Trong ánh mắt vô cùng kinh ngạc của đám khán giả đang đứng xem, Lỗ Sĩ Đốn cằm đã bị nện vỡ lại một lần nữa giãy dụa bò lên. Hắn giân giữ trừng mắt nhìn Vương Chí Đạo, miệng giật giật tựa hồ như muốn nói cái gì đó, nhưng lại bởi vì xương cằm vừa vỡ, vừa động miệng đã đau đớn vô cùng, kết quả miệng mấp máy hồi lâu, ngoại trừ phát ra thanh âm "ô ô", vẫn không thể nói ra được một câu đầy đủ.
Vương Chí Đạo thấy thế thở dài nói: "Ngươi cũng thật là ngoan cường hả, thấy thế này ta cũng không đành lòng trêu chọc ngươi nữa! Cũng được, ngươi đã không chịu thua, ta đây trực tiếp đánh bất tỉnh ngươi là được!"
Lỗ Sĩ Đốn nghe rõ ràng được ý tứ của Vương Chí Đạo, đột nhiên làm ra một động tác thật ngoài ý nghĩ của Vương Chí Đạo. Chỉ thấy hai nắm tay hắn siết chặt thành quyền, giơ cao lên, quyền tâm hướng vào trong, hai cẳng tay dựng song song bảo hộ trước mặt của hắn, cứ như vậy hai cẳng tay to thô tráng kiện đã nhất thời đem toàn bộ đầu mặt chính diện của Lỗ Sĩ Đốn bảo vệ lại. Hơn nữa Lỗ Sĩ Đốn còn hơi khom đầu thu cằm vào dưới hõm vai, hai tròng mắt cảnh giác xuyên qua khe hở giữa hai cẳng tay dựng song song mà nhìn chằm chằm vào Vương Chí Đạo. Càng khó có được chính là thắt lưng của hắn cũng khom xuống, hai đầu gối đều hơi khuỵu, đứng thế một trước một sau, không hề lộ ra bộ dáng kiêu ngạo đứng thẳng nghênh ngang nữa.
Loại tư thế này, chính là tư thế phòng hộ tiêu chuẩn trong đấm bốc, đem quá nửa các bộ vị yếu hại trên toàn thân người bảo vệ lại, đối với những tập kích vào bộ vị đầu chỉ cần di động cẳng tay rất nhỏ là đã có thể dễ dàng phòng ngự được.
Vốn đang muốn dùng một đòn Cao tảo thích đá vào đầu làm cho Lỗ Sĩ Đốn ngất xỉu mà chấm dứt chiến đấu, Vương Chí Đạo nhìn thấy thế không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, liền đình chỉ công kích, nói: "Nguyên lai ngươi lại là một tay cao thủ đấm bốc hả! Tư thế phòng ngự rất không tệ đó, ngươi nếu như mà sớm bày ra loại tư thế này, sẽ không bị chịu đòn vô ích đâu. Ngươi đã là một tay đấm bốc, hơn nữa vừa may ta cũng biết chơi đấm bốc, vậy chúng ta đây làm một trận đấm bốc đi hả!"
Nói xong, Vương Chí Đạo cũng bày ra một tư thế trong đấm bốc, hai chân bắt đầu nhẹ nhàng nhún nhảy nhún nhảy.
Tư thế đấm bốc của Vương Chí Đạo so với tư thế phòng ngự thức trong đấm bốc mà Lỗ Sĩ Đốn đang bày ra thì bất đồng. Hắn chỉ dùng tay phải nâng lên đến vị trí phòng hộ tầm cao, còn tay trái lại đặt tại phía dưới ngực, lại còn không ngừng nhẹ nhàng quay quay thành một vòng tròn nhỏ. Loại tư thế đấm bốc này chính là một trong những tư thế nghênh chiến thường dùng của Quyền vương vĩ đại nhất ở hậu thế A Lý (Mohamad Ali). Về phần hai chân hắn đang nhún nhảy rất nhẹ nhàng nhịp nhàng, lại chính là "Hồ điệp bộ" nổi danh ở hậu thế.
