Hai mươi vạn trong nháy mắt đã biến thành bốn mươi vạn rồi. Ô Tâm Lan xách trở về một cái rương lớn đầy tiền mặt, nhìn đến hoa cả mắt, cảm thán nói: "Khó trách có nhiều người trầm mê vào trong cờ bạc đến như vậy, chỗ tiền này chẳng phải là thắng được rất dễ dàng hay sao?"
"Thua cũng rất dễ dàng đó! Ngươi không nhìn thấy những người đã mua ta thua trận này, người nào vẻ mặt cũng giống như là cha chết hay sao?" Vương Chí Đạo nói.
"Ừ, khi ta cầm tiền cũng thấy được Trương Khiếu Lâm, mặt hắn đã biến thành màu xanh biếc rồi!"
"Biến thành màu xanh? Ha ha, chắc hẳn là tâm tình của hắn khi trả tiền cũng giống như là đội mũ xanh rồi! Cho nên mới nói cái trò đánh bạc này, không nên dính vào là tốt nhất!"
Hiểu Huệ nghe vậy trừng mắt nói: "Vậy ngươi tại sao lại còn đánh cuộc?"
Vương Chí Đạo cười nói: "Ta làm thế này không phải là đánh bạc, ta chỉ là kiếm tiền mà thôi, bởi vì ta tuyệt đối nắm chắc có thể thắng được tiền. Đánh bạc là nhờ vận khí, thắng thua xem thiên ý. Còn ta đây chính là phân tích, đối với phần thắng đều là tuyệt đối nắm chắc, cho nên không thể xem như đánh bạc!"
Hiểu Huệ nghe vậy lắc đầu, thở dài nói: "Ngươi đúng thực là luôn luôn tìm cớ bao biện cho hành vi của mình! Chuyện tồi tệ đến đâu khi tới miệng ngươi rồi cũng biến thành chuyện tốt hết!"
Lưu Chấn Đông cười to nói: "Cần gì phải quản hắn làm chuyện tốt hay là chuyện xấu, có thể thắng tiền chính là chuyện tốt rồi. Dù sao tiến thắng chính là tiền tài bất nghĩa của Trương Khiếu Lâm, chúng ta không cần phải đau lòng cho hắn, nên tận lực thắng nhiều hơn mới phải! Vương sư đệ, trận thi đấu thứ hai đã sắp bắt đầu rồi, ngươi mua người nào thắng? Ta đây cũng muốn đi đánh cuộc một phát, ta bây giờ cũng đang thiếu tiền xài đây!"
"Trận thứ hai quyền thủ tham gia thi đấu là ai?"
Vương Chí Đạo nhìn lại trên bảng đen, chỉ thấy số ba viết tên Tam Đảo Vũ Tàng, liền rất kỳ quái nói: "Tam Đảo Vũ Tàng, tên này rất quen thuộc hả, ta là nghe qua ở đâu rồi nhỉ?"
Đang cùng đứng chung một chỗ với bọn họ, Chu Quốc Phú cười nói: "Ngươi quên rồi sao. Ngày đó khi ngươi, ta cùng Trương Bảo Tử tiền bối đi đến chỗ tiểu Nhật Bản tranh đoạn số báo danh tham gia thi đấu, không phải đã gặp qua hắn hay sao? Cửu Quỷ Nhẫn Lưu đệ tử, Sơn Khẩu Ngọc Tử Nhị sư huynh, đã bị ngươi một cước đá ngã lăn ra đó!"
"Hả, nguyên lai là hắn hay sao, ta nhớ ra rồi!" Vương Chí Đạo lắc đầu thở dài nói: "Một người thực lực kém cỏi như vậy cũng đến tham gia thi đấu, tiểu Nhật Bản chẳng lẽ sau khi Bản Viên Nhất Hùng bỏ đi thì không còn ai nữa hay sao?"
Lại nhìn lên trên bảng đen, thấy quyền thủ mang số bốn, đối thủ của Tam Đảo Vũ Tàng, chính là Lỗ Sĩ Đốn.
"Đức quốc Lỗ Sĩ Đốn, đại cao thủ xếp thứ hai?" Vương Chí Đạo bật cười nói: "Thằng cu Tam Đảo Vũ Tàng lần này gặp nạn rồi!"
Lưu Chấn Đông hăng hái bừng bừng nói: "Ta đây đi đặt tiền mua Lỗ Sĩ Đốn thắng..."
Một tiếng hừ lạnh cắt đứt lời Lưu Chấn Đông đang nói, đã thấy Tam Đảo Vũ Tàng kia từ phía sau mọi người lừ lừ đi đến, vẻ mặt cao ngạo nhìn Lưu Chấn Đông nói: "Ngươi nếu như nghĩ muốn đại thắng được khoản tiền to, khuyên ngươi hay là nên mua ta thắng đi hả. Nếu không đến lúc thua đừng có trách ta không đề tỉnh ngươi!"
