Hắn đặt rất nhiều nghi vấn trong lòng qua một bên vì khoảng chừng nửa nén hương sau đó, lực lượng Quang Minh đã chảy đến điểm cuối.
Đây là một quảng trường rất rộng lớn, nhưng bố cục lại vô cùng kì quái. Quảng trường này hình tròn, tám hướng có những tấm bia đá đen kịt, trên tấm bia đá là một cái xích sắc to dài kéo dài đến tận mặt đất.
Khi nhóm người Cơ Trường Không đến thì nhóm người Thủy Tâm Ngân và thủ lĩnh Quang Minh Đạo đã có mặt tại đây rồi.
"Cơ huynh đệ, cuối cùng các ngươi cũng đã đến, chúng ta chờ thật lâu đó." Vừa thấy Cơ Trường Không, mấy người trong nhóm Thủy Tâm Ngân lập tức ra đón, bày ra bộ dáng rất nhiệt tình. Đặc biệt thủ lĩnh Quang Minh Đạo, trên mặt hiện lên vẻ ấm áp, động tác rất nhẹ nhàng, cái này không phải y giả vờ mà là sự vui mừng cao hứng.
"Thật sự không cố tình, không quen đường nên đã tới chậm." Cơ Trường Không cười nhạt một tiếng, bày ra cái bộ dáng vô hại không vui không buồn.
"Cũng hề gì, nơi đây rất quỷ dị, chúng ta đều thân bất do kỷ cả." Thuỷ Tâm Ngân cười nói.
"Không sao cả." Cơ Trường Không nhàn nhạt lắc đầu.
Cả đám người đều cười nói vui vẻ, chuyện trò rôm rả, bảy mồm tám lưỡi thảo luận, bầu không khí hoà hợp tới cực điểm nhưng suy nghĩ thực sự của bọn họ thế nào thì chỉ có chính họ tự biết.
Cơ Trường Không có thể diễn được như vậy thì không cần nói đến bốn người Lão Ma Đầu kia, ai cũng lão luyện, gừng càng già càng cay, gian xảo giống nhau. Bây giờ nên phải hành động thế nào thì không cần ai nhắc nhở bọn họ cũng biết, ai cũng không rõ hơn bọn việc này, ai cũng diễn rất thuần thục.
"Cơ huynh đệ, ngươi xem, đây chính là mục đích của chúng ta." Sau một hồi bày tỏ nhiệt tình, thủ lĩnh Quang Minh Đạo chỉ vào nơi của quảng trường.
"À, không phải Dược Vương sao? Cái này..." Cơ Trường Không muốn nói lại thôi, ngưng rất đúng lúc.
"Đừng nóng vội, đây chính là một truyền trống trận, được xây dựng từ rất lâu, cần phải tác động mới được. Dược Vương quý giá như vậy, ắt hẳn phải được dấu ở một tiểu không gian, nếu không thì sao có thể còn đến bây giờ." Thủ lĩnh Quang Minh Đạo cười nói.
"Đúng là một nơi tốt. Quang Minh Đạo các ngươi quả nhiên không tầm thường, bội phục bội phục." Cơ Trường Không tỏ ra vẻ kinh ngạc, nhưng chỉ cần vài từ đã nói đến điểm them chốt, rất có thâm ý.
"Đương nhiên rồi, ngày trước còn Thánh Nhân thì những thứ này không tính vào đâu nhưng bây giờ nó đã trở thành vật cổ xưa, giá trị không thể đong đếm được." Đại thủ lĩnh Quang Minh Đạo ngão nghễ nói, y sợ Cơ Trường Không không hiểu thấy giá trị của Dược Vương thì sẽ xem nhẹ nên y phải giải thích tường tận để tránh việc Cơ Trường Không bỏ qua việc tán dương bọn hắn.
"Vậy thì tốt rồi, ta mỏi mắt mong chờ." Cơ Trường Không cũng không tiếp tục thăm dò động tĩnh, gật đầu một cái rồi lui lại phía sau.
Sặc, Đại thủ lĩnh Quang Minh Đạo cứng đơ mặt ngay lập tức.
Y nói nhiều như vậy tất nhiên không phải vì để khoe khoang mà là muốn để Cơ Trường Không ra tay nhưng Cơ Trường Không nói một câu dứt khoát rõ ràng như vậy làm y không biết phản ứng thế nào. Dù sao thì y nói cũng không rõ ràng nên Cơ Trường Không dù có giả vờ không hiểu thì cũng không có gì kì quái.
"Việc này, Cơ huynh à, việc này chỉ sợ ngươi phải ra tay mới được." Đại thủ lĩnh Quang Minh Đạo rơi vào đường cùng nên phải mở miệng, vô cùng quấn quỵt.
"Ta? Ngươi đã nâng ta quá cao rồi. Ta chỉ là một tu giả còn chưa chạm chân đến cảnh giới Đạp Hư, cứ để ta đứng bên nhìn xem để mở rộng tầm mắt là được rồi, tránh việc làm vướng tay vướng chân các vị. Ta sẽ đứng ngoài cổ vũ cho các vị, các vị thấy thế nào?" Cơ Trường Không đứng thẳng lưng, mình mang giáp tay cầm thương khom lưng khiêm tốn nói.
"Ngươi... Cơ huynh tuổi trẻ tài cao, danh thiên tài ai ai cũng biết, không nên khiêm tốn như vậy, Cơ huynh hãy ra tay đi." Đại thủ lĩnh nghiến răng nuốt cục tức xuống bụng nói nhẹ nhàng, hận thì hận nhưng không thể làm gì Cơ Trường Không.
