Hiếm lắm mới bò dậy lúc tám giờ sáng hơn vào một ngày không đi làm, tôi phải về ký túc xá lấy chút đồ. Dự báo thời tiết bảo hôm nay nhiệt độ sẽ hạ xuống - độ. Mộ Vũ thấy trời lạnh, cứ khăng khăng bắt tôi mặc cái áo khoác dày của hắn. Trên đường quay lại, tôi đã mua ba cái áo len tại cửa hàng mở cửa sớm nhất, ba người chúng tôi mỗi người một cái.
Dương Hiểu Phi đã ra ngoài đi làm, tôi đoán gã thấy áo len chắc chắn sẽ cảm động đến rớm lệ.
Áo size , Mộ Vũ mặc vừa in. Vì màu áo có thể chọn trong tiệm không nhiều, tôi quyết định mua cho hắn một cái màu xanh đen, đi với cái áo sơ mi caro xanh trắng của hắn là vừa đẹp. Tôi nói em gái cậu đính hôn, cậu đâu thể ăn mặc rách rưới đúng không. Mộ Vũ cũng không nói gì, ngoan ngoãn mặc áo vào.
Tôi cũng thay đồ xong, quay đầu lại thì thấy tên đó đang ghi nợ vào cuốn sổ chi tiêu của tôi. Tôi trợn mắt, bắt đầu đi tới đi lui sau lưng hắn, vừa lượn lờ vừa sỉ vả:
“Chi li vặt vãnh!”
“Dùng dà dùng dằng!”
“Chi li vặt vãnh!”
“Dùng dà dùng dằng!”
“Chi li vặt vãnh!”
Tôi cứ lặp đi lặp lại như thế. Hắn chẳng nhìn tôi lấy một cái, chờ viết xong, người ta trở tay quay mặt tôi qua thơm. Tôi đẩy hắn ra thì hắn lại càng ôm tôi chặt hơn. Chúng tôi ở gần như vậy, gần đến mức tôi có thể cảm nhận được máu hắn đang chảy, tim hắn đang đập, vô vàn yêu thương đang vấn vít và nỗi lo lắng tiềm tàng trong lặng im… Tôi vỗ lưng hắn, nói: “Đừng lo lắng, đừng căng thẳng, đừng sợ.”
Hắn lẳng lặng lắc đầu: An Nhiên, anh không biết đâu, tôi đang hạnh phúc đến lo sợ…
Đi xe lửa hơn năm tiếng đến Xương Lê, lại đi xe thêm ba tiếng đến nhà Mộ Vũ. Lúc gần sáu giờ, chúng tôi xuống xe bên một con đường đất chật hẹp. Mặt trời đã mất dạng, phía trời tây vẫn có thứ ánh sáng đỏ không ngừng rực cháy. Gió đêm rất lạnh, Mộ Vũ thắt chặt khăn choàng trên cổ tôi thêm một tí.
Bắt đầu từ chiếc cầu đá trước mặt, một con đường gạch đỏ hẹp hơn dẫn vào thôn làng vừa mới lên đèn. Hai bên con đường gạch đó là những bãi nho đã khô héo. Khi khói bếp màu xám bốc lên từ dãy mái nhà không xa, thi thoảng lại có vài tiếng chó sủa, tất cả đều mang hơi thở mộc mạc của làng quê, trừ chiếc ZiYouJian bỗng dưng dừng lại bên cầu. Chúng tôi vừa đi được mấy bước đã thấy trên xe có hai người đi xuống. Trong đó, cô bé với thân hình cao ráo chạy bước nhỏ đến chỗ chúng tôi, ôm lấy cánh tay của Mộ Vũ, quở trách với giọng nói mềm mại: “Anh, sao giờ anh mới về, em chờ cả buổi rồi.”
Mộ Vũ dịu dàng mỉm cười với nó, đưa tay vuốt lên mái tóc dài ơi là dài của nó, hỏi bằng ngôn ngữ địa phương: “Mẹ mình vẫn khỏe chứ?”
Nó gật đầu: “Khỏe lắm ạ!”
Xem ra đây chính là Hàn Thần Hy. Cho dù ánh sáng rất tối, tôi vẫn có thể nhận ra phần ngũ quan có đôi nét giống Mộ Vũ trên khuôn mặt thanh tú xinh đẹp kia. Quả nhiên em gái Mộ Vũ không khiến người khác thất vọng. Tôi nhìn em Hàn, tự nhiên vẫy tay, nói một câu: “Xin chào, người đẹp.”
