Trước năm mới, cơ quan lại phát cho chúng tôi mỗi người hai bộ đồng phục. Nói thật thì tôi cảm thấy đồng phục của ngân hàng chúng tôi đẹp hơn bên Công, Nông, Trung, Kiến nhiều. Nam thì đều âu phục cà vạt nên hiệu quả không rõ khi so sánh. Đồng phục nữ mới thấy rõ sự khác biệt. Ví dụ như đồng phục của Ngân hàng Kiến Thiết. Cà vạt làm còn ngắn hơn cái đuôi thỏ, đi kèm với áo gi-lê. Quản lý đại sảnh của họ cứ đứng ngoài phòng giao dịch là nhìn kiểu gì cũng như người bán vé trong trạm xe lửa. Nhìn lại các đồng nghiệp nữ trong ngân hàng chúng tôi đều mặc áo sơ mi thuần lụa, màu trắng, cổ rộng, có hoa văn chìm hình họa tiết hoa tròn màu bạc, phối cùng với áo len cừu cùng hệ màu. Ngoài cùng là áo blazer sọc chìm màu xanh dương đậm. Chiếc huy hiệu tinh xảo được cài trước ngực trái. Quần tây thẳng tắp, đi cùng giày cao gót năm phân da thuần màu đen. Đừng nói là đứng trong cơ quan, dù có mặc bộ này ra đường thì vẫn hoàn toàn là tạo hình văn phòng, khí chất tinh anh.
Mới sáng sớm, đồng chí Tiểu Lý đã ăn diện gọn gàng lượn tới lượn lui trong phòng giao dịch, cùng chị Tào tâng bốc lẫn nhau.
“Bộ này thôi đã hai ngàn hơn, không lên tầm một chút cũng khó!” -Chị Tào nói.
Anh Cao nhìn sự vui sướng của hai người, gãi đầu: “Mấy em vừa chứ bộ của anh hơi chật thì phải làm sao?”
“Sao lại chật?” -Chị Tào hỏi.
“Lúc đo anh chưa tới bảy mươi kí, giờ bảy lăm kí còn hơi nhỏ với anh!”
“À, dễ thôi, giảm cân đi…” -Tiểu Lý nói: “Với tình trạng của anh, cứ ăn táo liền một tuần, đảm bảo giảm được ba bốn kí.”
“Chỉ được ăn táo thôi hả?”
“Đúng thế!”
“Anh thấy anh mặc đỡ bộ cũ còn hơn!” -Anh Cao đưa ra quyết định sáng suốt.
“Ủa, An Nhiên, sao hôm nay ông im lặng thế?” -Chú bướm Tiểu Lý bay đến bên cạnh tôi.
Đôi khi tôi đặc biệt khâm phục nó. Lúc nào nó cũng có thể thể hiện nguồn năng lượng và nhiệt huyết vô tận từ lúc mới vào làm. Mỗi đồng nghiệp trong phòng giao dịch đều được nó chào hỏi một lượt, và trạng thái hóng hớt cộng năng nổ này còn kéo dài cả một ngày dài.
“Ra chỗ khác chơi đi, tui đang bực mình!”
“Eo ôi, kể nghe nào!” -Tiểu Lý đầy phấn chấn, sấn lại với gương mặt gợi đòn.
“Đi đi! Bà đã nhận và vào sổ số lương phát hộ hôm qua chưa mà đứng đây nhiều chuyện?” -Câu nói của tôi nhận được hiệu quả tức thì. Nó lập tức chạy đi nhận lương. Đúng thế, tuy bình thường Tiểu Lý rất nghịch, nhưng lại rất tỉ mỉ khi làm việc. Nó bảo đều do bị ép cả. Tất cả đều là tiền, sai một li là một bài học đắt giá phải trả bằng tiền thật.
Điều được nó ra chỗ khác, tôi tiếp tục buồn bực.
Tại sao lại buồn ư?
