Mỗi tháng, Mộ Vũ và Dương Hiểu Phi, mỗi người có bốn ngày nghỉ. Thường thì hai người sẽ không nghỉ chung. Mộ Vũ vì muốn phối hợp với thời gian của tôi nên hầu như đều nghỉ vào cuối tuần. Dương Hiểu Phi thì không cố định, trừ ngày nghỉ của anh Hàn gã, thì bất kì ngày nào cũng được. Vì chuyện này mà tôi đã khen Dương Hiểu Phi tận mấy lần. Cuối cùng gã cũng biết cho hai kẻ đang yêu này một chút không gian riêng tư rồi.
Hôm nay là chủ nhật. Mộ Vũ đọc sách trong phòng, tôi luyện tập cộng chứng từ trên chiếc bàn ngoài ban công.
Ánh nắng đặc biệt tốt. Thời tiết cuối thu vô cùng dễ chịu. Những ngày thế này thường phải ra đường lượn lờ, ra công viên tự nhiên hoặc khu vui chơi thiếu nhi cũng là những lựa chọn không tệ. Nhưng giờ tôi không có tâm trạng tận hưởng những thú thanh nhàn đó. Một tuần sau là cuộc thi tuyển chọn của trụ sở chỉnh rồi. Bốn mươi mấy chi nhánh tức là có bốn mươi mấy người tham gia thi đấu. Trong số những người này không thiếu cao thủ, mà tấm vé đi thi tỉnh cuối cùng chỉ có một.
Chỉ được làm hạng nhất, hạng hai cũng không có cửa.
Mấy ngày nay, tôi tan làm về ký túc xá là lao vào luyện tập, luyện mãi đến mười một mười hai giờ tối. Bàn phím này tôi mới mua mấy hôm trước, có lẽ tập dữ quá, nó đã bị tôi đập đến mức phản ứng có chút ì ạch rồi. Hai ngày nghỉ này, tôi cũng không được nghỉ. Lúc qua tìm Mộ Vũ, vẫn mang theo máy tính, nối vào bàn phím, tiếp tục cố gắng.
Cái trò cộng chứng từ này, sau khi gõ được dưới hai phút thì không gian tiến bộ còn lại rất nhỏ. Có một lần tôi gõ được thành tích một phút năm mươi giây, nhưng độ chính xác sẽ thay đổi, rất không chắc chắn.
Sau một lần gõ sai khác, tôi có chút bực bội. Thế này không được? Có tốc độ rồi nhưng độ chính xác suy giảm. Thế thì chẳng thà chậm một chút. Theo như tôi biết, những người có thể cộng chứng từ trong vòng hai phút không nhiều nhưng cũng không phải không có. Muốn thắng còn phải cố gắng hơn nữa.
Tôi xoa ngón tay định tập tiếp thì một cốc nước đưa đến.
“An Nhiên, nghỉ tí đi!” -Mộ Vũ nhét nước vào trong tay tôi, ngồi xuống bên cạnh tôi.
Tôi uống ngụm nước. Nước ấm, màu xanh nhạt, có vị hoa cúc Hàng Châu.
Lúc quay đầu nhìn Mộ Vũ, tôi bất ngờ nhận ra hắn đang cau mày, ánh mắt rơi thẳng lên tay tôi. Bấy giờ tôi mới nhận ra tay mình đang run lên trong vô thức. Nước trong cốc rung đến suýt trào ra ngoài.
Tập lâu quá sẽ bị như vậy, nghỉ một lúc là được.
Tôi đặt nước lên bàn, xoa hai tay vào nhau, nói: “Không sao, tập quá sức thôi…”
Hắn chẳng nói chẳng rằng kéo tay tôi qua. Tôi bắt đầu kể cho hắn nghe kỷ lục cộng chứng từ của những cao thủ nổi tiếng trong cơ quan chúng tôi, tôi đoán những ai chắc chắn sẽ tham gia cuộc thi lần này, những ai có thể sẽ không tham gia, tiện thể than thở rằng ở các chi nhánh khác các tuyển thủ tham gia cuộc thi của trụ sở chính đều được nghỉ làm để tập huấn, có cao nhân chỉ điểm. Tôi thì ngược lại, vẫn phải đi làm như thường lệ, thậm chí đến trực ca đêm cũng là đồng nghiệp tốt bụng thế cho. Các sếp chủ quản chẳng thèm hỏi han ngó ngàng, chỉ bảo tiền tuyến thiếu nhân lực, có khó khăn gì tôi tự khắc phục. Điên tiết thiệt luôn á? Tôi không ở quầy trước, chẳng lẽ ngân hàng chúng ta sẽ dẹp tiệm chắc?
