“Hoa gì?” -Tôi hỏi.
Hàn Mộ Vũ không trả lời, chỉ nở một nụ cười nhàn nhạt.
Thực ra tôi cũng không dám chắc hắn có cười không, hay đó chỉ là nét mặt hơi dịu xuống của hắn. Dù sao thì biểu cảm trông như cười đó khiến tôi cảm thấy hồi hộp.
Lại bước thêm vài bước.
“…Tôi về nha!” -Hắn vừa nói với tôi vừa chỉ tay về phía dãy nhà tôn màu trắng được bao vây bởi cốt thép, ván gỗ, đá tảng. Tôi nhìn sang thì thấy một bóng người mập mạp đang vẫy gọi hắn trước cửa: “Anh Hàn, anh đi đâu thế, cơm nguội hết rồi…” Hàn Mộ Vũ vẫy tay với tôi, rồi đút tay vào hai túi quần, không nhanh không chậm đi mất.
Tôi vẫn thắc mắc về vụ “hoa” mà hắn nói. Thế là tôi đẩy hẳn xe đi ngược về chỗ cái cây trơ cành ban nãy. Quan sát một hồi, cuối cùng tôi cũng hiểu ra. Trên cành quả thật đang treo mấy “bông hoa”. Hai bông màu xanh, hai bông màu hồng. Mỗi bông đều có năm “cánh” to bằng nhau, treo lơ lửng trên cành, thoạt nhìn có một sự tao nhã thanh lệ. Có điều, các “bông hoa” này đều được bện từ những sợi dây mảnh sặc sỡ. Chính là loại dây bên trong là dây dẫn bằng đồng, bên ngoài được bao lại bằng vỏ nhựa.
Hóa ra đây chính là thứ hắn dọc trên tay lúc ngồi ở thềm da! Hay lắm, một sở thích rất có ích.
Tuy tôi không hiểu tại sao bên đường có nhiều hàng cây nhỏ mà Hàn Mộ Vũ lại chọn một cây bất kể hình dáng hay vị trí đều không có gì đặc biệt để làm nó “nở hoa”, nhưng là cái cây được chọn, nó ắt sẽ có đãi ngộ đặc biệt. Từ đó về sau, mỗi khi tan làm đi ngang qua cái cây đó, tôi đều quan sát cẩn thận và đếm xem có “bông” nào “mới nở” không. Đôi lúc còn phải sửa lại khi phát hiện “bông” nào cài không được chậc.
Một hôm nọ, tầm sáu giờ sáng hơn, chị Tào gọi điện cho tôi: “An Nhiên, chìa khóa cổng ngoài phòng giao dịch có ở chỗ cậu không?”
“Dạ, đúng là ở chỗ em này!”
“OK, cậu mau mang chìa khóa qua đây đi! Phòng giao dịch vừa báo cảnh sát rồi!”
Tôi bật dậy khỏi giường với tốc độ nhanh nhất, trong lúc vội vàng còn quên đeo cả găng tay. Lúc đến hiện trường, các đầu ngón tay ửng đỏ vì lạnh, vừa hay tôi cũng nghe tiếng còi cảnh sát thảm thương inh ỏi cả con đường. Về sau tôi mới biết tại sao họ báo cảnh sát. Hóa ra cánh cửa tự động của phòng giao dịch đóng không được chặt, tấm phông quảng cáo bị gió quật ngã. Máy cảm ứng nhanh nhạy cảm nhận được biến cố này, mới sáng sớm đã kêu inh ỏi không ngừng.
Chỉ là một lần báo động giả!
Sau khi còi báo được giải trừ, tôi nhìn thời gian: đã bảy giờ, về kí túc xá còn kịp ăn sáng.
Trên đường về nhà, tình cờ tôi lại gặp được Hàn Mộ Vũ.
Lúc tôi nhìn thấy hắn, hắn đang bưng một đống thứ trông như thủy tinh lên trên xe đẩy một cách cẩn thận vô cùng, trông có vẻ khó khăn.
“Hi, sao chỉ có mình cậu làm việc thế?” -Dựng xe bên đường, tôi tự động tự giác qua vịn giúp hắn.
“Anh đừng động đậy, dễ đứt tay lắm!” -Hắn chau mày nhắc nhở tôi.
“Không sao. Này, tôi vừa hỏi cậu sao chỉ có mình cậu thế? Lại còn sớm thế này?”
Đống đồ trên tay trơn tuột như băng, sau khi đặt yên lên xe đẩy, Hàn Mộ Vũ mới trả lời: “Đống vật liệu này không chịu được xóc, nảy, nén, đè, nên đành phải vận chuyển bằng cách này. Những người khác không muốn làm, sợ phiền phức.”
“Thế tại sao lại bắt cậu làm? Bắt nạt người khác à?” -Tôi có chút bực mình.
“Tự tôi đòi làm.” -Hắn bưng chồng cuối cùng lên, nói: “Sẽ được thêm tiền!”
“À! Thế thì được!” -Tôi nhìn bàn tay lạnh đến tím ngắt của hắn, hỏi: “Sao cậu không đeo găng tay?”
“Thứ này trơn qua, không đeo găng được.”