Có người cho rằng, loại bộ pháp này là bộ pháp biến dị từ "Hồ điệp vũ bộ" của Quyền vương A Lý. Lại còn cho rằng "Hồ điệp bộ" về sau thường xuyên được Lý Tiểu Long hoặc các ngôi sao phim hành động đời sau biểu diễn trong phim ảnh, trong đánh nhau thực sự thì tuyệt không có tác dụng, chưa nói đến việc tiêu hao thể lực, còn có thể ảnh hưởng đến sức phán đoán, bị động chịu đòn. Trên thực tế đây là một sự hiểu lầm. Trong chiến đấu lấy một địch nhiều, "Hồ điệp bộ" có lẽ là không thể dùng được. Nhưng là ở trên lôi đài trong lúc đánh nhau đơn đả độc đấu, chỗ hữu dụng của "Hồ điệp bộ" thật là rõ ràng. Nó chẳng những phát huy được năng lực thăng bằng, còn có thể tiêu trừ hữu hiệu được tâm lý sợ hãi cùng khẩn trương khi lâm chiến, càng có thể làm cho thể xác và tinh thần đạt tới được "điểm hưng phấn". Khi đã đạt được tới "điểm hưng phấn" này, sức phán đoán, khả năng phản ứng so với lúc bình thường sẽ được phát huy càng hoàn mỹ, động tác sẽ càng linh tiệp nhanh nhẹn, càng làm cho người ta toàn thân trên dưới tràn ngập tiết tấu.
Với những ai cho rằng "Hồ điệp bộ" làm tiêu hao thể lực, ảnh hướng đến phán đoán cùng phản ứng, trên thực tế cũng chưa có chân chính luyện qua "Hồ điệp bộ". "Hồ điệp bộ" là một loại kỹ năng chiến đấu, phải cần một thời gian luyện tập nhất định mới có thể phát huy được chỗ diệu dụng của nó, cũng không phải là những thứ mà chỉ có xem một lần là đã có thể bắt chước được. Bất cứ loại kỹ năng gì, đều cần phải không ngừng chăm chỉ luyện tập mới có thể chân chính nắm giữ, mới có thể sử dụng thuần thục được. Những người mà chưa từng luyện qua này, đến lúc đánh nhau lại bắt chước Lý Tiểu Long nhảy bừa nhún loạn, tự cho là đã học được "Hồ điệp bộ" hoặc là Tiệt Quyền Đạo, như vậy không bị đánh mới là lạ.
Thời đại này đấm bốc Tây dương mặc dù đã bắt đầu phổ cập, nhưng là "Hồ điệp bộ" vẫn còn chưa có xuất hiện qua, cho nên các khán giả ở đây cũng không hiểu chút nào khi nhìn thấy "vũ đạo" của Vương Chí Đạo, không rõ là hắn đang làm gì. Mà Lỗ Sĩ Đốn bởi vì đã mấy lần phải chịu thiệt thòi lớn, đối với Vương Chí Đạo đã có bản năng cảnh giác, nhìn thấy loại cử động không rõ ràng này, lại làm cho hắn nghĩ lầm rằng Vương Chí Đạo lại muốn sử dụng loại thủ đoạn khó lòng phòng bị gì đó để đến đả kích chính mình, liền không dám chủ động xuất kích, chỉ là ra sức tăng cường phòng ngự chu đáo đối với Vương Chí Đạo đang không ngừng nhún nhảy xoay vòng xung quanh hắn.
Vương Chí Đạo sau khi nhún nhẩy xoay quanh Lỗ Sĩ Đốn hết một vòng, không thấy Lỗ Sĩ Đốn chủ động xuất kích, lập tức trượt nhanh về trước, nửa thân trên hơi nghiêng đi, tay trái một đòn Thứ quyền đã nhanh như tên bắn nhằm Lỗ Sĩ Đốn đánh tới, thoáng một cái đã xuyên qua được khoảng hở giữa hai cẳng tay dựng song song phòng hộ trước mặt của Lỗ Sĩ Đốn, kích trúng vào trên cái sống mũi cao vút. Thứ quyền không phải là một thủ đoạn ra đòn nghiêm trọng, nhưng là lúc này Vương Chí Đạo không mang găng tay đấm bốc, mà là dùng nắm tay trần, cho nên lần này đả kích đã nhất thời làm cho Lỗ Sĩ Đốn máu mũi tuôn trào.