Khi đi qua bên người Vương Chí Đạo, vẻ mặt Tam Đảo Vũ Tàng lại càng kiêu ngạo, hai tròng mắt cơ hồ đã chạy lên đến tận đỉnh đầu, khinh thường dừng lại nhìn Vương Chí Đạo nói: "Tiểu tử nhà ngươi thật đúng là vận khí không tệ hả, không cẩn thận để cho ngươi chiến thắng được trận đầu. Chỉ có điều là ngươi cũng đừng có đắc ý quá sớm, đợi được đến sau khi ta đánh ngã Lỗ Sĩ Đốn rồi, đến vòng đấu thứ hai thì sẽ cùng đánh với ngươi. Đến lúc đó ta sẽ để cho ngươi biết cái gì mới gọi là võ sĩ đạo của đại Nhật Bản! Ngươi bay giờ hẳn là nên cầu khẩn ta sẽ không đem ngươi đánh cho một trận rất bi thảm đi hả!"
Sau khi chứng kiến Tam Đảo Vũ Tàng rất kiêu ngạo đi qua đám người bọn họ mà leo lên lôi đài, Ô Tâm Lan có chút trợn mắt há hốc mồm mà hỏi Vương Chí Đạo: "Chí Đạo, ngươi lần trước thật sự đã một cước đem hắn đá ngã lăn hay sao? Tại sao ta thấy khẩu khí cùng vẻ mặt của hắn, hình như hắn mới chính là một cước đã ngã lăn ngươi?"
Vương Chí Đạo cười khổ nói: "Ta bây giờ cũng không rõ ràng lắm, lần trước tiểu Nhật Bản bị ta một cước đá ngã lăn, có phải là thằng Tam Đảo Vũ Tàng này hay không nữa!"
Chu Quốc Phú nói: "Tiểu Nhật Bản đều là một dạng như thế này, cho dù nếm mùi thất bại cũng vẫn kiêu ngạo vô cùng, chân tướng ngu ngốc!"
Hoắc Đình Giác lại cau mày nói: "Có lẽ hắn cũng giống như tên Cương Huyền Hùng Nhị theo lời kể của các ngươi kia, ăn dược vật kích phát 'thú tính trở về' gì đó, cho nên mới tự tin nhất định sẽ thắng trận này đó!" Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Lưu Chấn Đông hỏi: "Ta đây rốt cuộc có nên xuống tiền mua Lỗ Sĩ Đốn thắng hay không?"
Vương Chí Đạo hỏi: "Kèo ra là nhiều ít bao nhiêu?"
Ô Tâm Lan hồi đáp: "Tam Đảo Vũ Tàng là một ăn bốn, mà Lỗ Sĩ Đốn lại là bốn ăn một, không có ai xem trọng Tam Đảo Vũ Tàng cả!"
Vương Chí Đạo cau mày nói: "Mua Lỗ Sĩ Đốn thì chỉ có thể thắng một phần tư, như vậy thì là không đáng bao nhiêu tiền.
Hay là thôi đi, để hết trận này lại đi cá trận khác. Trận này để cho ta xem kỹ một chút thực lực của bọn họ, vòng đấu tiếp theo ta phải đánh với một người thắng trong hai người bọn họ rồi!"
Trong lúc Đại loa bắt đầu tung hô giới thiệu, Tam Đảo Vũ Tàng cùng Lỗ Sĩ Đốn cũng đã leo lên trên lôi đài hình tròn rồi.
Chỉ thấy Lỗ Sĩ Đốn kia cũng là một nam nhân cường tráng đầu trọc bóng loáng, chiều cao cùng cân nặng cơ hồ tương đương với Ba Lạc Phu, nhưng thoạt nhìn thì còn muốn rắn chắc hơn một chút, chỉ có điều nước da của hắn so với Ba Lạc Phu lại trắng hơn nhiều, hai tròng mắt xanh biếc da trời, cái mũi vừa cao lại vừa khoằm như mỏ chim ưng, đúng là một người Nhật Nhĩ Man (German) điển hình. Mà thái độ của hắn cũng kế thừa đặc điểm cao ngạo của chủng người Nhật Nhĩ Man, sau khi leo lên trên lôi đài liền song chưởng ôm ngực, ngẩng đầu nhìn trời, tùy tiện đứng ở đó, đối với Tam Đảo Vũ Tàng coi như không nhìn thấy, bộ dáng so với Tam Đảo Vũ Tàng càng muốn kiêu ngạo hơn gấp chục lần.