Mộ Vũ nhìn tôi một cái. Không biết có phải ảo giác hay không, tôi cảm thấy ánh mắt của Mộ Vũ có chút hung dữ, khiến sóng lưng tôi lạnh toát. Hắn ra sức ôm vai tôi, giới thiệu với Hàn Thần Hy: “Đây là An Nhiên, về chơi với anh.”
Cùng lúc đó, cái người đang đứng bên cạnh xe cũng chạy tọt ra sau lưng em Hàn, thần sắc không được hiền lành lắm. Người đó trông cao xấp xỉ Mộ Vũ, mắt to mày rậm. Nhìn cảnh này tôi cũng đoán ra là ai, nên quyết định trợn mắt với y.
Em Hàn không chú ý đến những chuyện này, cười hì hì hỏi anh trai: “An Nhiên lớn hơn em hay nhỏ hơn em thế?”
Mộ Vũ nói: “Em cứ gọi “anh” là được.”
“Anh đẹp trai có được không?”
“…” -Mộ Vũ nhíu mày.
“Đùa thôi, anh xem anh kìa!” -Hàn Thần Hy gọi một tiếng “Anh An Nhiên” rất ngọt.
“Ừa!” -Tôi trả lời rất dứt khoát, trong lòng bắt đầu bình luận: Hừm, em gái ngoan thế, và rõ ràng vui tươi hoạt bát hơn anh nó nhiều… Suy nghĩ này chưa dứt, tôi đã thấy con bé quay đầu lại quát người bên cạnh: “Trương Lỗi, anh không thấy anh em về rồi à? Sao không nói câu nào thế!” -Ngữ khí thật mạnh mẽ, khí thế thật lẫm liệt, thằng bé cao to đó bị mắng đến rụt cổ lại, không dám tức giận càng không dám lên tiếng, cuối cùng tiu nghỉu cúi gầm mặt xuống, lí nhí gọi một tiếng “anh”.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, trái tim treo lơ lửng suốt dọc đường của tôi cũng hạ xuống. Rõ ràng chuyện cướp đoạt dân nữ là bất khả thi ở đây. Đâu có dân nữ bị cướp đoạt này lại nghênh ngang như vậy? Biểu hiện này rõ ràng chính là bên chiếm thế thượng phong trong một cặp yêu nhau đang hất mặt sai khiến bên còn lại. Xem ra tình hình không tệ như chúng tôi nghĩ.
Mộ Vũ “ừa” một tiếng, không nói gì nữa. Tôi nắm tay hắn một cái, nhe răng ra với hắn. Hắn thông minh như vậy, sao có thể không nhìn ra? Thế là đáp lại tôi bằng một nụ cười.
Em gái kéo chúng tôi lên chiếc Jili – ZiYouJian, tôi và Mộ Vũ ngồi ở dãy sau. Sau bảy tám khúc rẽ, chiếc xe dừng lại trước một cánh cửa sắt đã tróc sơn. Cổng nhỏ quá, xe không vào trong sân được.
Em gái đi xuống mở cửa, Mộ Vũ âm thầm túm tay tôi lại, nói: “Đến nhà rồi.”
Tôi hít sâu một cái, có chút căng thẳng, nhưng nhiều hơn cả là hưng phấn. Có lẽ tôi có thể hiểu thêm một chút về quá khứ mà tôi không kịp tham dự của Mộ Vũ ở đây.
Sắc trời đã tối sầm lại, tầm nhìn có chút mơ hồ. Ngoài cảm giác cái sân này cũng rộng phết thì chính là cảm giác nhà của gia đình Mộ Vũ thấp quá. Ánh đèn tuôn ra từ ô cửa sổ bằng kính. Một người phụ nữ có tuổi đứng trước cửa nhà. Mộ Vũ bước nhanh mấy bước đến đỡ bà, nói: “Mẹ, con về rồi.” -Mẹ hắn nắn cánh tay hắn mấy cái, gật đầu nói: “Không bị gầy đi.”
Trong lòng tôi cảm thánthảo nào Mộ Vũ điềm đạm như thế, chắc là di truyền từ người mẹ này rồi. Mẹ tôi mà không gặp tôi lâu như vậy, tôi vừa vào nhà, bà sẽ xách tai tôi bắt đầu cằn nhằn ngay, cằn nhằn mãi đến khi tôi sùi bọt mép mới thôi.