Lỗ Sĩ Đốn không ngờ tới chính mình đang dùng tư thế phòng hộ kín kẽ, vậy mà vẫn có thể để cho Vương Chí Đạo dễ dàng đánh trúng như vậy, không khỏi vừa sợ vừa giận, lập tức không hề chỉ thủ không công nữa, mà đã huy động thiết quyền nhằm Vương Chí Đạo phát động công kích. Không ngờ Vương Chí Đạo chỉ là hơi khuỵu người né đi một chút, đã tránh được thiết quyền của Lỗ Sĩ Đốn, sau đó tay trái Thứ quyền lại bắn ra giống như là độc xà phun nọc, xuyên qua phòng hộ nhanh như chớp đánh trúng ngay lên mắt bên phải Lỗ Sĩ Đốn. Lỗ Sĩ Đốn mắt phải bị đấm đau vẫn còn chưa kịp phản ứng lại, Trực quyền tay phải của Vương Chí Đạo đã lập tức theo sau đòn Thứ quyền tay trái kia nặng nề đánh ngay lên trên cằm Lỗ Sĩ Đốn. Lực lượng cực lớn thiếu chút nữa đem xương cằm Lỗ Sĩ Đốn vốn đã gãy đánh cho rời hẳn ra.
Cũng không biết là nhờ vào lực lượng gì để thúc đẩy mà Lỗ Sĩ Đốn mặc dù đã trúng đòn nghiêm trọng như vậy nhưng sau khi lui lại mấy bước vẫn có thể kiên cường mạnh mẽ bình ổn lại cước bộ, sau đó nhịn cơn đau xuống, tiếp tục nhằm Vương Chí Đạo phát động công kích.
Đáng tiếc Lỗ Sĩ Đốn mặc dù công phu chịu đòn đau đủ mạnh mẽ, nhưng về phương diện động tác cùng tính chất linh tiệp thì hoàn toàn không phải là đối thủ của Vương Chí Đạo.
Đánh một hồi lâu, chẳng những không có đánh trúng được Vương Chí Đạo lấy một quyền, ngược lại còn bị Vương Chí Đạo dùng "Hồ điệp bộ" né phái tránh trái, lùi trước tiến sau làm cho mắt mũi hoa lên, cơ hồ không phân biệt được phương hướng, lại còn không kể đến Thứ quyền của Vương Chí Đạo giống như là độc xà phun nọc liên tiếp vài ba lần đâm trúng vào mặt hắn, mặc dù không tính là đòn nặng, nhưng mỗi một lần lực chú ý của Lỗ Sĩ Đốn bị đòn Thứ quyền này hấp dẫn đi, thì ngay sau đòn Thứ quyền ấy sẽ tiếp đến là một đòn Trực quyền hoặc là Thượng hạ Câu quyền trầm trọng đem Lỗ Sĩ Đốn đánh ngã xuống. Nhưng Lỗ Sĩ Đốn lại vẫn rất kiên cường, sau mỗi lần ngã xuống lại đứng lên tiếp tục chiến đấu. Sau khi lặp lại đến năm lần ngã xuống đứng lên như thế, Vương Chí Đạo mặc dù bội phục, nhưng cũng có chút không nhịn được nữa. Vì vậy Tả hữu Câu quyền như chớp lửa liên hoàn xuất kích, đánh cho Lỗ Sĩ Đốn mặt mũi biến dạng cơ hồ chỉ sợ ngay cả mẹ của hắn cũng nhìn không ra được nữa. Đợi được đến sau khi Vương Chí Đạo dừng tay, rốt cục Lỗ Sĩ Đốn không chịu đựng nổi, một lần nữa nặng nề ngã xuống, lần này thì không còn cách nào đứng lên được nữa.