Tôi càng nói càng tức, không nhịn được đá một cước vào chân ghế Mộ Vũ đang ngồi. Mộ Vũ nhìn tôi một cái, cúi đầu im lặng một lúc rồi nói với ngữ khí bình tĩnh: “Đừng tức giận, sau này sẽ ổn thôi.” -Nói xong lại tiếp tục động tác trên tay. Hắn nâng tay phải của tôi trong lòng bàn tay, dùng phần trong của ngón cái và ngón trỏ bóp ngón tay út của tôi, xoa cẩn thận từ gốc đến đầu ngón tay. Sau đó là ngón áp út, sau đó là ngón giữa, ngón trỏ, ngón cái. Cứ thế tuần hoàn.
Tay của Mộ Vũ hơi cứng nhưng ấm và vững vàng.
Tôi ngưng ồn ào. Trong không gian yên tĩnh trở lại, chỉ còn tiếng gió lúc lên lúc xuống. Ở góc ban công có trồng một loại thực vật dây leo không rõ tên. Thân dây màu đỏ mềm mại bò đầy trên hàng rào sắt được chạm hoa nghệ thuật cao bằng một người. Lúc đầu thu, lá vẫn còn xanh đậm sum suê, tỏa ra mùi thơm tươi mới chỉ có ở thực vật. Ánh nắng rọi nghiêng xuống một bên mặt của Mộ Vũ, có lấm tấm vài đốm sáng vàng kim nhảy nhót trên rìa mi rũ xuống của hắn. Vẻ mặt hắn chăm chú, lực đạo trên tay êm ái miên man, có một cảm giác dễ chịu khó tả. Rõ ràng chỉ có ngón tay chịu lực nhưng dường như xương cốt toàn thân đều bị hắn bóp đến tê rân. Thời tiết đẹp như thế này, người yêu tốt như thế này, quả thật không hợp để nổi nóng phát cáu.
“Này.” -Tôi gọi hắn. Hắn ngẩng đầu. Tôi nhanh chóng xáp đến hôn lên khóe môi hắn một cái, sau đó cười ngờ nghệch.
Hắn ở bên cạnh, tất cả mây mù đều tan biến, tất cả những chuyện không vừa ý đều trở nên không đáng kể.
Người này hôm nay có chút kiệm lời. Tất nhiên bình thường hắn nói cũng không nhiều, nhưng thường thì khi ở với tôi, dù là vô tình hay cố ý, cũng sẽ nói ra những lời âu yếm đường mật giữa người yêu với nhau.
Thực ra hắn đã bắt đầu im lìm từ tối hôm qua. Nguyên nhân là thế này. Sáng hôm qua, Mộ Vũ đi làm, Dương Hiểu Phi ở nhà. Tôi ôm máy tính đến chỗ họ tập một ngày. Đầu ngón tay mỏi đến mức không nhấc nổi đũa. Tối qua lúc làm cơm, Mộ Vũ lại làm ngay món miến xào thịt băm. Thế này hay rồi, trơn tuồn tuột, tôi hoàn toàn không gắp được. Nhìn sợi miến của tôi trượt khỏi đôi đũa run rẩy hết lần này đến lần khác, Mộ Vũ kéo tay tôi lại hỏi: “Sao thế này?”.
Dương Hiểu Phi đáp: “Tại đánh máy đấy ạ. Hôm nay những tiếng lạch cạch chưa từng dừng lại. Trưa nay lúc hai anh em ăn khoai tây xào sợi, ảnh gắp đã chật vật lắm rồi.”
Mộ Vũ nhìn Dương Hiểu Phi một cái, trong giọng nói toát lên sự bực mình: “Mày không nói với tao.”
Dương Hiểu Phi rụt cổ lại, cúi đầu xuống, lầu bầu: “Tại tự anh An Nhiên bảo nghỉ một lát là được…”
Tôi vội bảo không sao. Quả thật nghỉ một lát là được. Chẳng qua tôi vẫn chưa kịp nghỉ, buông phím ra là ngồi vào bàn ăn rồi. Mộ Vũ đứng dậy vào bếp, một lát sau bưng ra một đĩa trứng gà chiên, nhét cho tôi cái muỗng. Tôi cười hì hì với hắn. Hắn không ngó ngàng gì đến tôi, lại đem nửa đĩa miến vào bếp, lúc ra miến đã được đựng trong tô, cắt thành từng đoạn nhỏ, nát như nhân thịt. Thế là tôi có thể thuận lợi dùng muỗng trộn trứng, miến, thịt băm và cơm lại với nhau. Mùi vị ngon bất ngờ, tuy nhìn như cám heo. Ăn cơm xong, tôi lại định vào phòng tiếp tục cộng chứng từ. Kết quả là bị Mộ Vũ giữ lại, xem thời sự trực tiếp xong, lại bị hắn cưỡng chế xách ra sân vận động chạy hai vòng.