Đại loa lại một lần nữa vận dụng miệng lưỡi thúc trống khua chiêng, lần lượt đem Lỗ Sĩ Đốn cùng Tam Đảo Vũ Tàng khoe khoang hết một lần, cuối cùng hắn lại nói: "Các vị quan khách, các vị khán giả, tin tưởng mọi người cũng đã chú ý thấy rồi, tỷ lệ hình thể của một đôi quyền thủ này so với một đôi quyền thủ lúc trước thì cơ hồ cũng tương tự như nhau.
Số ba Tam Đảo Vũ Tàng tiên sinh, tuổi tác mặc dù so với số một Vương Chí Đạo tiên sinh có lẽ nhiều hơn một chút, chỉ có điều là, đối thủ của hắn, Lỗ Sĩ Đốn tiên sinh lại là đại cao thủ dự đoán đoạt danh hiệu thứ hai, so với đối thủ lúc vừa rồi của Vương Chí Đạo là Ba Lạc Phu thì còn mạnh mẽ hơn nữa. Như vậy Tam Đảo Vũ Tàng của chúng ta có thể cũng giống được như Vương Chí Đạo, tốc độ quyết đoán đánh bại đối thủ được hay không? Vậy thì chúng ta hãy cùng rửa mắt đợi xem đi! Trận đấu bắt đầu!"
Tiếng chuông khai mạc trận đấu gõ vang, Tam Đảo Vũ Tàng lập tức đoạt tiên hướng Lỗ Sĩ Đốn bức tới, mà Lỗ Sĩ Đốn vẫn đang song chưởng ôm ngực, ngẩng đầu nhìn trời, tỏ vẻ như coi Tam Đảo Vũ Tàng chẳng có cái vị gì.
Tam Đảo Vũ Tàng có lẽ là cảm thấy căm tức đối với thái độ của Lỗ Sĩ Đốn so với mình còn muốn kiêu ngạo hơn, lúc lao đến gần trước người Lỗ Sĩ Đốn, còn cách khoảng một thước, hắn đột nhiên lại làm ra một động tác khiến cho mọi người đều bất ngờ, chính là bay vọt lên không, nhảy đến trên đỉnh đầu Lỗ Sĩ Đốn, sau đó cong đầu gối nện xuống, nhằm nện thẳng lên trên mặt Lỗ Sĩ Đốn.
Lăng không nện đầu gối xuống, chính là một chiêu này Vương Chí Đạo đã dùng đánh bại Ba Lạc Phu, không ngờ tới Tam Đảo Vũ Tàng vậy mà lại cũng dùng một chiêu này đến đối phó Lỗ Sĩ Đốn.
"Chát" một tiếng, Lỗ Sĩ Đốn cũng giống như Ba Lạc Phu, không tránh khỏi một chiêu này. Nhưng chỗ bất đồng chính là, Ba Lạc Phu là không kịp tránh ra, còn Lỗ Sĩ Đốn lại căn bản là không thèm né tránh. Hắn chỉ là hơi cúi đầu xuống, để cho đầu gối của Tam Đảo Vũ Tàng đánh lên trên đỉnh đầu của hắn.
Đỉnh đầu của hắn ngạnh tiếp một đòn lăng không nện đầu gối của Tam Đảo Vũ Tàng, thế nhưng Lỗ Sĩ Đốn lại ngay cả thân thể cũng không hề có một chút dao động, hiển nhiên là cũng không giống như Ba Lạc Phu bị ngã nhào xuống đất mà hôn mê.
Đang đứng dưới đài xem cuộc chiến Ô Tâm Lan ngẩn người hỏi: "Tiểu Nhật Bản kia cũng giống như là Vương Chí Đạo, cùng dùng lăng không nện đầu gối đánh trúng đối thủ, vậy tại sao người Đức quốc kia lại không có bị ngã xuống như thế?"
Vương Chí Đạo ha ha cười nói: "Ta là công kích lúc không phòng bị, đánh trúng mục tiêu lại là sống mũi của Ba Lạc Phu. Lỗ Sĩ Đốn lúc này lại là có phòng bị rồi, hơn nữa chỉ bị đánh trúng lên đỉnh đầu, đương nhiên không có khả năng bị ngã xuống."
Chu Quốc Phú cau mày nói: "Lời tuy nhiên là nói như thế, nhưng là gã người Đức quốc kia có thể lấy đỉnh đầu chống cự được đòn lăng không nện đầu gối của Tam Đảo Vũ Tàng, chẳng những không bị ngã xuống, ngay cả thân thể cũng không hề dao động một chút nào. Điều này có nghĩa là cơ cổ của hắn siêu cấp cường hãn, nếu không sẽ không thể có lực chịu đòn kinh người đến như vậy. Đối thủ như thế này quả là rất khỏ đánh hả!"
Vương Chí Đạo nhìn lại một chút Lỗ Sĩ Đốn cơ cần cổ cũng to thô như cái đầu hắn, cùng với cơ bắp ở vai lưng liên tiếp nhau tạo thành một cái cần cổ toàn thể, thở dài nói: "Cổ của hắn đích thật là siêu cấp cường tráng, chỉ sợ có dùng siết cổ cũng không thể siết chết được hắn!"