Dưới lôi đài Chu Quốc Phú thấy vậy trợn mắt há hốc mồm, thì thào như đang tự nói: "Hắn rõ ràng là luyện được đấm bốc so với ta còn muốn giỏi hơn! Thật quá đáng, lúc đầu lại còn dối gạt ta nói không chơi đấm bốc, chỉ biết đánh võ tổng hợp không hạn chế! Được rồi, đấm bốc của hắn đây là theo cái phong cách gì, tại sao lại không giống với đấm bốc sở học của ta?" Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Lưu Chấn Đông đang đứng bên cạnh hắn liền làm ra vẻ mặt nghiêm túc hồi đáp: "Đây chính là đấm bốc theo phong cách Tinh Võ Môn!
Ta thề, chờ tới khi trận đấu chấm dứt, ta nhất định sẽ buộc Vương sư đệ đem loại kỹ thuật đấm bốc này truyền thụ lại cho Tinh Võ Môn đệ tử, để cho bọn họ có thể ở trên võ đài đấm bốc đánh bại đám quyền thủ ngoại quốc. Ta muốn để cho bọn họ rõ ràng, đấm bốc Trung Quốc cũng có thể xưng vương xưng bá trên võ đài đấm bốc!"
Chu Quốc Phú nghe vậy không khỏi vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
Trên lôi đài, Vương Chí Đạo nhìn Lỗ Sĩ Đốn đang liều mạng giãy dụa trên sàn đài nghĩ muốn bò lên, liền mỉm cười chìa cánh tay phải ra, lại nói: "Ta không rõ là cái lực lượng gì có thể thúc đẩy được ngươi kiên trì muốn đứng lên, mặc dù thái độ kiêu ngạo lúc trước của ngươi khiến cho người khác chán ghét, nhưng là bây giờ ta không thể không thừa nhận rằng ngươi là một con người kiên cường, một con người kiên cường khiến kẻ khác phải bội phục. Nếu như ngươi mà không ghi hận ta vì một trận đấu võ này, vậy thì ta nguyện ý xem ngươi như là một bằng hữu!"
Lỗ Sĩ Đốn ngơ ngác nhìn Vương Chí Đạo đang vươn tay phải ra, chần chừ một hồi lâu mới duỗi tay mình ra nắm lấy tay Vương Chí Đạo, mượn lực lượng của hắn để đứng lên.
Sau khi đứng thẳng người lên, Lỗ Sĩ Đốn nhìn lại Vương Chí Đạo một hồi lâu, đến khi rõ ràng được chính mình không có khả năng chiến thắng được người này rồi, lập tức hai đầu gối quỳ thụp xuống, lớn tiếng gào khóc ầm lên.
Không nghĩ tới mời vừa khen ngợi hắn là một con người kiên cường, lập tức một con người kiên cường đầu trọc lốc này lại khóc ầm lên ngay trước mặt mọi người. Chẳng những Vương Chí Đạo cảm thấy ngạc nhiên, mà ngay cả những khán giả vốn đang muốn vỗ tay chúc mừng Vương Chí Đạo thắng lợi cũng đều ngẩn cả người, đơ mặt nhìn lại con người kiên cường đầu trọc lốc đang quỳ sụp trên lôi đài khóc lóc ầm ĩ. Nhất thời cả đại quảng trường Phố Đông lặng ngắt như tờ.
Sau khi Lỗ Sĩ Đốn khóc một hồi lâu, mới từ trong cái túi quần khâu sau mông móc ra một bức ảnh đen trắng, đưa cho Vương Chí Đạo, ngữ khí run rẩy nói: "Đây chính là con gái nhỏ của ta, năm nay mới có bốn tuổi. Nàng vẫn cho ta là một anh hùng. Trước khi ta đến Trung Quốc đã hứa chắc chắn với nàng rằng nhất định sẽ đoạt được chức Quán quân trở về. Không ngờ tới ta không thực hiện được lời hứa này rồi. Sau này trở về, nàng nhất định xem thường phụ thân ta đây, cho rằng ta là cẩu hùng rồi..."