Thứ nhất, hôm qua các sếp kiểm tra camera đã chỉ ra rất nhiều vấn đề của tôi. Nào là nghịch điện thoại, nào là buôn chuyện, nào là lúc rời khỏi quầy không khóa con dấu, không đăng xuất tài khoản. Nói chung là bị phê bình một tăng. Tất nhiên, tất cả những người trực quầy đều bị phê bình như tôi. Đãi ngộ của tôi không hề đặc biệt.
Thứ hai, áo len cừu mới của tôi lỡ chọn to quá. Trước giờ tôi mặc size L là vừa in. Tôi nghĩ bên trong còn phải mặc áo sơ mi, nên chọn size XL. Nào ngờ sự chênh lệch của hai size này quá ảo diệu. Tôi mặc size XL bị hơi dài.
Rồi…thực ra những điều trên đều không phải là nguyên nhân chính. Nguyên nhân chính là hôm qua tan làm gặp Dương Hiểu Phi. Gã nói với tôi là Hàn Mộ Vũ đã về nhà từ hai ngày trước rồi, bảo trong nhà có tí chuyện. Lúc đi đặc biệt vội, Dương Hiểu Phi cũng không biết cụ thể chuyện gì.
Tâm thần không yên từ tối qua đến giờ, tôi cứ nghĩ mãi về chuyện này, nhưng lại không cách nào liên hệ với Hàn Mộ Vũ để hỏi cho ra lẽ nên thứ tâm trạng rối bời cứ thế treo lơ lửng.
Lơ lửng suốt hai ngày, cuối cùng trên đường về kí túc xá vào buổi chiều thứ ba, tôi đã phát hiện trên cái cây nở hoa vừa nở thêm một bông so với hồi sáng. Một đóa màu trắng, nhỏ nhắn, tinh xảo, noi theo phong cách giản dị thư thả thường thấy của ai đó.
Hắn về rồi. Trong lòng tôi rung rinh.
Ăn cơm tối xong, tôi cố nhịn cả buổi trong kí túc xá. Phim xem một phần ba vẫn không rõ rốt cuộc đang diễn cái gì. Cuối cùng, tôi dứt khoát tạm dừng máy tính, khoác áo bông vào, cầm theo chiếc áo len cừu mới phát của chúng tôi, đi ra ngoài tìm Hàn Mộ Vũ.
Đến trước dãy nhà bằng tôn trắng mà trước kia mình chỉ ngắm nhìn từ xa, tôi lại có chút do dự.
Quan tâm bạn bè tất nhiên không có gì là sai. Nhưng tôi không thể phớt lờ cảm giác nhớ nhung vướng vít trong lòng suốt từng giây từng phút vừa qua. Thử hỏi, An Nhiên, mày đã bao giờ quan tâm một người bạn nào như vậy chưa? Mấy ngày qua, sự bất an cào tim cào ruột, sự lo lắng cắt không đứt vứt không đi và những nghĩ ngợi lung tung trong mỗi phút, đã khiến một ngày của tôi dài như một năm. Tôi vừa khuyên mình đừng nhớ hắn nữa, vừa không kiềm được để mình rơi xuống vòng xoay nhớ nhung. Không chỉ mấy ngày qua, mà cả trước kia nữa, từ rất lâu về trước, tôi đã bắt đầu âm thầm mong đợi, mong đợi hắn sẽ xuất hiện trong dòng người xếp hàng, cầm số chờ tôi gọi hắn ra trước mặt. Thần kì là mỗi lần hắn đều xếp hàng ngay đúng cửa sổ của tôi, như có tính toán từ trước.
Tôi không thể kiểm soát niềm vui sướng và hoảng loạn của mình mỗi khi nhìn thấy hắn. Chân tay luống cuống như một cậu bé gặp người trong mộng.
Tình cảm này có chút vượt mức rồi.
Cách một lớp cửa mỏng, tiếng nói chuyện của những người đàn ông trong nhà vọng ra một cách rõ ràng. Nhưng trong đó không có tiếng của Hàn Mộ Vũ. Tay tôi huơ huơ vài cái trước cửa, nhưng cuối cùng vẫn không gõ vào.
Thôi, An Nhiên, về đi. Quá rồi. Là bạn bè, hành vi của mày chưa vượt mức. Nhưng nếu xét về bạn bè, thì trái tim của mày đã vượt mức rồi.
