phút sau, hai người đã đứng trước cửa phòng , xung quanh không có ít học sinh đi qua đi lại nhưng hai người lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, cô đã xác định, chính xác là nó, còn là oán linh, may mắn không phải quỷ linh.
Tiêu Vĩ nhìn vào cánh cửa màu bạc phía trên là con số màu đen thâm thẳm, đôi con ngươi lạnh lẽo đầy kiên quyết, dù xảy ra chuyện gì, anh tuyệt đối sẽ bỏ nó ở lại mà bỏ chạy, anh vẫn nhớ rõ như in chuyện của năm trước, anh cứ tưởng mới xảy ra ngày hôm qua, năm trước, anh mới là một chàng trai tuổi vẫn còn chút ngây ngô hồn nhiên tràn đầy tự tin nhiệt huyết.
Nhưng vào ngày tháng , hai năm trước đã cướp tất cả sự hồn nhiên vui vẻ hoạt bát đó đi, nếu lúc đó anh không tự tin tự đại mà rủ cậu ấy đi cùng anh đi giết oán linh ở trong một căn nhà hoang thì cũng không xảy ra chuyện đó.
Lần đó anh vô cùng hoảng sợ và cũng trưởng thành hơn, không còn tự phụ tự cho mình là thiên tài, rất tài rất giỏi và không sợ trời sợ đất, học được cách khiên tốn, tĩnh lặng bình tĩnh trước mọi chuyện và dứt khoát quyết đoán hơn, cũng vì lần đó mà anh nén mất đi một người bạn thân một người cộng tác ăn ý và cũng nén mất đi cả tính mạng của mình nếu không phải sư phụ anh đến kịp chỉ sợ.... Hai người đều không có khả năng sống sót trở về.
Còn cậu ấy thì bị thương vô cùng nặng, khớp xương một chân cậu ấy bị đứt đoạt không ra hình dạnh như không có xương, mềm nhũng mặt người nhào nặn vậy, một tay thì huyết nhục mơ hồ còn thấy cả xương trắng, tay kia cũng toàn là máu với máu, ngay sau lưng cậu ấy có cả năm vết cào dỡ tợn, cậu ấy ngất nằm trong vũng máu đỏ tươi, hơi thở mỏng manh như có như không, anh cũng không tốt hơn cậu ấy là mấy, xương tay trái bị gãy từng đoạt, mềm oặt lơ lửng trên vai, một bên mặt bị máu che phủ do vết thương trên đầu chảy xuống, chân bên phải có một vết cào dữ tợn, máu chả lê lán làm ướt nhẹp cả ống quần.
Dù biết bản thân không có hi vọng đánh thắng oán linh đó nhưng anh không lùi bước mặt kệ đồng bạn liều sống liều chết cùng anh chiến đấu đến khi ngã xuống, anh vẫn kiên cường đứng phía trước che chở cậu ấy, anh dùng tay phải không bị thương quá nặng cầm thanh kiếm không lùi bước vì anh không thể cũng không thể làm, anh vẫn nhớ như in lời sư phụ nói: "Dù xảy ra chuyện gì cũng không được mặt kệ đồng bạn cùng kề vai chiến đấu với mình!"
Anh đã làm được, kiên trì cho đến phút cuối, chờ được sư phụ đến. Khi đó anh nhớ rất rõ, khi sư phụ đến, nhìn thấy anh và cậu ấy bị thương không còn hình người, đặt biệt là cậu ấy, cậu ấy có thể coi là nữa bước vào cửa Quỷ Môn Quan rồi, lại thấy anh thương tích đầy mình thì ngọn lửa tức giận càng dâng lên mãnh liệt, không nói hai lời liền dùng tuyệt chiêu Hàn Diễm Long nuốt chửng oán linh đó, bình thường thì sư phụ đều dùng Mộng Từ Hải giúp cho các âm linh, oán linh, quỷ linh siêu sinh, không giống như lần này, trực tiếp làm cho oán linh hồn phi phách tán không còn trên thế giới này nữa, khi đó anh đã biết, lần đó sư phụ vô cùng tức giận, cũng rút ra một kết luận là tuyệt đối không thể chọc giận sư phụ, vì cả căn nhà đều bị đốt cháy trụi lủi, anh cũng rất cảm động vui mừng khi được sư phụ quan tâm anh như vậy.
