Nhìn người khác lăm le dòm ngó đồ của mình một cách trắng trợn nhưng lại không thể bảo đó là đồ của mình, cảm giác đó khá là uất ức. Tôi đành ra sức ăn để trút giận, bỏng miệng đến mức thở khè khè.
Nhưng chị Tào cứ làm người ta tức thêm, cứ lén lút thảo luận với tôi là hai người đó thực ra rất hợp này nọ.
Hợp cái đầu á. Đấy là vì chị chưa thấy em và Mộ Vũ ngồi với nhau thôi!
Tôi đang buồn bực thì nghe tiếng điện thoại Mộ Vũ reo lên. Hắn nhìn một cái rồi đi ra ngoài bắt điện thoại.
Nhân lúc Mộ Vũ vắng mặt, bản tính của Tiểu Lý hiện nguyên hình ngay lập tức.
“Trước đây tui thấy Mộ Vũ thường trông có chút lạnh nhạt, không ngờ lúc tiếp xúc lại dễ nói chuyện như vậy. Ông nói có phải không An Nhiên?” -Nó cười tủm tỉm, cắn đũa, sờ lên cái cổ tay mà Mộ Vũ vừa nắm. Bộ dạng trông như đang hồi tưởng, lại như đang tưởng tượng vẩn vơ, đáng ghét ơi là đáng ghét.
“Hỏi tui làm gì? Sao tui biết?” -Tôi nói một cách khó chịu, trong lòng oán hận Mộ Vũ. Cậu nói cậu cản nó làm gì? Da thịt tôi dày, dù có bị vỏ bào ngư chọi trúng thì có làm sao? Không được, về tôi phải bắt hắn lấy dung dịch khử trùng số rửa tay cho kỹ mới được.
Tiểu Lý có vẻ rất vui, phớt lờ biểu hiện lạnh lùng của tôi, tiếp tục ảo tưởng: “Tui nghĩ bản chất ảnh hẳn là một người rất dịu dàng…”, “Ảnh thực sự không biết cách từ chối người khác cho lắm…”, “Có thể chính ảnh cũng không biết ảnh cười trông đặc biệt quyến rũ…”
Chị Tào gật đầu, phụ họa rằng: “Người mà đến tính khí xấu của An Nhiên cũng chịu được, hơn nữa còn có thể làm bạn, thì tính cách chắc chắn không tệ…”
Kéo tôi vào làm gì? Tính khí tôi không tốt, nhưng chưa bao giờ dám trở chứng với Mộ Vũ, đặc biệt là lúc mới bắt đầu. Tuyệt đối là nhờ tinh thần mặt dày bất khuất của tôi, trải qua trăm nghìn cay đắng mới dụ được người ta vào tay mình. Tôi mà thả lỏng một cái là bây giờ người ta đã lĩnh giấy kết hôn rồi, bà còn có cửa cưa người ta à?
Chờ một lúc không thấy Mộ Vũ quay lại, Tiểu Lý nhảy lên: “Tui đi xem Mộ Vũ thế nào.”
Tôi cũng muốn đi, nào ngờ vừa đứng dậy đã bị chị Tào giữ lại: “An Nhiên, em đừng thiếu tinh tế như vậy có được không? Bình thường lanh lợi lắm mà?”
Tiểu Lý không biết cố tình hay vô ý, quay đầu lại lườm tôi một cái, vẻ mặt đắc ý quá trời, tôi hận đến nỗi nghiến răng ken két.
Cuối cùng tôi cũng không đi ra, bất lực ngồi xuống, ra sức thêm đồ vào lẩu, ra sức nốc bia vào bụng. Lần này tôi lỗ to rồi.
Lại qua thêm mười phút hơn, tôi đã chờ đến cực hạn, Tiểu Lý mới đẩy cửa đi vào, vẻ mặt không còn tươi cười hớn hở nữa. Mộ Vũ đi phía sau nó, vẫn bình thản như thường. Tiểu Lý quay về chỗ ngồi. Lúc đóng cửa quay đầu lại, Mộ Vũ nháy mắt với tôi một cái. Tôi ngớ ra, sau đó bừng tỉnh, một hơi uống hết cả ly bia, lau miệng, nở ra nụ cười thật lòng đầu tiên trong bữa cơm này.
Chắc chắn Mộ Vũ đã nói rõ hoặc nói khéo cho Tiểu Lý biết sự thật là nó không có cửa rồi.
Sau đó, Tiểu Lý quả nhiên không tỏ ra vồn vã như lúc đầu nữa, nhưng cũng không thất lễ, trên mặt có chút thất vọng nhưng vẫn khách sáo. Chị Tào lén hỏi tôi: “An Nhiên, xem ra hình như hai người đó không được thuận lợi cho lắm?”