Trong khoảnh khắc tôi quay người, cửa căn nhà tôn bị một người mở ra từ bên trong. Tiếng “két két” vang lên, tôi như nghe thấy tiếng cười khẩy của định mệnh.
“Ủa? Anh An Nhiên? Sao anh lại đến đây?” -Dương Hiểu Phi nhìn tôi với khuôn mặt kinh ngạc.
“À, tôi…”
Chưa để tôi nói xong, Dương Hiểu Phi đã ngoảnh đầu nói vào trong nhà: “Anh Hàn, anh An Nhiên sang này.”
Tấm thân mập mạp của Dương Hiểu Phi chắn hết nửa cái cửa hơn. Tôi nhìn từ chỗ khe hở vào. Trong nhà rất bừa. Trên sàn để đầy chậu, chai, giày dép. Phía bên phải kê sáu chiếc giường. Trên giường có mấy người nằm chỏng gọng, đều đắp chăn dày hoặc áo khoác to sụ. Họ dừng nói chuyện và cùng nhìn về hướng cửa. Hơi nóng, ánh sáng màu vàng và các loại mùi hỗn tạp đồng loạt phả vào mặt tôi. Tôi bất giác lùi lại một bước.
Ở giường trong cùng, Hàn Mộ Vũ vớ lấy một chiếc áo dày, khoác lên, rồi từ từ bước ra.
“À…ừm…anh An Nhiên, anh chơi với anh Hàn trước nha, em phải đi vệ sinh cái đã.” -Dương Hiểu Phi nói xong bèn ôm bụng chạy về một góc tối nọ.
“An Nhiên, sao anh lại sang?” -Hắn hỏi.
“Tôi…tôi qua xem thử thôi. Dương Hiểu Phi nói cậu về nhà từ mấy ngày trước rồi, không có việc gì chứ?” -Vì hắn đứng ngược sáng, nên tôi không nhìn rõ cảm xúc trên mặt hắn.
Hàn Mộ Vũ ngoảnh đầu nhìn đống người ngổn ngang trong nhà. “Thôi, anh đừng vào, mình đổi chỗ khác nói chuyện đi.”
Xéo chỗ đối diện không xa là Mc.Donald. Chúng tôi lựa một góc yên tĩnh ngồi xuống. Mượn ánh đèn sáng trưng, tôi mới chú ý vết bầm tím trên khóe miệng của Hàn Mộ Vũ.
“Khóe miệng cậu bị sao thế?”
“Đánh nhau.” -Hắn nhả ra hai chữ nhàn nhạt.
“Xảy ra chuyện gì thế Mộ Vũ?” -Tôi nhận ra mình hỏi có chút nôn nóng, lại thêm một câu: “Có thể kể tôi nghe được không?”
“Cũng không có chuyện gì to tát cả, An Nhiên, anh đừng lo. Chỉ là trưởng thôn quê chúng tôi muốn xây một con đường gạch dẫn thẳng đến đất nhà ổng. Con đường này vừa hay đi ngang qua mồ ba tôi. Lúc động thổ, họ chẳng thèm thông báo với nhà tôi một tiếng đã san bằng cái mả. Họ hàng tôi dẫn mẹ và em gái tôi sang lý luận với họ. Kết quả là họ hoàn toàn không quan tâm đến vụ này. Tôi hay tin bèn về nói chuyện với họ. Giờ không sao rồi, họ đã dời mộ bố tôi sang chỗ khác, còn đổi cho một cỗ quan tài mới nữa.”
Công, Nông, Trung, Kiến: Trung Quốc có năm ngân hàng lớn. Tên đầy đủ là Ngân hàng Công thương, Ngân hàng Nông nghiệp, Ngân hàng Trung ương, Ngân hàng Kiến thiết và Ngân hàng Giao thông. Dùng phép loại trừ, ta có thể suy luận bạn An Nhiên làm ở ngân hàng Giao thông.
GV: hôm bữa bạn nào nói An Nhiên không nhận ra bản mê trai đó =v=