Mộ Vũ quay đầu lại gọi tôi qua đó. Tôi cố gắng cười thật vô hại, tự giới thiệu mình: “Chào cô, cháu là An Nhiên, được nghỉ rảnh rỗi nên theo Mộ Vũ về chơi ạ.”
“Cháu là người bạn mà Tiểu Vũ nói đúng không? Mau vào nhà đi, bên ngoài lạnh.” -Cô Hàn kéo chúng tôi vào nhà.
Ở gian nhà ngoài, trên bếp vẫn còn bốc hơi nóng, có mùi thịt hầm lan tỏa. Gian nhà trong vốn cũng không to, sau khi chúng tôi đều vào thì trông rất chật chội. Mộ Vũ lập tức ra dáng chủ nhà, vừa cởi áo khoác ra là bắt đầu rót nước, lấy hoa quả, còn có cả phần của Trương Lỗi nữa. Kết quả là làm ông em rể tương lai lúng túng đến mức cứ gãi đầu mãi.
Tôi nhìn quanh một vòng thì nhận ra đây hoàn toàn không phải là một ngôi nhà tồi tàn. Có đủ các loại thiết bị điện tử: tivi, ấm đun nước; gian ngoài còn có bếp từ; trên tường chiếc máy lạnh cỡ nhỏ hiệu Midea còn rất mới; bên tường có hai dãy miếng sưởi màu trắng. Các món nội thất như bàn, tủ, ghế trông đã có chút tuổi, tuy cũ nhưng không bị trầy xước, được dọn dẹp rất ngăn nắp. Điều này không khiến tôi ngạc nhiên lắm. Mộ Vũ kiếm được tiền, gần như đều gửi cả về nhà. Còn bản thân hắn chỉ sống tạm bợ. Hơn nữa nghe Mộ Vũ nói em Hàn đang đi làm cho một xưởng khuôn đúc trong thôn, mỗi tháng cũng kiếm được mấy nghìn tệ. Chi phí sinh hoạt dưới quê vốn đã không cao, nhà hắn mỗi tháng có hai ba nghìn tiền thu nhập, cuộc sống cũng không thể quá túng quẫn? Có điều e là họ không biết những vất vả của Mộ Vũ.
Một cốc nước vừa uống cạn, cô Hàn đã bắt đầu chỉ huy hai anh em khiêng bàn, tìm ghế, lấy chén đũa, chuẩn bị ăn cơm.
Đồ ăn rất “thiết thực”: sườn rang, trứng chiên, gà ninh nấm đông cô, và hai món rau. Cuối cùng, Hàn Thần Hy xách hai thùng đồ uống lên, một thùng màu đỏ đậm, một thùng trong suốt. Nó rót cái màu đỏ cho tôi trước. Tôi cũng không chú ý món đồ uống đó là gì, sau khi ngửi thấy mùi thơm của nho và mùi cồn nhàn nhạt, chiếc cốc trước mặt đã đầy.
Mộ Vũ ngồi bên cạnh, đẩy cốc đến trước mặt tôi, bảo tôi nếm thử, tôi bèn hớp một ngụm. Thứ dung dịch thơm ngọt êm ái lướt qua đầu lưỡi. Cồn khiến cho hương thơm của nho được phát huy rất triệt để, phân bố đều trong miệng. Độ cồn chắc còn thấp hơn cả bia, bảo nó là rượu có chút hơi quá, chỉ là nước ép có cồn thôi.
“Ưm, ngon!” -Tôi tán thưởng.
“Tất nhiên, em đã chọn nho mai quế hương tốt nhất nhà em làm đấy ạ.” -Hàn Thần Hy lại rót cho tôi một cốc trong suốt: “Anh thử cái này đi, nho khác loại, nên vị cũng khác.”
Tôi nhấc cốc còn lại lên hớp một ngụm to. Quả nhiên hương thơm không nồng như loại trước, nhưng thanh ngọt vừa miệng.