Trên lôi đài.
Tam Đảo Vũ Tàng học Vương Chí Đạo sau khi dùng lăng không nện đầu gối đánh trúng được Lỗ Sĩ Đốn, vốn trong lòng cảm thấy đắc ý, đang chờ Lỗ Sĩ Đốn ngã xuống đất. Nào đâu có ngờ tới Lỗ Sĩ Đốn nhưng vẫn dường như không có việc gì, ung dung đứng ở đó, trong lòng hắn không khỏi kinh hãi, lập tức lại co đầu gối nhảy dựng lên. Lúc này đây thân thể của hắn trong không trung xoay tròn đủ ba trăm sáu mươi độ, dùng lăng không ba trăm sáu mươi độ "Toàn phong thối" mạnh mẽ đá quét lên trên cổ Lỗ Sĩ Đốn.
Có lẽ là một đòn đá quét này lực lượng đủ mạnh, thân thể Lỗ Sĩ Đốn rốt cục cũng lung lay một chút, thế nhưng cước bộ lại vẫn không hề lay chuyển, biểu tình trên mặt cũng không có biến hóa gì.
Tam Đảo Vũ Tàng thật không ngờ tới đối thủ này lại có thể chịu đòn tốt như thế, trong lòng lại một lần nữa kinh hãi. Sau khi rơi xuống đất lập tức thượng bộ một bước, song quyền đều đánh ra, dùng trung đoạn chính quyền liên hoàn đánh lên ngực Lỗ Sĩ Đốn đến năm sáu quyền, từng quyền từng quyền đều nhằm đánh vào cùng một bộ vị.
Lỗ Sĩ Đốn hừ lạnh một tiếng, đợi được sau khi Tam Đảo Vũ Tàng đánh xong, vừa đưa tay một cái đã bắt ngay được một bên quyền đầu của Tam Đảo Vũ Tàng, lại dùng tiếng Đức nói: "Tiểu Nhật Bản, ngươi đánh xong rồi chứ, bây giờ đến phiên ta rồi!"
Tam Đảo Vũ Tàng cảm thấy nắm tay của mình giống như là bị kìm sắt kẹp chặt lấy, muốn động cũng không có cách nào động, lại thấy Lỗ Sĩ Đốn đã giơ tay kia lên, siết chặt lại thành nắm đấm to như thiết chùy, không khỏi cảm thấy kinh hoàng táng đởm, theo bản năng kêu ầm lên: "Chờ một chút!"
"Chờ cái đầu ngươi!" Lỗ Sĩ Đốn hét lớn: "Ngươi một thằng tiểu Nhật Bản vừa ngu xuẩn lại vừa vô năng này, đi chết đi cho ta!"
Nắm tay hoa lên một nửa vòng tròn, từ dưới đấm móc lên trên, giống như là hỏa câu mãnh mẽ đánh lên trên bụng Tam Đảo Vũ Tàng.
Tam Đảo Vũ Tàng cả thân thể bay văng lên trời, rõ ràng bị một quyền này của Lỗ Sĩ Đốn đánh cho cả hai chân cũng rời khỏi mặt đất, còn chưa có rơi xuống đã "ộc" một tiếng phun ra một búng lớn máu tươi. Đợi được đến sau khi rơi xuống đất, thân thể đã co quắp như con tôm, cũng đã không thể bò dậy được nữa.
"Thắng bại đã phân!" Những người trọng tài trong Hội đồng trọng tài đều là bậc hành gia, biết rõ Tam Đảo Vũ Tàng không có khả năng trong vòng mười giây có thể đứng lên được nữa, lập tức quyết đoán cho dừng lại trận đấu, cũng tuyên bố Lỗ Sĩ Đốn chiến thắng. Chỉ có Sơn Khẩu Dụ Nhân là một lời cũng không phát, chỉ thấy sắc mặt xanh mét.
Lưu Chấn Đông cảm thấy ảo não, nói: "Thật sự là đáng tiếc, sớm biết rằng như vậy, ta phải đi mua Lỗ Sĩ Đốn thắng, mặc dù tiền ít đi một chút, nhưng vẫn là tiền hả!"
Ô Tâm Lan kỳ quái nói: "Các người không phải đã nói Tam Đảo Vũ Tàng này có thể ăn thuốc kích phát hay sao? Tại sao lại kém cỏi đến như thế?"