Lúc chạy, tôi đã nhận ra hắn không muốn nói chuyện rồi, trêu hắn cũng không nói. Ánh mắt nhìn tôi cũng sai sai, giống như lúc này.
Hắn lặng lẽ kéo tôi lại để tôi ngồi lên đùi hắn, hai tay ôm eo tôi, đầu tựa vào ngực tôi, cứ thế ôm nhau chẳng nói lời nào. Tôi xoa mái tóc ngắn của hắn, những lời muốn nói bỗng dưng đều bị nghẹn trong cổ họng. Tôi biết hắn đang xót tôi. Thực ra cũng không cần phải thế. Tập trung luyện tập cộng chứng từ với cường độ cao, ngón tay quả thật có chút không chịu được. Nhưng so với công việc của họ ở công trường, chút vất vả này chẳng là gì cả. Những lời than thở của tôi đúng hơn chỉ là để giải tỏa một chút trước mặt người tạo cho mình cảm giác an toàn. Đúng là tôi cảm thấy không công bằng, nhưng sự bất công này tôi đã sớm làm quen với nó rồi. Những chuyện bất công hơn thế này thì bao la. Huống hồ chi tôi còn chút tự tin về mình. Không tạo cơ hội cho tôi đúng không? Không sao, bố sẽ cho mi biết thế nào là oách xà lách.
“Mộ Vũ, cậu hãy chờ xem. Chỉ cần có một người có thể đi thi cấp tỉnh, người đó chắc chắn sẽ là tôi…”
Sau khi được Mộ Vũ xoa bóp, ngón tay đã hồi phục kha khá. Tôi muốn làm hắn vui lên, nên nâng đầu hắn, nói: “Này, để tôi cho cậu xem thần công cộng chứng từ của tôi với danh hiệu được tặng là “Vô ảnh thủ” (đôi tay không bóng).” -Mộ Vũ nhìn cặp vuốt của tôi huơ huơ trước mặt hắn, nở một nụ cười nhàn nhạt.
Mở phần mềm lên, ngón tay đặt lên bàn phím, trên màn hình hiện lên con số đếm ngược khổng lồ: , , , , , …
Tôi chưa từng muốn dùng đôi tay này để nắm lấy thứ gì, tranh giành thứ gì. Chỉ là bây giờ tôi quá muốn cho người này chút gì đó. Những thứ ngày xưa xem thường, ngày xưa không quan tâm, bây giờ đã có một tầng nghĩa khác. Vấn đề nắm bắt được hay không, không phải một người bé nhỏ như tôi có thể quyết định được, nhưng chỉ cần có một tia hy vọng tôi cũng sẽ thử.
Khi thứ âm thanh như tiếng mưa rơi đó dừng lại, màn hình bung nở hai đóa pháo hoa to rất thật. Thành tích của tôi và hai từ tiếng anh nhảy ra cùng một lúc. Kết quả chính xác, thời gian một phút bốn mươi giây, đây là thành tích tốt nhất của tôi từ trước đến nay.
Tôi kích động đến mức chĩa hai ngón tay lên trời. Chính tôi cũng không ngờ mình có thể gõ nhanh như thế. Theo như tôi biết, chưa ai trong ngân hàng chúng tôi có thể gõ ra thành tích này. Nếu giữ vững phong độ này, hừ hừ… Tôi đắc ý huýt sáo một cái, chỉ vào chữ tiếng anh trên màn hình hỏi: “Hai từ này nghĩa là gì?”
“Kỷ lục mới.” -Mộ Vũ vừa trả lời vừa ôm vai tôi từ phía sau. Hắn thơm lên tóc mai tôi, khen ngợi: “Giỏi ghê!”
Tôi trở tay ôm cổ Mộ Vũ, nghiêng mặt sang nhìn hắn cười: “Có thể là vì cậu đứng nhìn tôi…Nếu cậu cứ nhìn tôi hoài thì hay biết mấy, có thể tôi sẽ vô địch thiên hạ không chừng…”
Mộ Vũ lại khẽ than bên tai tôi: “Tôi đã không thể rời mắt từ lâu rồi.”