Nguyên lai là bởi vì hắn đã hứa hẹn với con gái nhỏ, cho nên mặc dù đã bị đánh ngã vô số lần cũng vẫn kiên trì đứng lên! Vương Chí Đạo cảm thấy có chút không biết nên khóc hay cười, nhìn lại một chút tấm ảnh chụp cô bé con trong sáng dễ thương, lại nói với Lỗ Sĩ Đốn: "Ngươi yên tâm, con gái nhỏ của ngươi sẽ minh bạch rằng ngươi không phải là cẩu hùng. Mặc dù là thua, nhưng ngươi cũng vẫn đang là một anh hùng, là một hảo hán!"
Nói xong, Vương Chí Đạo lại quay xuống đám khán giả dưới lôi đài, dùng tiếng Trung đem tình huống của Lỗ Sĩ Đốn nói qua lại một lần, sau đó lớn tiếng hỏi: "Các người nói xem, Lỗ Sĩ Đốn là anh hùng hay là cẩu hùng?"
Khán giả ở đây đến chín mươi phần trăm là người Trung Quốc, tính cách người Trung Quốc từ trước đến nay luôn luôn là khoan dung đại lượng, hơn nữa luôn không thiếu sự đồng cảm cho những người đang đau khổ. Lỗ Sĩ Đốn mặc dù là một người Đức quốc, nhưng là lúc trước khi đánh nhau hắn bại lên bại xuống nhưng vẫn biểu hiện ra là con người kiên cường kiên trì không chịu thua, đã làm cho không ít người trong lòng bội phục. Sau khi nghe xong lời Vương Chí Đạo nói, lại cảm giác được một người Đức quốc đầu trọc này thật là có tính cách, chỉ vì một lời hứa với con gái nhỏ, vậy mà có thể khóc ầm lên ngay trước mặt mọi người, đây chính là tính tình khó được. Lập tức không ít người lập tức đồng tình với câu hỏi của Vương Chí Đạo, lớn tiếng hồi đáp: ""Lỗ Sĩ Đốn, anh hùng! Lỗ Sĩ Đốn, hảo hán!" Tiếng hô dần dần lan rộng ra, cũng to dần lên cuối cùng giống như tiếng sấm bên tai.
Sau khi Lỗ Sĩ Đốn rõ ràng được những khán giả kia đang la lên cái gì, không khỏi vẻ mặt ngạc nhiên, lại nghe Vương Chí Đạo mỉm cười nhìn hắn nói: "Ngươi nghe thấy chưa? Tất cả các khán giả đó cũng thừa nhận ngươi là anh hùng, là hảo hán đó! Trở về nói cho con gái nhỏ của ngươi biết đi, nàng nhất định sẽ coi ngươi là hào kiệt!"
Lỗ Sĩ Đốn sửng sốt một hồi lâu, đột nhiên đứng phắt lên, nắm lấy cánh tay phải Vương Chí Đạo giơ cao lên, lấy tiếng Trung Quốc cứng ngắc mà hô ầm lên: ""Vương... Chí Đạo! Anh... hùng! Vương Chí Đạo! Anh hùng! Hảo hán!"
Các khán giả ngạc nhiên một chút, nhưng lại đã rất nhanh phản ứng lại, cùng hòa theo Lỗ Sĩ Đốn hét lớn: ""Vương Chí Đạo! Anh hùng! Vương Chí Đạo! Hảo hán!" Trong khoảng thời gian ngắn chẳng những tiếng hô như sấm, tiếng vỗ tay lại càng rung trời!
Trên bàn trọng tài Sơn Khẩu Dụ Nhân vẻ mặt ngạc nhiên, nhìn đám khán giả phía dưới đang nhiệt liệt vô cùng, cau mày nói: "Những người này đang phát bệnh thần kinh gì đây?"
Tôn Lộc Đường lờ mờ liếc mắt nhìn lại lão một cái, thâm ý sâu sắc nói: "Người Nhật Bản các ngươi vĩnh viễn sẽ không hiểu được đâu!"
Sơn Khẩu Dụ Nhân không nói gì...