"Có lẽ là hiệu lực của thuốc còn chưa có phát huy ra được, lại thêm đối thủ của hắn quá mạnh mẽ nữa!" Vương Chí Đạo ha ha cười nói: "Lỗ Sĩ Đốn này biểu hiện ra mạnh mẽ được như vậy, đợi đến vòng hai khi ta cùng với hắn đánh nhau, tỷ lệ kèo lúc đó sẽ rất khả quan. Ô sư tỷ, đến lúc đó ngươi đem tất cả số tiền toàn bộ mua ta thắng, ta đây muốn buôn một ván thật to!"
Hiểu Huệ trừng mắt nhìn Vương Chí Đạo hỏi: "Lỗ Sĩ Đốn mạnh mẽ như vậy, ngươi cũng không lo lắng cho mình sẽ thất bại hay sao?"
Vương Chí Đạo cười nói: "Ta không có ngu xuẩn như Tam Đảo Vũ Tàng kia đâu!"
Lưu Chấn Đông vẫn đang ảo não vì chính mình vừa rồi không xuống tiền mua Lỗ Sĩ Đốn thắng, lại đưa mắt nhìn đến tấm bảng đen, liền nói: "Trận thứ ba này là số năm Quý Công Bác đánh với số sáu A Tàn. Quý Công Bác là đệ tử của Tôn Lộc Đường lão tiên sinh, thực lực nhất định rất mạnh, một ván này mua hắn thắng tuyệt đối không sai được. Ngươi cảm giác thế nào hả Vương Chí Đạo?"
"A Tàn?" Vương Chí Đạo nhìn lại một chút đối thủ của Quý Công Bác, không ngờ lại chính là quái nhân vừa gù lưng vừa què chân lại vừa rỗ mặt,, vốn đang bị hắn nghi là sát thủ kia, không tự chủ được nhíu nhíu đầu mày, thở dài nói với Lưu Chấn Đông:
"Đại sư huynh, trận này hay là không nên đánh cuộc nữa, muốn cuộc thì để cuộc trận tiếp theo mua chính ngươi thắng thì tốt hơn!"
Lưu Chấn Đông ngạc nhiên, hỏi lại: "Tại sao, ngươi không xem trọng Quý Công Bác sao?"
Vương Chí Đạo thở dài nói: "Ta cũng không hy vọng Quý Công Bác thua, nhưng là A Tàn kia gây cho ta cảm giác cũng rất bất an. Trực giác nói cho ta biết, A Tàn này chính là một đối thủ rất đáng sợ, tình cảnh của Quý Công Bác có chút không ổn đó!"
"Ừ!" Chu Quốc Phú cẩn thận nhìn nhìn A Tàn kia rồi gật đầu nói: " Vừa bị gù lưng lại vừa bị què chân, mặt lại rỗ nát thế kia, những người tàn tật như vậy mà luyện võ thì một bậc như nhau đều là rất đáng sợ! Trời cao bất công, làm cho những người như bọn hắn kia từ lúc nhỏ trong lòng đã bắt đầu súc tích không ít oán niệm. Những oán niệm đó lại làm cho bọn hắn khi tập luyện võ thuật thì đều phát huy cố gắng gấp cả trăm lần so với người bình thường, cho nên trong lịch sử, những người tàn tật mà luyện võ, thì đều là những cao thủ hàng đầu."
"Cái đó cũng không phải là trọng yếu nhất, điều quan trọng nhất chính là oán niệm của bọn họ làm cho bọn họ trời sinh đã có sát tâm rất nặng, ra tay ác độc vô cùng. Nếu như mà Quý Công Bác khinh thường, có thể sẽ rất nguy hiểm!" Vương Chí Đạo có chút bất an nói.
Quý Công Bác cùng A Tàn đã leo lên trên lôi đài. Đại loa lần nữa thể hiện miệng lưỡi cổ động, đem hai gã quyền thủ khoe khoang một phen, chỉ có điều là đối với A Tàn thì hắn hiểu biết rất có hạn, cho nên đại bộ phận ngôn từ khoe khoang tán tụng cũng chỉ rơi xuống trên người Quý Công Bác là đệ tử của Tôn Lộc Đường. Vốn Đại loa còn muốn bình phẩm thêm một hồi về A Tàn, nhưng là vừa tiếp xúc với một đôi ánh mắt dường như căm hận tất cả của A Tàn, hắn liền không tự chủ được mà sợ run hết cả người, biết điều ngậm chặt miệng lại.
Tiếng chuông khai chiến một lần nữa gõ vang.
Ngay trong nháy mắt tiếng chuông còn đang vang, A Tàn đã hướng Quý Công Bác phát động công kích rồi.
Tốc độ cực nhanh, làm cho có đến hơn chín mươi phần trăm khán giả không nhìn thấy rõ chuyện gì. Đợi được đến khi bọn họ phục hồi tinh thần lại, chỉ thấy Quý Công Bác vẫn đang đứng yên tại chỗ, mà A Tàn đã hướng bên dưới lôi đài đi xuống rồi.