Vì nhận lời ăn cơm với Tiểu lý, trong lúc hưng phấn Tiểu Lý đã chiếu cố tôi rất nhiều. Lúc đi làm, nó ôm hết những việc mà nó có thể ôm được, chừa thời gian cho tôi luyện tập. Một số chuyện vặt trong phòng kinh doanh, chị Tào cũng xếp cho người khác làm. Anh Cao tìm cho tôi tinh dầu cam (nghe đồn là) tốt nhất, có thể đề cao tốc độ lật chứng từ. Nhất thời tôi cảm thấy mình cũng được lòng dân ghê.
Hôm thi đấu ở trụ sở chính, tôi và tất cả những đồng nghiệp tham gia thi đấu khác ngồi trong sảnh đa năng của tòa trụ sở, nghe chủ tịch nói lời động viên. Tính ra nội dung cũng chẳng có gì ngoài yêu cầu chúng tôi có phong cách, có thành tích trong lúc thi. Tôi nghe sơ qua. Phần lớn thời gian, không lo ra thì sửa sang áo sơ mi của mình trong vô thức. Chính tay Mộ Vũ đã là phẳng chiếc áo sơ mi này. Mặc nó trên người, tôi bất giác duy trì tư thế quy củ thẳng thóm, muốn “ngồi ra dáng ngồi đứng ra dáng đứng”, bằng không sẽ cảm thấy có lỗi với bộ đồ trên người, có lỗi với những vất vả của Mộ Vũ.
Vì cuộc thi hôm nay, hôm qua tôi đã cố tình nghỉ ngơi một ngày, không đụng vào bàn phím cái nào. Mộ Vũ cũng ở bên cạnh xem tivi, tán gẫu, xà nẹo xà nựa với tôi. Chỉ là cứ có cơ hội, Mộ Vũ lại kéo tay phải tôi qua xoa bóp tỉ mỉ. Mỗi đầu ngón tay, mỗi khớp ngón tay đều không bỏ lỡ. Tôi bảo không cần, hắn cũng không nghe, cứ như bóp riết đâm nghiện vậy.
Vị đồng nghiệp thi đếm tiền bên cạnh hỏi tôi chuẩn bị thế nào? Thế nào hả? Suy nghĩ của tôi là chắc chắn sẽ thắng.
Trong ba môn cộng chứng từ, đánh máy, đếm tiền, cộng chứng từ là môn thi đầu tiên.
Mà trên thực tế, thi cộng chứng từ là một quá trình khá là nhanh chóng. Từ khi cuộc thi bắt đầu đến khi cuối cùng tổng kết thành tích của tất cả mọi người, tổng cộng chỉ mất mười lăm phút.
Không nằm ngoài dự đoán, tôi đã chiến thắng, hơn nữa còn thắng một cách rất dễ dàng. Vì tất cả những người tham gia thi đấu, chỉ có thời gian của tôi là dưới hai phút. Một phút năm mươi mốt giây không phải thành tích tốt nhất của tôi, nhưng đủ để nhìn người khác một cách kiêu hãnh rồi. Điều không ngờ tới là tôi còn được chủ tịch tiếp kiến. Cái người luôn phải nhìn từ xa đó bước đến trước mặt tôi, vỗ vai tôi, nói với tôi bằng thứ giọng điệu cổ động lòng người của một người lãnh đạo: “Cố lên nhé, cuộc thi cấp tỉnh trông chờ cả vào mọi người. Trẻ tuổi thế này, con đường sau này còn dài đấy!” -Tổng giám đốc chi nhánh chúng tôi đi phía sau chủ tịch. Ông tương đối hài lòng với sự thể hiện của tôi hôm nay, sau đó thậm chí còn đặc biệt cho phép tôi được nghỉ một ngày. Trước đây, nói một cách không hề khiêm tốn thì chắc ông ta chưa từng chú ý đến một người như tôi, bắt đầu từ cuộc thi cấp chi nhánh lần trước mới bắt đầu nhìn thẳng mặt tôi. Anh Cao từng nói được sếp phát hiện là bước “leo lên” đầu tiên.
Sau khi hoàn thành bước này xong, tôi đã có chút mất kiên nhẫn. Nếu không phải chờ công bố thành tích đánh máy và đếm tiền, tôi đã chuồn từ lâu rồi. Mộ Vũ đang chờ tôi bên ngoài! Nhìn những người có quen có lạ đến chúc mừng mình, tôi chỉ muốn nhanh chóng đi tìm Mộ Vũ của tôi. Tôi muốn đích thân nói cho hắn biết tôi thắng rồi, tôi muốn nghe hắn khen tôi “giỏi quá”, sau đó cùng hắn về nhà.
GV: hình như tối của mình hơi tối quá =))) Và klq, hai anh làm gì cũng ngọt nhỉ.