Trần Thanh và Ahn Joon là đội , mỗi khi nhạc dừng là Ahn Joon kéo cô lại gần hơn. Thật là biết làm người ta đau tim mà...
'đội và đội bị loại. Như vậy trước mắt chúng ta còn đội. Là đội , , , , . À, cho xin thay tờ báo cho mỗi đội.'
Khi tờ báo được đổi thành tờ mới thì nhạc lại bắt đầu mở lên...
'oáp. Em mệt quá à! Hay là thua đại đi...'
'điên à! Bộ em không muốn ăn thịt nướng sao?'
'muốn chứ! Nhưng cách này làm em mệt quá, tờ báo bắt đầu nhỏ đi rồi. Không thì lát nữa cô cõng em đi'
'babo'
Nhạc dừng, Trần Thanh lập tức nhảy lên người Ahn Joon, cô ta cũng đành phải cõng cô thôi.
'em làm thật à?'
'chứ sao nữa. Không thì bỏ cuộc đi'
'đội và . Bị loại'
Nhạc mở lên, Ahn Joon lập tức bỏ cô xuống, vì không biết nên mông cô đã tiếp đất. Mọi người nhìn cô cười cười làm cô ngại mà đỏ cả mặt, lập tức đứng dậy phủi quần.
'cho mình chơi cái trò này chi không biết nữa'
'cô nhìn kìa, nhỏ như thế mà gấp lại nữa thì sao đứng đây. Trò chơi gì mà cực hình quá!'
'cố đi. Thắng trận này tôi sẽ đãi em ăn'
'thịt nướng à?'
'Không. Là bánh cá nhân đậu.'
'hả?'
'bánh cá nhân đậu và takkochi'
'hừm...' cô xoa cằm nghĩ ngợi.
'bánh cá nhân đậu, takkochi và konpija'
'được đó. Cô hứa nha...' Trần Thanh cười te tét rồi giựt mình vì nhạc đã dừng, cô nhanh chóng bế Ahn Joon lên rồi đứng lên mảnh giấy, cả lớp nhìn cô vỗ tay rần rần. Tưởng là cô bánh bèo, chỉ biết ngủ thôi chứ, chẳng làm được tích sự gì cả.
Ahn Joon ngạc nhiên, nhìn cô.
'em khoẻ như vậy sao?'
'là do đồ ăn của cô thôi. Chúng ta sắp thắng rồi!'
'đội bị loại.'
Trước mắt là còn hai đội. và , đội nào sẽ thắng đây...
__________