Đây là cái sự tình gì chứ? Chẳng lẽ A Tàn tự biết không phải là đối thủ của Quý Công Bác, tự động xuống đài nhận thua hay sao?
Khán giả vẻ mặt còn đang buồn bực, bóng người lại chợt lóe, chính là Tôn Lộc Đường đang ngồi trên bàn trọng tài đột nhiên nhảy vọt đến trên lôi đài, hướng Quý Công Bác vồ tới, một phát đỡ được Quý Công Bác bắt đầu lung lay sắp ngã.
Đại loa kinh hãi, vội vàng nhắc nhở nói: "Tôn lão tiên sinh, dựa theo quy tắc, ông là không thể lên lôi đài đó, nếu không đệ tử của ông sẽ bị phán thua!"
Lại nghe thấy A Tàn đã đi xuống khỏi lôi đài lạnh lùng nói: "Đệ tử của lão ấy cũng đã chết, không phán thua chẳng lẽ còn có thể phán hắn thắng hay sao?"
Cái gì? Quý Công Bác đã đã chết? Mọi người nghe vậy kinh hãi, đều nhìn cả vào Quý Công Bác lúc này đã ngã vào trong ngực áo Tôn Lộc Đường, quả nhiên đã thấy Quý Công Bác vẻ mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, không hề động đậy nhúc nhích, đích xác là đã chết rồi.
Chỉ thấy Tôn Lộc Đường vẻ mặt bi thống, trầm giọng hỏi: "Vị A Tàn huynh đệ kia, Công Bác cùng ngươi không cừu không oán, ngươi cần gì phải ra tay ác độc như vậy?"
A Tàn đang ở dưới lôi đài liền lạnh lùng hồi đáp: "Sở học của ta chính là 'sát nhân chi đạo', mặc kệ là gặp phải đối thủ gì, bất kể là thi đấu bằng hình thức nào, đều là chỉ dùng thủ đoạn cực nhanh cực độc đến đánh gục đối thủ, cũng không phải là nhằm vào riêng một người đệ tử của ngươi. Ngươi muốn trách thì trách đệ tử của ngươi vận khí không tốt, khăng khăng muốn gặp phải ta mà thôi!"
Nói xong, A Tàn lập tức hướng gian nghỉ ngơi của mình đi về.
Khán giả bị sát khí trên người hắn chấn nhiếp, tự động tránh dạt ra tạo thành một lối đi.
Ô Tâm Lan tức kinh sợ lại vừa buồn bực, không nhịn được hỏi: "Chí Đạo, mới vừa rồi rốt cuộc là cái sự tình gì, ta còn chưa có kịp thấy rõ được, Quý Công Bác đại ca vì sao lại chết như thế?"
Vương Chí Đạo trầm giọng nói: " A Tàn đã dùng các đốt ngón tay thứ hai đánh thẳng vào yết hầu của Quý Công Bác. Bởi vì tốc độ quá nhanh, Quý Công Bác còn không có kịp phản ứng lại đã bị hắn đánh nát xương yết hầu. Đây chính là chiêu thức sát nhân được bọn sát thủ chuyên nghiệp ưa dùng. Ta đã đoán không lầm, A Tàn quả nhiên là một sát thủ chuyên nghiệp, hơn nữa còn là một sát thủ so với Ngũ hình sát thủ còn lợi hại hơn. Đại sư huynh, nếu như trận luận võ tiếp theo mà ngươi thắng, thì vòng thứ hai sẽ phải đánh cùng với hắn đó, ngươi phải rất cẩn thận đấy!"
Lưu Chấn Đông nói: "Nhanh như vậy đã chết người rồi, lôi đài luận võ thực sự là tàn khốc, khó trách khi sư phụ còn sống không cho phép chúng ta tùy tiện lên lôi đài đánh nhau. Có lẽ lão nhân gia ông ấy đã sớm nhận thức được tính chất tàn khốc của đánh lôi đài rồi!"
Sau khi thở dài một hơi, Lưu Chấn Đông lại trở nên phấn chấn nói: "Trận tiếp theo là đến phiên ta lên đài rồi. Tâm Lan, ở đây ta có hai ngàn đồng, ngươi giúp ta xuống tiền, toàn bộ mua ta thắng!"
Vương Chí Đạo nhìn lại trên bảng đen, thấy đối thủ của Lưu Chấn Đông là Đặng Đại Mãn, liền gật đầu nói: "Đặng Đại Mãn là kết bái huynh đệ của Hồng Thế Uy, thực lực cho dù có cường mạnh cũng không có khả năng mạnh hơn được Hồng Thế Uy, nếu không thì lần trước sau khi Hồng Thế Uy bại dưới tay ta sẽ không chịu không đánh tiếp. Đại sư huynh, Đặng Đại Mãn là Thiếu Lâm tục gia đệ tử, đối với Thiếu Lâm công phu, huynh cũng có nghiên cứu rất sâu, tin tưởng huynh đánh bại Đặng Đại Mãn là không có vấn đề gì, chúc huynh may mắn!"