Sau khi tự mình đưa Lỗ Sĩ Đốn đến gian nghỉ ngơi, lại nhờ Trần Tử Chính đến giúp trị thương cho hắn, Vương Chí Đạo trở lại trong đám người xem, vừa lúc nhìn thấy Lưu Chấn Đông từ chỗ bàn đánh cuộc quyền đã trở về. Lại thấy hắn nói: "Vương sư đệ, ngươi thắng được ba trăm vạn chúng ta đã thu được về từ trong tay Trương Khiếu Lâm rồi, đặt cuộc trước mặt đông người như vậy, Trương Khiếu Lâm không dám không trả lại tiền. Nông đại thúc, Tâm Lan còn có Chu Điệp tiểu thư đã đi đến ngân lâu để gửi số tiền thắng cuộc của ngươi vào đó rồi, một khoản tiền lớn như vậy không thể luôn mang theo trên người được. Được rồi, mới vừa rồi ta đã tự mình đánh cuộc cho mình một vạn đồng đó, đợi lát nữa ta thắng ngươi cùng ta đi lấy tiền đi hả! Ha ha, nhìn thấy ngươi thắng được nhiều tiền như vậy, ta không đánh cuộc một chút trong tâm không thể bình tĩnh hả! Được rồi, đừng có nhìn ta như vậy chứ, ta phải đi lên chỗ chuẩn bị đây. A, đã quên nói một câu, Vương sư đệ, mới vừa rồi ngươi biểu diễn thật sự là đặc sắc, ta đối với ngươi tâm phục khẩu phục!"
Thấy Lưu Chấn Đông chuẩn bị đi đến góc chuẩn bị trên lôi đài, Vương Chí Đạo vội vàng nói: "Đại sư huynh, huynh đừng quên hôm qua ta đã dạy cho huynh những gì đấy nhé!"
Lưu Chấn Đông cũng không quay đầu lại, phất phất tay nói: "Yên tâm đi, ta nhớ kỹ từng câu từng điều!"
Chu Quốc Phú đang đứng bên cạnh hắn liền tò mò hỏi: "Ngươi là dạy cho Đại sư huynh của ngươi tuyệt chiêu gì để đến đối phó với sát thủ A Tàn kia hay sao?"
Vương Chí Đạo thần sắc ngưng trọng lắc đầu, nói: "Ta chỉ là làm cho Đại sư huynh lĩnh giáo vài lần các thủ đoạn giết người của sát thủ A Tàn kia mà thôi."
Chu Quốc Phú còn nghe chưa có rõ ràng, đang muốn hỏi thêm nữa, lại nghe thấy bên trên Đại loa đã bắt đầu hò hét, lập tức ngậm miệng lại.
Chỉ nghe thấy Đại loa lại hưng phấn bừng bừng hô lên: "Các vị khách quý, các vị khán giả, vừa thưởng thức xong một trận thi đấu vô cùng đặc sắc khiến tất cả đều kích động, có phải là bây giờ đang chờ mong cho trận đấu thứ hai cũng đặc sắc như vậy hay không? Vậy chúng ta hãy cùng rửa mắt mà đợi đi hả! Bây giờ xin mời người thắng cuộc trong trận đấu thứ ba ở vòng đấu thứ nhất, tuyển thủ số sáu A Tàn tiên sinh, xuất trận! Thân phận của A Tàn tiên sinh cho đến lúc này vẫn là bí mật, đến ngay cả tên của hắn ta cũng hoài nghi là giả, nhưng đúng là võ công của hắn lại sâu không lường được, lại còn ra tay tàn nhẫn vô cùng, tướng mạo lại càng..."
Đại loa đang muốn miêu tả tướng mạo của A Tàn, đột nhiên không đề phòng mà cảm thấy một cỗ hàn khí đã ép tới, nghiêng đầu nhìn lại, đã thấy A Tàn kia đi lên tới lôi đài, đang dùng hai tròng mắt như mắt cá chết làm cho người khác không lạnh mà run, lừ lừ theo dõi hắn. Đại loa bị hai tròng mắt đó của A Tàn nhìn chằm chằm, lời đang muốn nói nhất thời cũng không nói ra được.