“Ngon thật!” -Tôi lại uống một ngụm. Mộ Vũ vừa gắp đồ ăn cho tôi vừa nói với tôi đây là rượu nho được làm thủ công tại nhà, làm vào lúc nào, dùng nguyên liệu gì, phải phơi bao lâu, vân vân. Em Hàn đỡ lời cho anh trai, còn Trương Lỗi không biết phải chen vào từ đâu, chỉ có cô Hàn thỉnh thoảng bảo y ăn thêm. Lúc y uống xong một cốc định tự rót thêm thì bị Hàn Thần Hy cản lại: “Anh uống ít thôi, anh uống hết mấy thùng trước rồi, chỗ này em cố tình chừa lại cho anh em.”
Thằng nhóc đó lúng túng cầm cái cốc trống, ngũ quan nghênh ngang thấy rõ nhúm lại thành vẻ mặt tủi thân, nhìn Hàn Thần Hy đưa chiếc thùng trong suốt hai lít rưỡi về bên tay Mộ Vũ một cách đáng thương.
“Tiểu Hy!” -Cô Hàn gọi con gái một tiếng: “Nhiều thế này, anh con không uống hết đâu, con rót thêm tí cho Trương Lỗi đi!”
Tôi nhìn cái tên không địa vị gia đình kia mà buồn cười trong lòng, nhưng trên mặt không thể hiện ra… Chỉ cần nghĩ đến chuyện mấy vết thương trên cánh tay Mộ Vũ đến từ bàn tay người này là tôi không cách nào thương hại y.
Mộ Vũ trái lại rất rộng lượng. Hắn đón lấy cốc của Trương Lỗi rót đầy cho y, nói: “Tiểu Hy giỡn với cậu thôi!”
Hàn Thần Hy thấy anh trai đã nói như vậy rồi cũng không la y nữa, chỉ ném lại một câu “Sao anh không biết ngại?” cho Trương Lỗi, rồi ngồi xuống bên cạnh Mộ Vũ ôm tay hắn. Mộ Vũ đẩy nó, nó cũng không nhúc nhích, cứ thế bám lấy anh trai. Làm tôi ghen tị đố kỵ hận. Trương Lỗi bên cạnh càng không biết phải làm gì với cái cốc.
Cô Hàn không nhịn được, nói: “Tiểu Hy con là con gái, lớn từng này rồi, sắp lấy chồng rồi, còn ôm anh con như thế là không đúng.”
Hàn Thần Hy lại ôm chặt cánh tay anh trai hơn một tí: “Con lớn thế nào thì cũng là anh ruột của con.” -rồi lại quay đầu nói với Trương Lỗi: “Hôm nay chúng ta đã nói thế nào, anh không quên chứ?”
Sau đó chỉ thấy Trương Lỗi gật đầu một cách miễn cưỡng với vẻ mặt đau khổ, như đã hạ quyết tâm cực lớn, bỗng dưng đứng dậy, cúi đầu, nói với chiếc bàn: “Anh, trước đây đều là lỗi của em. Em sai rồi, em khốn nạn. Anh bao dung, đừng ghi hận em, đừng chấp vặt với em. Chỉ cần anh chịu tha thứ cho em, anh bảo em làm gì cũng được. Nếu anh không hả giận thì cứ việc đánh em lại, em hứa là sẽ không đánh trả.”
Không khí bỗng chốc chùng xuống. Tất cả mọi người trên bàn đều nhìn Mộ Vũ, đặc biệt là Hàn Thần Hy, hai con mắt cứ nhìn anh nó không chớp lấy một cái. Đến tôi còn thấy được nó mong anh nó có thể tha thứ cho tên Trương Lỗi đó biết nhường nào. Nó ăn nói lạnh nhạt, quát tháo y là vì y từng làm anh nó bị thương. Nhưng rõ ràng nó lại thích người đã từng làm anh nó bị thương. Nó rất mâu thuẫn. Nó muốn tha thứ cho y, cách duy nhất là anh nó phải tha thứ cho y trước.
Con gái mà, lúc nào cũng giấu đầu lòi đuôi. Ánh mắt mong chờ đó khác gì đang cầu xin cho Trương Lỗi đâu.
Quả nhiên Mộ Vũ cũng là người sáng mắt sáng dạ. Hắn rút cánh tay từ trong lòng Hàn Thần Ly ra, đứng dậy, nhìn Trương Lỗi nói: “Chuyện qua rồi, tôi cũng quên rồi, sau này đều là người một nhà, không có chuyện tha thứ hay không, chỉ mong cậu đối xử tốt với Tiểu Hy là được.” -Hắn vỗ vai Trương Lỗi: “Đừng để nó chịu uất ức, bằng không tôi không tha cho cậu đâu.”