"Quá khen rồi, thật ngại không dám nhận, không dám nhận rồi." Cơ Trường Không ưỡn ngực cười to, đâu hề có cái bộ dáng xấu hổ không dám nhận chớ?
"Vậy là tốt rồi, mời Cơ huynh ra tay, thời gian cũng không còn sớm nữa." Đại thủ lĩnh Quang Minh Đạo hít một hơi thật rồi nói.
"Ra tay, ra tay gì? Có các vị tiền bối ở đây, đâu đến lượt ta chứ. Các vị tiền bối vẫn không nên từ chối, vãn bối đứng một bên xem là được rồi." Cơ Trường Không biết rõ còn cố hỏi.
Dù sai thì hắn đúng là vãn bối, cái này không phải không có lợi, ví như ở thời điểm này chẳng hạn, nhưng những người ở đây lại không nghĩ như vậy.
'Ta phi, ngươi biết rõ ngươi là vãn bối à? Cái lúc ngươi đánh chúng ta thảm như vậy thì có nhớ mình là vãn bối không? Khi ngươi lớn lối ngông cuồng muốn độc chiếm Dược Vương thì có nhớ mình là vãn bối không? Đúng là da mặt dày hơn tường thành, không biết xấu hổ.' Nghe hắn nói vậy thì mấy Lão Ma Đầu chửi thầm trong lòng.
Trán của mấy lão gia hoả Quang Minh Đạo Tặc cũng nổi gân xanh, cái này thật không biết chửi lại thế nào.
"Cơ huynh, như vậy sẽ không hay chút nào. Chúng ta đều đi tầm bảo, tất nhiên ai cũng sẽ góp chút sức lực. Cơ huynh lại ngồi không hưởng bát vàng, chắc hẳn những người khác sẽ không đồng ý." Quang Minh Đạo lại dằn xuống cái suy nghĩ muốn xuất thủ giết chết hắn gnay đương trường, dùng vừa mềm vừa cứng nói với hắn.
"À, như vậy sao. Ta hỏi một chút, ngươi cảm thấy ta có thể góp sức được không?" Hắn nhìn Huyết Thủ Ma Đồ, bày ra cái bộ dáng vô tội và nói.
"Không, không rồi, ngươi là vãn bối mà." Huyết Thủ Ma Đồ bị hắn chỉ trúng mà muốn phun ra một ngụm máu, thật là ép người quá đáng mà.
"Các ngươi thì sao?" Hắn hơi quay đầu hỏi ý mấy lão gia hoả Trảm Tẫn Sát Tuyệt.
"Không rồi, là tiền bối thì nên chiếu cố vãn bối, đó là chuyện đương nhiên." Ba người còn lại muốn khóc rồi.
Bọn họ muốn hô to một tiếng 'dùng' nhưng nhớ lại cái tình cảm thảm thiết của Huyết Thủ Ma Đồ lúc trước thì vẫn không có can đảm để nói lên một từ ấy.
"Ngươi xem, các vị tiền bối đều nói ta không cần phải ra tay." Cơ Trường Không lộ ra vẻ mặt bất lực, không phải ta không muốn mà là các vị tiền bối của tốt cho ta, không cho ta mạo hiểm. Hắn diễn quả thật rất đạt!
"Ta..." Đại thủ lĩnh Quang Minh Đạo rất muốn nói một câu 'ngươi thì thua ai' nhưng y không muốn vạch mặt nhanh như vậy, không có biện pháp, ai bảo y còn cần dùng hắn.
"Nếu như Cơ huynh đã nói như vậy thì lại có chút không ổn lắm. Như vậy đi, chúng ta giơ tay biểu quyết." Suy nghĩ này bỗng nảy ra trong đầu y, làm y rất vui mừng. 'Không phải ngươi muốn hỏi ý kiến mọi người sao, được, ta sẽ cho ngươi mãn nguyện.'
"Tốt, đồng ý, đương nhiên ta đồng ý cách này." Cơ Trường Không gật đầu liên tục, bày ra cái bộ dạng Thiên Lôi sai đâu sẽ đánh đó.
'Muốn chết.' Thấy Cơ Trường Không vui vẻ đáp ứng ngay, nhóm người Thủy Tâm Ngân đều cười lạnh.
"Vậy thì bắt đầu biểu quyết, đồng ý..."
"Đợi một chú." Nhưng không chờ y nói xong, Cơ Trường Không đã cắt đứt lời y.
"Chuyện gì?" Đại thủ lĩnh Quang Minh Đạo rít từng chữ, sự kiên nhẫn của y đã đến giới hạn. Nếu không phải lấy đại cục làm trọng, y đã ăn tươi nuốt sống hắn để hả mối hận.
"Như vậy, người được biểu quyết trong những người ở đây chỉ có Đạp Hư. Ngươi xem bọn họ coi, không khác gì đồ bỏ đi, dựa vào tư cách gì để phán quyết chúng ta. Ngươi thấy đúng không?" Cơ Trường Không nghiêm túc nói.
"Đúng." Đại thủ lĩnh Quang Minh Đạo không muốn nhiều lời với hắn, lập tức trả lời. Dù sao thì có thế nào bọn họ cũng thắng, cứ cho hắn múa mồm mép, thích múa thế nào thì múa, tuỳ hắn, sau đó có khóc cũng muộn. Giờ cứ cho hắn cái cơ hội để hắn nhiệt tình hơn.
Dù chỉ có tu giả Đạp Hư biểu quyết thì nhóm người Quang Minh Đạo cũng có đến sáu ngừoi, mà bên phía Cơ Trường Không thì chỉ có năm người, với lại bốn Lão Ma Đầu cũng chưa chắc đã đứng về phía hắn. Vì vậy, y tin chắc mười phần sẽ thắng!