Đến một lúc lâu sau, hắn mới thay đổi đề tài nói tiếp: "Phía dưới lại xin mời người thắng trong trận đấu thứ tư ở vòng đấu thứ nhất, tuyển thủ số bảy Lưu Chấn Đông xuất trận! Lai lịch của vị Lưu Chấn Đông này tin tưởng mọi người cũng đã biết. Không sai, hắn cũng là đệ tử Tinh Võ Môn, chính là đại sư huynh của Vương Chí Đạo, người vừa mới thắng trận đấu đầu tiên. Biểu hiện của Vương Chí Đạo mọi người đã đều được nhìn thấy, không cần nói lại nữa, như vậy, đại sư huynh Lưu Chấn Đông của Vương Chí Đạo, trong trận thi đấu này sẽ mang đến cho chúng ta sự kinh hỉ như thế nào đây? Hãy để cho mọi người chúng ta rửa mắt nhìn xem đi hả! Trận đấu bắt đầu!"
Ở trung tâm lôi đài.
Lưu Chấn Đông nhìn lại đối thủ trước mặt A Tàn, tuy vừa gù lưng vừa què chân, trên mặt lại rỗ nát, nhưng trong trận đấu ở vòng đầu thứ nhất vừa mới ra tay đã giết chết ngay đối thủ Quý Công Bác của hắn, còn đang muốn trước hết nói vài câu khách khí, thật không ngờ, ngay khi Đại loa vừa hô "trận đấu bắt đầu" A Tàn đã không hề nói một lời nào mà lập tức luồn đến ngay trước mặt, một trảo nhằm cần cổ Lưu Chấn Đông chộp tới.
Lưu Chấn Đông không ngờ tới A Tàn này lại tiến công nhanh như vậy, vội vàng né sang bên tránh được một trảo đó. Nhưng là chiêu đầu của A Tàn thất bại, động tác tiếp theo vẫn liên miên bất tuyệt nhằm Lưu Chấn Đông công kích nhanh như chớp. Mục tiêu công kích không phải là cần cổ thì chính là yết hầu hoặc hai tròng mắt, từng trảo từng trảo đều ác độc vô cùng.
Nhưng Lưu Chấn Đông lại dường như đã sớm quen thuộc với đấu pháp của A Tàn. Một đôi thiết chưởng trên dưới tung bay, bình tĩnh chặn lại trảo kích của A Tàn. Sau khi đòn trảo thứ bảy của A Tàn bị Lưu Chấn Đông thiết chưởng đỡ xuống, hắn đột nhiên tiến lên nửa bước, tay trái nắm lại thành bán quyền, các đầu khớp thứ hai các ngón tay nhô ra nhọn hoắt, một quyền nhằm đánh thẳng vào yết hầu Lưu Chấn Đông.
Lại tới nữa, một quyền đánh vỡ hầu! Chiêu thức giết người!
Đại bộ phận đám khán giả có ánh mắt sắc bén đều không khỏi trở nên khẩn trương, đang lo lắng Lưu Chấn Đông cũng sẽ bị một chiêu này đánh chết.
Thật bất ngờ chính là, Lưu Chấn Đông đưa tay một cái, đã bắt ngay được một tay bán quyền kia của A Tàn.
"Thật sự là kỳ hả, rõ ràng là giống nhau như đúc, ta không bội phục Vương sư đệ kia của ta cũng không được!" Lưu Chấn Đông cảm thán như tự mình đang nói với mình. Thấy vẻ mặt nghi vấn của A Tàn, Lưu Chấn Đông liền hồi đáp: "Đêm qua Vương sư đệ lo lắng ta sẽ bị ngươi giết chết, lập tức bắt chước phương thức công kích của ngươi để cùng ta luyện tập các đối sách. Ta vốn tưởng rằng hắn cho dù bắt chước được rất giống đi nữa, cũng nhiều ít có chút sai khác, nhưng rất quỷ dị chính là, phương thức công kích của hắn so với phương thức công kích của ngươi thì giống nhau như đúc, xuất chiêu liên tục trình tự đều là giống nhau, cho nên ta mới có thể dễ dàng bắt được một quyền này của ngươi. Vương sư đệ này của ta, ta không bội phục hắn thật đúng là không được!"
A Tàn hiển nhiên trên mặt cũng lộ vẻ kinh ngạc, chỉ có điều hắn vẫn lạnh lùng nói: "Ngươi cho rằng như vậy là có thể chiến thắng được ta sao?"