“Em đã nói từ lâu rồi, Mộ Vũ người ta có người yêu rồi, hơn nữa tình cảm của người ta đã tốt đến mức bàn chuyện cưới sinh. Nó cứ không tin…”
Chị Tào lắc đầu: “Thế thì tiếc quá.”
Bầu không khí có chút gượng gạo, tất nhiên có tôi thì cũng không phải lo mất vui. Suốt khoảng thời gian sau, tôi tỏ ra vô cùng sôi nổi: kính rượu, nói đùa, đủ mọi chiêu trò dù có ích hay không. Tiểu Lý liếc tôi. Chị Tào hỏi tôi vừa mới ngủ dậy à? Chỉ có Mộ Vũ chốc chốc lại nhìn tôi cong môi, trong mắt toàn là ý cười.
Lúc tính tiền, Tiểu Lý quẹt thẻ, quả nhiên tiêu hết một nghìn. Tôi thấy có chút áy náy, dù gì tiền này tiêu cũng khá oan uổng. Tôi biết trước là sẽ không có cửa, nhưng trời đất chứng giám, tôi có cản nó rồi, chính nó khăng khăng đòi đốt tiền.
Chị Tào bảo lái xe tiễn chúng tôi. Tôi nói không cần, ăn no xong vừa hay tản bộ. Trước khi lên xe, Tiểu Lý còn nói đùa với hai chúng tôi, tâm trạng trông cũng tạm ổn. Nó lúc nào cũng mạnh mẽ nên cũng không có gì là lạ.
Trên đường về ký túc xá, tôi kéo Mộ Vũ lại, hỏi hắn đã nói gì với Tiểu Lý. Mộ Vũ nhìn tôi, cười mỉm, cũng không nói gì. Ánh đèn lờ mờ để lại những dấu vết óng ánh trên mặt hắn, khiến hắn trông đặc biệt nhu hòa.
Tôi cố gắng kìm nén cơn xúc động muốn ôm hôn hắn, dù gì cũng không thể làm thế bên đường lớn đúng không? Không thể đúng không?
Tại sao lại không nhỉ?
Tôi kéo hắn núp dưới dãy cây hoa bên đường.
Đây chính là điểm tốt của thành phố L. Khắp vỉa hè đều là các khu vực để nghỉ ngơi. Phía trước đối diện đường là một hàng cây nhỏ, phía sau là những cây bùi thấp và những băng ghế gỗ. Mùa hè có rất nhiều người ra hóng mát, bây giờ trời chuyển lạnh rồi, thường thì người ta ra đường buổi tối còn phải mặc thêm mấy lớp áo. Mặc áo lưới tay bảy phân còn không chuẩn bị áo khoác như Tiểu Lý thì chắc chắn là bị khùng.
Không nằm ngoài dự đoán, trên băng ghế không có bóng người nào cả.
Tôi kéo Mộ Vũ ngồi xuống, ánh sáng rất tối, nhưng đủ để tôi nhìn rõ hơn những đốm sáng đang trôi trong mắt Mộ Vũ. Tôi thơm một cái lên khóe miệng hắn. Mùi bia còn sót lại lúc này đặc biệt tươi ngon khoan khoái, khiến tôi lại thơm thêm mấy cái. Mỗi lần thơm, Mộ Vũ đều sẽ khẽ nhắm mắt lại. Chờ tôi lui ra, hắn lại nhìn tôi. Ánh mắt hắn vẽ ra một thế giới. Trong thế giới đó chỉ có tôi, tôi muốn làm gì thì làm.
“Tôi nói với cổ là…” -Mộ Vũ mở miệng: “Cú điện thoại đó là của người yêu tôi. Người yêu tôi tốt lắm! Rất dịu dàng, rất ngoan, vừa cởi mở vừa vui tươi! Còn kể cho cổ nghe rất nhiều chuyện về người yêu tôi. Ví dụ như người đó lái xe chở tôi, bôi kem tay cho tôi, làm đầy túi giữ ấm cho tôi; tôi bệnh, người đó sẽ rất nôn nóng; tôi bị thương, người đó sẽ rất xót xa. Người đó có chút nóng nảy, và còn có chút lười biếng, có lúc nhanh trí, có lúc hồ đồ, nhưng rất dễ thương. Người đó thích cười, cũng thích giả vờ giận dỗi để hù người khác. Người đó đọc sách và chơi game với tôi. Thỉnh thoảng sẽ ghen tuông vì quá xem trọng tôi. Cố gắng làm việc, theo đuổi tiến bộ là vì muốn bảo vệ tôi. Người đó ấm áp đến mức khiến người khác không thể rời xa. Tình yêu của người đó vừa sạch sẽ vừa tinh khiết…”
Những lời đó nhẹ nhàng rơi xuống bên tai. Tôi cảm nhận được một chút hơi nóng lan từ dái tai ra khắp mặt.
