Chap : Cảnh Tượng Trước Mắt (tiếp phần trước)
tháng sau...
'Trần Thanh. Dậy...'
'đang ngủ mà... Đi ra đi...'
'dậy nhanh, ko thì trễ giờ đi học, hôm nay chị sẽ đưa em đi học. Nhanh lên'
_____
'oáp ... Em buồn ngủ quá!'
'ai biểu tối ko lo ngủ mà chơi game, em mà còn thức khuya nữa thì đừng có hòng mà đòi lại, chị sẽ quăng nó vào thùng rác.' Trần Hoài hâm doạ
Cách đây ngày Trần Thanh đã năn nỉ ỉ ôi chị mình trả lại máy game giờ mà bị vứt đi thì chắc chớt!
'a, này sao hôm nay lại đi sớm vậy?' Hoàng Khoa thấy hôm nay bất thường đến sớm thì lại hỏi
'aaaa... Tại vì bà chị ở nhà bắt dậy sớm... Oáp... Buồn ngủ chết được'
'ê... Hôm nay là sinh nhật của lớp trưởng, biết ko?'
'thật hả? Ai nói đâu mà biết.'
'có muốn đi ko?'
'mời thì đi. Ai đời mặt dày người ta ko mời lại dác mặt đến, coi sao được'
'tất nhiên là lớp trưởng sẽ mời cậu mà... Gần như cả lớp luôn đấy, mà nghe nói là có cả cô chủ nhiệm.'
'gì?' đang buồn ngủ mà nghe có cả cô chủ nhiệm thì Trần Thanh to mắt ra nhìn
'hết hồn. Làm gì phản ứng ghê vậy?'
'tớ... Chắc ko đi được đâu.'
'đùa à!' Hoàng Khoa gõ vào đầu cô cái rõ đau
'khi nãy nói muốn đi'
'nhưng... Nhưng mà...'
Nếu người chạm mặt nhau thì... dự tiệc chắc chắn sẽ ko vui vẻ gì mà còn vướng mắt nhau.
Từ chối nhiều lần nhưng sinh nhật thì năm có lần chứ ko phải thường xuyên, được mọi người khuyến khích đi cùng cho vui, dù gì cũng là thành phần trong lớp mà...
'mẹ, con đi sinh nhật bạn, có lẽ tối mới về...' Trần Thanh đi xuống gặp mẹ mình sẵn tiện nói luôn
'mẹ để cửa cho con cũng được,... Hoặc con sẽ ngủ nhà bạn...'
'ừm, về sớm được rồi! Nè... Mẹ cho thêm tiền để đi...'
'không, con có rồi. Con đi đây.'
_____
Thực sự thì... Sinh nhật của người khác phải vui vẻ chưa, sao mà trong người Trần Thanh cứ khó chịu, nãy giờ chỉ uống chừng... chai rượu, mọi người ra khỏi chỗ mình để quẩy hết mình, nhảy như đúng rồi! Chỉ còn người duy nhất ngồi tại chỗ, thấy ở ko cũng kỳ, ra nhảy cũng ko được, nên với lấy chai rượu trên bàn uống tiếp
Trong lòng vẫn còn tia hy vọng, người kia sẽ cản lại ko cho cô uống...
Và rồi... Hết chai, trời đất như quay cuồng, cảm thấy chóng mặt nên nhắm mắt lắc đầu vài cái...
'uống làm gì ko biết... Khó chịu quá!'
Trần Thanh đứng lên, loạng choạng đi vào nhà vệ sinh, chân bên này chân bên kia chéo qua chéo lại, giành nhau mà đi...
Xả nước vào tay rồi rửa mặt... Cô nhìn mình trong gương thì cảm thấy mình cũng thật ghê tởm chứ! Cô lại dám yêu con gái.
'mày thật quá vô dụng đó Trần Thanh... Làm sao có thể... Rút lại lời nói được nhưng mà... mình rất yêu cô ấy...' Trần Thanh ngồi xuống, chóng tay lên đầu gối, úp mặt xuống,... Khóc?
Sao phải khóc chứ! Vì điều gì...
Trong lúc đó, Ách Hân bước vào. Nhìn cô học trò dường như gây ra lỗi lầm với mình, ngồi đó khóc. Nàng đau lắm, ko thể kiểm soát được trái tim mình, nó ko nghe lời nàng.
Ách Hân lặng lẽ đi đến Trần Thanh, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cô, khẽ đưa tay lên vai cô, vỗ về...
Trần Thanh ngóc đầu dậy...
'c...cô...'
Đang ngủ mà cảm thấy ai đang ở bên còn vỗ vai cô nên ngóc dậy...
Chết, ko phải khóc sao? Mình hố rồi...
'sao cô lại ở đây? A... C... Cô lo cho em... Đúng ko? Haha.'
'điên, tôi chỉ đi vệ sinh,gặp em ngồi đó nên mới định bảo đi về.' Ách Hân đỏ mặt đứng dậy
'cô đỏ mặt...'
'chỉ vì uống chút thôi.'
'cô nói dối, cô ko uống rượu, ko uống giọt nào cả. Em quan sát cô rất kỹ, dường như tất cả mọi hoạt động'
'em... Cũng như là theo dõi tôi.'
'tất nhiên... Vì cô là người... À ko, bỏ đi, chúng ta ra ngoài thôi.' Trần Thanh bỏ đi trước
Ách Hân nhìn dáng lưng của cô học trò mình, nó rất cô đơn... Nhìn rất lẻ loi, nàng muốn ôm lấy nhưng... Ko được... Ách Hân cũng đi ra ngoài...
Trần Thanh thấy cửa chưa khoá nên đi vào, nhà tối ko thấy đường cộng thêm say xỉn, nhức đầu nên ko định hướng phòng mình, mò thấy mình đang cầm chốt cửa nên mở vào luôn...
Đi vào, cô vấp phải gì đó té sấp mặt rồi lười ngồi dậy nên nằm đó ngủ luôn.
...
...
Mở mắt ra, chớp chớp vài cái, nhìn trần nhà... Lạ nhỉ, ko phải phòng cô, vì chỉ riêng phòng cô được lấp la phong khác mấy phòng kia, là có hình mặt trăng và ngôi sao...
Chỗ mình đang nằm thấy lạnh lạnh, biết là đang nằm dưới đất, bất giác vươn vai cái rồi xoay sang bên trái.
What the heo??? Gì thế này?
Trần Thanh cầm vật kế bên mình lên, là áo ngực...
Ngồi dậy nhìn xung quanh, toàn là đồ thôi
Ko lẽ ăn trộm? Ko phải.
Bỗng nhìn lên giường thì...
'aaaaa...'
Trần Thanh hốt hoảng, bất giác lùi về phía sau
Cái gì thế này? Chuyện gì đang xảy ra vậy... Mẹ mình...
Trần Thanh lấy tay che miệng mình lại, nước mắt lưng tròng sắp khóc vì cảnh tượng trước mắt...
người trên giường cũng cựa quậy muốn thức giấc vì tiếng la ai đó.
Trần Hy Châu cảm thấy linh cảm ko tốt, mới sáng sớm sắp xảy ra chuyện gì sao???
Trần Hy Châu ngồi dậy, nhìn người kế bên mình rồi bắt gặp trong phòng mình có thêm người nữa... Bà bỗng đứng hình...