Chap : Mỹ Nhân Đối Mặt-
Như mọi ngày, Phạm Hồng đi học về là đến ngay nhà cô để làm việc, nhưng hôm nay, cô ta phát hiện ra có sự hiện diện của một người lạ.
'cô là ai vậy?' Phạm Hồng hỏi
'...' Ách Hân không màng đến người đứng trước mặt mà cứ nhìn vào tivi, không phải ở đây là Hàn sao. Sao cô ta lại nói tiếng việt với nàng, không lẽ Trần Thanh dạy cho cô ta biết???
'tôi hỏi cô là ai? Sao lại vào đây?' Phạm Hồng tắt TV.
'tôi là người yêu của Trần Thanh.' Ách Hân trả lời tỉnh bơ.
'người yêu? Sao tôi không nghe cô ta nhắc đến nhỉ?' thực chất là Phạm Hồng đã biết nhưng cô ta cố tình nói vậy.
'tại sao em ấy lại nói chuyện riêng tư của mình cho cô biết? Không phải cô đến đây để làm việc sao. Mau đi đi'
'sao cô biết?'
'Em ấy đã nói với tôi. à còn nữa, từ giờ về sau đã có tôi lo cho em ấy rồi nên cô cũng không cần đến làm gì nữa...'
'ý cô là đuổi tôi?'
'hẳn là vậy' Ách Hân hôm nay ba gai cực kỳ. Không lẽ vì ghen sao???
'muốn cũng không được. Tôi đã ký hợp đồng dài hạn nên... Haha... Canh chừng cô ta cho kỹ nhé! Có chuyện gì xảy ra thì tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu...' nói rồi Phạm Hồng bỏ vào trong.
Cái gì mà có gì xảy ra sẽ khoonh chịu trách nhiệm. Không lẽ có chuyện gì đó xảy ra trước khi nàng đến?
Phải điều tra mới được.
_____
Người yêu đến và ở bên cạnh mình thì không vui sao mà được, Trần Thanh vui vẻ nguyên ngày, làm cả lớp cứ nhìn cô như sinh vật hiếm chưa bị tuyệt chủng, hôm nay cô không ngủ gật cũng không nằm ra bàn tỏ vẻ mệt mỏi.
Thay vào đó là ngồi ngay ngắn nghe giảng...
'hôm nay cậu ấy bị gì vậy ta?'
'chạm mạch à? Hay là có ý đồ gì...'
'cô ơi. Cô ghi sai chính tả kìa!' Trần Thanh dơ tay nói
'ờ ờ...' Biểu hiện của cô cũng làm cho giảng viên một phen bất ngờ nữa là...
Cả lớp nghi ngờ rằng...
Hôm nay cô quên mang thuốc theo uống.
________
'em không ngờ là chị nghỉ việc dạy học là vì em đó...'
'Không phải chị rất yêu công việc hiện tại của mình sao?'
'đúng vậy. Nhưng có em rồi! Tôi yêu em hơn tất cả những gì đối với tôi'
'mong là em đừng làm tôi thất vọng' Ách Hân ôm Trần Thanh vào lòng, đã lâu rồi không được ôm nhau như vậy. Cả hai đều nhớ nhung đến mùi hương của đối phương.
'Không đâu... Sao em có thể làm vậy chứ!'
'được rồi. Em ngủ đi...' Ách Hân xoa đầu cô
'nhưng em đi uống nước cái đã. Chị muốn uống không?'
'Chị không. Em đi nhanh đi'
'dạ...'
Trần Thanh đi xuống bếp, mở tủ lạnh ra lấy chai nước suối, mới vừa đưa lên miệng thì súyt nữa sặc vì giựt mình khi nghe giọng nói của ai đó. chắc chắn là Phạm Hồng chứ không ai hết.
'hạnh phúc nhỉ?' Cô ta đi đến chỗ cô.
'hạnh phúc cái gì. Tôi vừa nói ba tôi rồi! Ngày mai cô không cần đến đây nữa đâu...' Trần Thanh đóng nắp chai lại.
'vậy sao. Nhưng tôi cũng vừa nói với ba cô rồi! Không dễ dàng làm điều mà mình muốn đâu. Trần Thanh à!' Phạm Hồng càng đi đến gần cô hơn, cô càng lùi bước về sau hơn.
'Cô bị điên rồi! Mắc mớ gì phải ở lại đây chứ! Cô cần tiền chứ gì? Tôi sẽ cho cô, bao nhiêu cũng được' Trần Thanh hất mặt nói.
'tôi không cần tiền...' Phạm Hồng đứng đối diện với cô, một tay chóng lên tủ lạnh, đã đường cùng nên Trần Thanh hết đường lui.
'mà tôi cần cô...' Phạm Hồng cuối người nói vào tai cô.
'tôi... Tôi sẽ la lên đó...'
'la đi, rồi cô ta sẽ xuống đây thấy cảnh tượng này, và nghĩ rằng... Cô là đang day dưa với tôi. Không phải hai người vừa ôm ấp tình cảm lắm sao?'
'cô... Nhìn trộm?'
Bằng cách nào chứ, cô đã đóng cửa đàng hoàng mà...
'Không không... Chỉ vô tình thấy thôi cô bé!' Phạm Hồng bóp miệng Trần Thanh, gằn giọng.
'nhớ trong đầu một lần nữa, đừng có vô lễ với tôi. Tôi sẽ cho cô thấy tình tay ba là như thế nào nhé!'
'cô... Dám?'
'sao lại không?'
'được rồi! Tôi sẽ nhớ chuyện này! Cô chờ đó!' Trần Thanh đẩy cô ta ra rồi chạy vụt lên lầu, hốt hoảng như vừa gặp ma. Nhưng đây còn đáng sợ hơn ma nữa.
Phạm Hồng đứng đó cùng với nụ cười nham hiểm
'sao lâu vậy?' thấy Trần Thanh mở cửa đi vào thì Ách Hân đã vội hỏi.
'tại em mắc vệ sinh sẵn tiện đi luôn. Chúng ta ngủ thôi chị!' Trần Thanh lên giường ôm lấy Ách Hân.
'ờ... Em ngủ ngon'
_________