Trương Lỗi ra sức gật đầu, còn cười khờ khạo nữa, tất nhiên nụ cười đó là dành cho em Hàn, bất ngờ toát lên đôi phần chất phác.
Ăn cơm, tiễn Trương Lỗi xong, Hàn Thần Hy kéo anh nó vào một gian nhà khác nói chuyện riêng.
Tôi vốn chỉ là đứa đến góp vui, giờ đành phải ở lại nói chuyện phiếm với cô Hàn. Người lớn tuổi thường khá dễ đối phó. Họ chỉ hỏi về công việc này, bố mẹ này, người yêu này. Tôi phát huy một chút khả năng tán hươu tán vượn của mình là có thể chuyện trò vui vẻ. Có điều, trong lúc nói chuyện, tôi cảm nhận được một chút kỳ lạ. Mãi về sau, tôi mới nhận ra sự kỳ lạ này bắt nguồn từ sự lạnh nhạt của mẹ Mộ Vũ. Tôi nhắc vu vơ đến những gian khổ của Mộ Vũ ở ngoài. Mấy lần thăm dò, bà đều không có phản ứng gì đặc biệt. Tôi nghĩ mẹ tôi mà nghe những tin tức tương tự về tôi chắc chắn sẽ nổi điên. Còn sự điềm tĩnh này của bả trái lại khiến tôi khó chịu.
Chín giờ hơn, cuộc nói chuyện riêng của hai anh em cũng kết thúc.
Phòng họ nói chuyện cách phòng của cô Hàn một gian nhà ngoài. Khi Mộ Vũ kéo tôi qua đó, em Hàn đang ôm một bộ chăn nệm mới tinh ra, nó nói với tôi: “Anh An Nhiên, anh ngủ trong phòng này với anh trai em nha. Giường đất bên này em đã sưởi rồi, không lạnh đâu.” -Tôi nói “ừa ừa ừa”, tôi muốn thử cảm giác nằm giường đất từ lâu rồi.
Mộ Vũ thực sự trải chăn nệm của tôi lên giường đất. Hắn nói hôm nay bôn ba cả ngày cũng mệt rồi, bảo tôi đi ngủ sớm. Vì chưa ngủ qua giường đất nên cảm thấy rất mới mẻ, rất muốn nhanh chóng cảm nhận một tí, nên tôi vui vẻ đồng ý. Vì chuyện đính hôn của em gái, Mộ Vũ lại qua phòng họ bàn bạc với họ một lúc. Lúc hắn quay lại, tôi đã tắm rửa xong xuôi, vội vàng chui vào trong chăn rồi.
Đừng nói chứ cũng dễ chịu thật, chỉ là lúc đầu hơi lạnh, nằm một lúc sẽ cảm nhận được có luồng hơi nóng hổi không ngừng truyền từ dưới người lên, không phải cảm giác nóng như thiêu như đốt, vừa trực tiếp vừa cố định của chăn điện, mà là kiểu dễ chịu muốn chết của nước ấm từ từ tăng nhiệt.
Có lẽ tôi mệt thật rồi, tôi nằm xuống chưa bao lâu đã mơ màng. Lúc điện thoại trong tay bị người khác lấy đi, tôi biết đấy là Mộ Vũ. Sau đó là tiếng khóa cửa, tiếng cởi quần áo, tiếng tắt đèn… Cuối cùng, ổ chăn ấm áp của tôi bị giở lên một đoạn, một cơ thể lạnh lẽo chui vào trong, ôm lấy tôi từ phía sau. Hai bàn tay lạnh nhất khóa ở trước ngực tôi. Tôi nhích qua một bên, lại bị hắn kéo lại. Bó tay. Dù sao cũng không giãy ra được, đành phải để mặc hắn hưởng hơi ấm trên người tôi.
“Ác ghê!’ -Tôi cằn nhằn trở người lại đối mặt với hắn: “Bố thành người sưởi chăn cho mày à.”
Trong buổi tối yên tĩnh ấm áp ở làng quê, trong bóng tối vấn vít lượn lờ như tơ, tôi lười biếng giương mắt lên, va vào ánh sáng chập chờn trong mắt Mộ Vũ, như nước đưa tình, như lời miên man.