Lưu Chấn Đông cười nói: "Ta đương nhiên sẽ không cho rằng như vậy, chỉ có điều là nếu ta phế đi bàn tay này của ngươi, vậy thì ngươi lấy cái gì để đến chiến thắng ta đây?"
Nói xong, thiết chưởng của Lưu Chấn Đông đang nắm giữ bán quyền của A Tàn đang toan phát lực, ý định đem tay quyền này phế bỏ đi. Nhưng là đúng vào nháy mắt này, Lưu Chấn Đông không khỏi biến sắc, bởi vì hắn cảm thấy, tay phải của A Tàn không biết từ lúc nào đã đặt lên bộ vị trái tim trên ngực trái của hắn rồi.
Chỉ nghe A Tàn lạnh lùng nói: "Vương Chí Đạo chỉ là bắt chước phương thức công kích của Long Điệp mà thôi. Nhưng ta đây không phải là Long Điệp!"
Bàn tay đang đặt tại bộ vị trái tim Lưu Chấn Đông khẽ run lên, Lưu Chấn Đông lập tức cảm thấy trong tim chấn động, trống ngực đình chỉ lại.
Dưới lôi đài Vương Chí Đạo khi nhìn thấy A Tàn đem tay phải đặt tại bộ vị trái tim của Lưu Chấn Đông đã có cảm giác được không ổn. Lại thấy tay phải của A Tàn rung lên một cái, Lưu Chấn Đông sắc mặt đột biến, hắn không khỏi kinh hãi, vội vàng chạy vọt lên lôi đài, hét lớn: "Dừng tay, chúng ta nhận thua!"
Chạy tới trên lôi đài, vừa vặn đỡ được Lưu Chấn Đông đang muốn ngã xuống sàn, hắn vội vàng nghe ngóng, nhưng lại phát hiện ra trống ngực cùng mạch đập đã không còn thấy nữa. Hắn lập tức cẩn thận đặt Lưu Chấn Đông nằm thẳng xuống sàn lôi đài, hai tay đè lên ngực Lưu Chấn Đông không ngừng ấn đập xoa nắn, cố gắng dùng kỹ thuật cấp cứu làm cho trống ngực của Lưu Chấn Đông khôi phục lại.
Đi theo sau Vương Chí Đạo cùng chạy lên lôi đài còn có Chu Quốc Phú cùng Hoắc Đình Giác, bọn họ vốn còn chưa rõ ràng là đã xảy ra chuyện gì, trong lòng còn đang thầm trách cứ Vương Chí Đạo liều lĩnh, chỉ có điều khi nhìn thấy Lưu Chấn Đông nằm ở đó vẫn không hề nhúc nhích, ngay lập tức đã hiểu được rõ ràng.
Hoắc Đình Giác vội vàng chạy đến giúp Vương Chí Đạo chiếu cố Lưu Chấn Đông, mà Chu Quốc Phú thì không nhịn được nhìn A Tàn quát:
"Ngươi rốt cuộc là tới đánh lôi đài hay là tới giết người? Phân ra thắng bại rồi thì thôi, tại sao lại nhất định phải muốn giết hắn mới được?"
A Tàn mặt không chút thay đổi, lạnh lùng hỏi: "Đánh lôi đài cùng giết người, có phân biệt hay sao?"
Chu Quốc Phú bị ngữ khí lạnh lùng của hắn làm cho nghẹn lời một chút, đang muốn mắng lại, đã thấy trên bàn trọng tài Sơn Khẩu Dụ Nhân đứng lên lớn tiếng nói: "Chu Quốc Phú, trước khi các ngươi tham gia vào Vạn quốc võ thuật đại hội đã được cảnh báo rồi, lên lôi đài này chẳng khác nào đã ký vào Sinh Tử Trạng, có xảy ra hậu quả gì cũng không được truy cứu. Cho dù có bị đánh chết cũng không được tìm đối phương để báo thù! Nếu như ngươi không tuân thủ quy tắc, sẽ bị hủy bỏ tư cách tham gia thi đấu!"