Hắn nói xong, một tay áp lên cổ tôi, ngón tay hơi lạnh nâng cằm tôi lên, nhìn một lúc rồi lại khẽ cau mày, nói như thể rất ảo não: “Còn một thứ nữa quên nói với kế toán Lý, người yêu tôi đặc biệt đẹp…”
Được Mộ Vũ khen, trong lòng tôi sướng rơn, sướng đến mức không biết diễn tả thế nào, thậm chí có chút ngượng ngùng. Tôi trừng mắt nhìn hắn một cái hiền khô, đập tay hắn ra, quay đầu đi, nghĩ ngợi cả buổi mới tìm được một câu phù hợp với phong cách của mình: “Chẳng phải cậu không thích nói chuyện à? Sao lần này nói nhiều với người đàn bà đó thế? Nói đại vài câu là được rồi mà…”
Hắn tựa cằm lên vai tôi, trả lời một cách nghiêm túc: “Lúc đầu tôi không định nói nhiều như vậy, nhưng nhận ra nói xong mấy câu lại nghĩ đến những chuyện khác, nói một hồi không dừng lại được. An Nhiên của tôi tốt như thế nên quyết định nói nhiều một tí.” -Hắn lại gần tai tôi thơm một cái. Tôi cười nghiêng đầu, đưa một đoạn cổ ra cho hắn. Mộ Vũ kéo tôi vào trong lòng. Một nụ hôn ẩm ướt mát rượi kéo dài một mạch từ xương quai xanh đến cằm, cuối cùng phủ lên môi tôi. Tôi vuốt má hắn, dùng tim cảm nhận từng cái sâu sắc nhẹ nhàng và muôn vàn dịu dàng mà hắn cho.
Sau đó, Tiểu Lý cũng chịu thôi, chỉ là gần như không nhìn thấy triệu chứng thất tình nào cả. Tôi quy cái này cho sự sĩ diện của nó. Tôi hỏi có phải nó từ bỏ rồi không. Người ta khinh thường nói: “Cái này không phải là từ bỏ mà là tác thành cho người khác. Bộ không biết ông bà ta có câu “người yêu cướp được thì không phải là người yêu ” à? Đập chậu cướp bông cũng phải có nguyên tắc biết chưa? Biết cướp không được còn tốn sức làm gì? Tình yêu là thứ nhìn một cái là phân biệt được thật giả, từ đó biết ngay tụi tui có cửa hay không.”
Cuối cùng Tiểu Lý vẫn thở dài một cách rất gì và này nọ: “Anh Hàn đẹp trai thực sự không tệ, nhưng tiếc là đã định trước không dành cho tui.”
Nó liếc tôi hỏi: “An Nhiên, chuyện của tui toang rồi, ông có vẻ rất vui?”
“Đó là vì…” -Tôi trả lời nó mà không chút chột dạ: “…anh em tui có thể thoát khỏi bàn tay quỷ dữ. Tụi tui phải uống rượu ăn mừng ba ngày.”
“Thật à? Tui đáng sợ đến thế sao?” -Nó hỏi.
“Còn hơn thế nữa kìa!” -Tôi đáp.
Kết quả là ba ngày sau, trong lúc tôi thay đồ, Mộ Vũ đã phát hiện vết thâm tím bị Tiểu Lý đá vì mồm miệng độc ác trên đầu gối của tôi. Cùng lúc đó đã chứng minh chéo là Tiểu Lý thực ra vẫn bình thường lắm, nó thất tình cũng cần nơi xả.
Mộ Vũ nghe tôi kể khổ, bèn nhẹ nhàng nhấc chân tôi lên. Vết thương xanh tím một mảng lớn, như có một miếng vá trên chân tôi. Hắn lườm tôi với vẻ mặt hung dữ: “Chuyện qua rồi anh còn trêu người ta làm gì?”
“…Sao tôi biết nó đá thật cơ chứ? Dù sao chuyện này cũng tại cậu… Nếu cậu không làm người ta để ý quá, nó cũng không đến mức trút giận lên người tôi…”
Mộ Vũ phớt lờ những gì tôi nói, hỏi tôi có phải đi khám không. Tôi xua tay: “Chuyện có gì to tát đâu, cũng hết đau rồi.”
Mộ Vũ thở dài: “Anh đó…”
Tôi trưng mặt cười ra, xoa huyệt ấn đường của hắn: “Đừng xót mà, tôi đáng bị thế, khi không cứ phải gây chuyện không vui mới chịu… Phải rồi, sau này còn phải thường xuyên tiếp xúc với nhau, hai người gặp nhau cứ xem như không có chuyện gì xảy ra. Tiểu Lý là một người khá rộng lượng, sẽ không vì chuyện này không thành mà né tránh cậu này nọ…”
“Biết rồi.” -Mộ Vũ nói, sau đó dụi mặt lên lòng bàn tay tôi, rồi ôm đống đồ tôi vừa thay xong đi về phía máy giặt.