Tôi cẩn thận giúp hắn vịn cho vững. Lúc bỏ vào xe, một miếng trong số đó hơi lệch khỏi hàng. Tôi chỉ đẩy nhẹ một cái mà một cảm giác vừa buốt vừa rát ghim vào trong da. Cũng không quá đau. Tôi khẽ chau mày, rồi lại đặt vật liệu lên xe như không có gì.
“Ê này tôi về trước nha?” -Tôi để tay sau lưng, nhe răng cười với hắn rồi định dọt ngay.
Chủ yếu là tôi thấy mình ngu, người ta vừa nhắc xong đã bị đứt tay ngay. Nhưng Hàn Mộ Vũ không để tôi chạy thoát. Hắn hơi nghiêng người qua, vừa hay chắn ngay trước mặt tôi.
“Đứt tay rồi kìa!” -Hắn nhìn tôi, mặt mũi không vui vẻ gì.
“Đâu có… Cậu nhìn này!” -Tôi giơ bàn tay không bị thương ra trước mặt hắn.
“Tay trái!”
“…Không nghiêm trọng…” -Tôi bất lực giơ tay phải ra và tức thì giật mình. Cả bàn tay ướt nhem. Vết đứt không quá đau kia cắt ngang phần giữa của bốn ngón tay, trừ ngón cái. Miệng vết thương toác ra vì động tác duỗi ngón của tôi, để lộ phần thịt trắng toát. Dòng máu nhớp nháp đỏ tươi tràn ra ngoài, hòa cùng với những thứ bụi bẩn trên tay, trông khá là kinh tởm.
Hàn Mộ Vũ trừng mắt nhìn tôi. Ánh mắt chẳng biết là hung dữ hay là buồn bực nữa.
“Nhìn thì nghiêm trọng thôi chứ…” -Tôi giải thích một cách yếu ớt. Rõ ràng tôi là nạn nhân nhưng lại hành xử như mình đuối lý.
Hắn bảo tôi đừng động đậy, rồi đi vào trong công trường. Lúc ra, trên tay cầm chiếc ly mà chi nhánh chúng tôi tặng, hắn nói: “Nước trong công trường bẩn quá, nên phải dùng nước trong ly này rửa cho anh!”
Những vết máu đỏ thẫm chảy theo dòng nước ấm xuống đất. Nhiệt độ của nước làm vết thương nhói lên thấy rõ. Tôi không dám biểu hiện ra, đành phải cắn răng cố chịu.
“An Nhiên…” -Hàn Mộ Vũ gọi tôi.
“Ừa?”
“Đau hả?”
“Ừa…” -Tôi ngượng ngùng nhìn hắn, vừa hay hắn cũng đang nhìn mình. Thứ ánh mắt trong vắt và gợn sóng phủ đầy trên mặt tôi. Tôi luống cuống né tránh. Không cần soi gương cũng biết chắc chắn là cổ tôi đỏ au.
“…Anh à…” -Hắn thở dài, không nói tiếp.
Một ly nước cũng chẳng bao nhiêu, chỉ đủ rửa sơ vết máu trên tay.
“Chỗ tôi cũng không có khăn sạch cho anh lau tay…” -Hàn Mộ Vũ áy náy nói với tôi.
Tôi lau tay đại lên áo khoác: “Không sao, không cần bày vẽ như vậy đâu!”
“À, tôi hỏi cậu cái này, nước trong ly cậu là nước từ lúc nào thế?” -Tôi bỗng dưng nghĩ đến vấn đề này.
“Thì là nước sôi sáng nay.”
“Sáng nay? Thế cũng chưa được mấy tiếng đồng hồ?”
“Ừa, chưa đầy hai tiếng.”
Nghĩ đến nhiệt độ của ly nước ban nãy, rồi lại nghĩ đến những lời khen có cánh mà mình dành cho chiếc ly đó trước mặt Hàn Mộ Vũ, tôi bất giác nghiến răng nghiến lợi: “Đệch, ly giữ nhiệt cái con khỉ, giữ nhiệt cái rắm ấy, toàn là đồ rởm đồ đểu… Lần này tôi mất mặt quá… Thôi, mình đừng dùng cái ly vớ vẩn này nữa, lần sau tôi cho cậu cái khác tốt hơn…”
Hàn Mộ Vũ nhìn sự tức tối của tôi, lại nhìn cái ly trên tay mình, đáp: “Không cần đâu, cái này tốt lắm rồi!”
“Tốt cái gì chứ! Uổng công tôi tin tưởng mắt chọn đồ của công ty, cậu xem họ chọn quà tặng kiểu gì này? Lừa gạt tình cảm của tôi!” -Tôi cực kỳ mất mãn lườm nguýt cái ly được nắm chặt trong tay hắn.
Thân ly là màu bạc thường thấy. Phần trên thân ly, một mảnh giấy viết tên Hàn Mộ Vũ được cố định bằng băng dính bản rộng trong suốt. Rất bắt mắt. Tôi không khỏi nghĩ đến chai nước suối “chuyên dụng” của cùng tác giả.
“Ơ, có phải cậu thích dán nhãn cho đồ đạc của mình không?” -Tôi hỏi vu vơ.
Hắn nghĩ ngợi, nói: “Cũng không hẳn là thích, dán nhãn là vì không muốn người khác đụng vào!”