"Đa tạ, ta nhất định sẽ thắng, các ngươi hãy chờ xem!"
Lưu Chấn Đông hoạt động gân cốt một chút, đợi được đến lúc Đại loa truyền hô, lập tức đi leo lên lôi đài.
Đặng Đại Mãn vô luận là niên kỷ, tư lịch hay là thanh danh đều còn xa không bằng được Lưu Chấn Đông xuất đạo đã lâu, nhưng hắn lại là con nghé mới sinh không kinh gì hổ, khi đối mặt với Lưu Chấn Đông vẫn lộ ra tự tin bừng bừng, bộ dáng tin tưởng chính mình tất thắng.
Đáng tiếc chính là, thực lực không phải chỉ nhờ vào sự tự tin mà đủ được. Lúc tiếng chuông khai cuộc vang lên, Đặng Đại Mãn lập tức đoạt trước nhằm Lưu Chấn Đông phát động công kích. Một chiêu "Hắc Hổ Đào Tâm" của Hổ Hình Quyền trong Thiếu Lâm Ngũ Hình Quyền nhằm kích thẳng lên ngực Lưu Chấn Đông.
Lưu Chấn Đông chưởng xuống phía dưới vỗ một cái, đã vỗ trúng lên trên cẳng tay Đặng Đại Mãn, lập tức phá giải được "Hắc Hổ Đào Tâm" của Đặng Đại Mãn. Sau đó Lưu Chấn Đông tiến lên một bước, cước bộ xuyên thẳng vào trung cung của Đặng Đại Mãn, một vai húc tới, trong nháy mắt đã đem Đặng Đại Mãn húc cho ngã nhào xuống trên mặt đất.
Ngay chiêu thứ nhất đã bị đánh ngã, Đặng Đại Mãn không khỏi trên mặt đỏ bừng, sau khi nhanh chóng đứng lên lại chuyển thành Báo Hình Quyền hướng Lưu Chấn Đông phát động công kích. Nhưng là thân hình mới vừa động, Lưu Chấn Đông lại đã chuyển qua bên trái hắn, một chưởng vỗ lên vai trái Đặng Đại Mãn, lại một lần nữa vỗ cho hắn ngã nhào xuống trên mặt đất.
May là Lưu Chấn Đông xem đến Đặng Đại Mãn là đồng bào, vừa xét đến phần là môn hạ Thiếu Lâm nên xuống tay không nặng. Nếu không mà lấy Thiết Sa chưởng công phu của hắn, vỗ nát xương bả vai của Đặng Đại Mãn cũng thực dễ đàng.
Đáng tiếc Đặng Đại Mãn lại không ý thức được rằng Lưu Chấn Đông đã hạ thủ lưu tình đối với hắn, nghĩ lầm rằng Thiết Sa chưởng công phu của Lưu Chấn Đông cũng không hơn gì mức này, lại một lần nữa bò lên dùng Thiếu Lâm Đạn thối công phu đá tới Lưu Chấn Đông.
"Chát" một tiếng, Đặng Đại Mãn mới vừa đá ra chân đã tê rần, chính là đã bị Lưu Chấn Đông một chưởng vỗ lên trên bắp chân hắn. Lúc này đây Lưu Chấn Đông đã tăng thêm vài phần lực đạo, đem bắp chân Đặng Đại Mãn vỗ cho mất đi cảm giác. Sau đó Lưu Chấn Đông lại tiến tới một bước, thiết chưởng sửa vỗ thành đẩy, lấy nhu lực đẩy nhẹ lên trên ngực Đặng Đại Mãn, lại một lần nữa đem Đặng Đại Mãn đẩy ngã nhào xuống trên mặt đất.
Đến lúc này bởi vì Đặng Đại Mãn bắp chân đã tê dại, cố gắng dãy giụa hai ba lần cũng không thể nào đứng lên được, lại thấy Lưu Chấn Đông vẫn thần nhàn khí tĩnh mà đứng yên ở đó, cũng không có nhân cơ hội này mà nhằm hắn tiếp tục phát động công kích. Điều này làm cho Đặng Đại Mãn rốt cục cũng ý thức được, tu vi của bản thân mình vẫn còn kém rất xa sơ với Lưu Chấn Đông.
Tỉnh ngộ lại được Đặng Đại Mãn vẻ mặt xấu hổ hướng Lưu Chấn Đông chắp tay nói: "Đa tạ Lưu đại ca hạ thủ lưu tình, Đại Mãn tự biết không phải là đối thủ của Lưu đại ca, cam bái hạ phong!"