Nhưng cũng vì lần đó anh không còn gặp được cậu ấy nữa, vì khi anh tỉnh lại đã thấy mình ở trong bệnh viện Thông Linh rồi, trên bàn chỉ có một tờ giấy với vài dòng chữ ngắn gọn: "Ta đưa Trịnh Lâm đi chữa thương, trong một thời gian ngắn sẽ không xuất hiện, nhớ dưỡng thương cho tốt chuẩn bị nhận hình phạt."
Quả thật sau khi vết thương anh khỏi hẳn, anh bị sư phụ đưa đến Vân Linh đảo , nơi đây toàn là địa bàn của Thông Linh Sư, những Thông Linh Sư cường đại đều có một lãnh địa riêng, là nơi bất khả xâm phạm nếu không sẽ bị Thông Linh Sư đó trừng phạt và có thể mất mạng như chơi, không ai dám đánh cược tính mạng mình cả vì chả có ai can thiệp vào chuyện đó, vì có khi cứu người không được còn mất mạng, chả ai ngu xuẩn mà dạt dột làm chuyện này, cũng trở thành một quy tắc bất thành văn.
Vân Linh đảo là một hòn đảo to lớn cùng với những cánh rừng nhiệt đới, nơi đó tập trung vô số Thông Linh Sư cường đại và các Thông Linh Sư học tập mới bắt đầu với sự nghiệp Thông Linh Sư này. Những nơi có cánh rừng rậm rạp thì càng nguy hiểm vì các yêu thú cho đến thần thú (trong truyền thuyết) sống trong đó cũng là nơi ẩn cư của vô số cường giả. [Xích: ta chỉ noi vậy thôi, còn lại thì từ từ a, ta lười nói hết]
Khi anh đến Vân Linh đảo thì địa ngục cũng đến với anh, trong tháng anh đã bị sư phụ tàn nhẫn huấn luyện không ra hình người, cả người toàn thương tích nhưng đổi lại từ Địa Chiến Linh cấp thành công thăng đến Hoàng Chiến Linh cấp , chỉ trong tháng mà anh thành công tiến lên cấp cũng đủ hiểu anh cực khổ huấn luyện thế nào sư phụ tàn nhẫn lãnh huyết huấn luyện thế nào, ép buộc anh đến cực hạn bộc lộ ra tiềm năng có thể triệu hoán ra móng vuốt hổ kết hợp với Lam Vân kiếm, dễ dành tiêu diệt oán linh cấp , những đều này anh rất cảm ơn sư phụ không hề oán trách khi sư phụ huấn luyện anh như thế, có khi anh còn vui vẻ tiếp nhận chuyện này vì anh cảm thấy... thân thiết như..... người thân... vậy... [Xích: Cuồng ngược a đổ mồ hôi]
Âm linh, oán linh, quỷ linh có bậc và một cấp trong truyền thuyết - Ác linh.
Phụ linh, chiến linh, siêu linh có cấp [Địa - Hoàng - Thiên] bậc và một cấp trong truyền thuyết - cấp Thần.
Cấp Địa = Âm linh, cấp Hoàng = Oán linh, cấp Thiên = Quỷ linh, cấp Thần = Ác linh (trong truyền thuyết)
Nếu hai năm trước anh có thể làm vậy, hai năm sau tại sao lại không thể? Đặt biệt đây là cô em gái mà anh thương yêu nhất, dù như thế nào anh điều bảo vệ cô!
Khi đứng trước cánh cửa phòng cũng là nơi cô ở trong một học kì tới, cô đi đến một bên nhập một dãy mã số lên (mỗi phòng đều có một mật mã phòng riêng) rồi cầm tay cầm mở cửa ra Đi vào giữa phòng. Cô khẽ nhếch môi đôi mắt lạnh lùng khẽ đảo xung quanh một vòng rồi dừng ngay cái tủ.
Tiêu Vĩ đang đứng ngẩn ngơ trước cửa thì thấy cô mở cửa đi vào cũng vội vàng đi theo vào phòng, chỉ hi vọng không có âm linh hay oán linh gì xuất hiện.