Lưu Chấn Đông thấy thế vội vàng hoàn lễ nói: "Đại Mãn huynh đệ không nên nhụt chí. Lấy tuổi tác của ngươi, có thể có được tu vi như thế này cũng đã là rất giỏi rồi đó. Nhớ năm đó khi ta cũng ở tuổi này, thì vẫn không bằng được ngươi đâu!"
Một trận đánh nhau cuối cùng lấy hòa khí xong việc, hoàn mỹ thể hiện được tác phong khiêm nhượng lễ độ của người luyện võ Trung Quốc. Khán giả đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó liền cao giọng đồng thời khen hay cổ vũ hai người, hào khí so với lúc Vương Chí Đạo đánh bại Ba Lạc Phu còn muốn nhiệt liệt hơn. Hiển nhiên đại đa số mọi người ở đây cũng đều hy vọng được chứng kiến những trận tỷ võ so chiêu điểm đến là dừng, chứ không phải những trận đánh nhau tàn khốc một chút là đã lấy mạng người.
Trên bàn trọng tài Tôn Lộc Đường gật đầu thở dài nói: "Điểm đến là dừng, hòa khí xong việc, đây mới là phong cách luận võ của người Trung Quốc hả! Tỷ võ so chiêu, người Trung Quốc từ xưa đã luôn xưng là 'dùng võ kết bạn', như vậy mới là tinh thần của võ thuật Trung Quốc chân chính. Đáng tiếc a, rất nhiều người cũng đã quên mất cái tinh thần này rồi, đem việc tỷ võ so chiêu biến thành đấu nhau giết người tàn khốc, tưởng rằng phải giết chết đối thủ mới là võ đạo chân chính, làm cong lệch hết cả tinh thần võ thuật Trung Quốc!"
Tôn Lộc Đường vừa mới bị chết một đệ tử, mặc dù lão cố nhịn lại sự đau xót, kiên trì lưu lại trên bàn trọng tài, nhưng là trong lòng vẫn thủy chung khó có thể bình tĩnh, cho nên khi thấy Lưu Chấn Đông cùng Đặng Đại Mãn hòa khí xong việc, không khỏi cảm thán vạn phần.
Cam Mạc Nhiên đang ngồi ngay bên cạnh lão liền khuyên nhủ: "Tôn tiên sinh, xin hãy kiềm chế đau thương. Chúng ta bây giờ làm gì nghĩ gì đều là vì vinh dự của dân tộc Trung Hoa, chỉ cần chúng ta kiên trì đến thắng lợi cuối cùng, Công Bác ở dưới cửu tuyền, cũng có thể nhắm mắt được!"
Tôn Lộc Đường gật đầu, nói: "Ta rõ ràng điều này chứ. Ta đúng là không muốn để cho Công Bác vô ích chết đi, nên mới kiên trì ở lại tiếp tục làm việc trên bàn trọng tài này!"
"Các vị khách quý, các vị khán giả!" Thanh âm Đại loa lại một lần nữa vang lên: "Mới vừa rồi chúng ta may mắn đã được thưởng thức một trận thi đấu đặc sắc giữa hai võ thuật gia Trung Quốc, thật khó có được chính là hai vị quyền thủ này đều là đấu sĩ chân chính, thắng không kiêu bại không nản. Vô luận là người thắng hay là người thua cũng khắc sâu lại ấn tượng cho chúng ta. Ta thật tình hy vọng, những trận thi đấu so tài sau này đều cũng giống như vậy, điểm đến là dừng, hòa khí xong việc, thể hiện tinh thần của người Trung Quốc 'dùng võ kết bạn'! Đương nhiên, điều này chỉ là kỳ vọng cá nhân của ta mà thôi, cũng có thể có những người sẽ không nghĩ như vậy. Ha ha, nói nhảm hơi nhiều rồi, bây giờ lại xin nói về việc chính. Chúng ta xin mời hai quyền thủ tham gia trận thi đấu tiếp theo, số chín cùng số mười, lên đài!"
"Oa, hai vị quyền thủ tham gia thi đấu lần này lại chính là danh nhân trong giới võ thuật Trung Quốc hả! Số chín Lâm Thế Vinh tiên sinh chính là đại đệ tử của Quảng Đông Thập hổ Hoàng Phi Hồng tiên sinh, bản thân hắn cũng là đại danh nhân trong giới võ thuật. Mà đối thủ của hắn, số mười Lâm Nhược Siêu tiên sinh, lại chính là con trai của hắn. Thật sự là tạo hóa trêu người hả, một đôi phụ tử cùng tới tham gia Vạn quốc võ thuật đại hội, nhưng lại ngay ở trận đầu đã phải gặp nhau rồi. Rốt cuộc trận luận võ này sẽ là phụ thân chiến thắng, hay là nhi tử thành công đây? Các vị khán giả, chúng ta cùng rửa mắt đợi xem đi!"