Tịnh Thủy Hồng Liên

quyển 1 chương 42: sơn động mất ngủ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tiêu Thanh Ngọc nằm lại giường, lắc đầu nói: “Ở nơi này vẫn cẩn thận là hơn.”

Nhiếp Vô Nương nhẹ vuốt lên mấy vết roi trên lưng hắn, tuy nhìn rất dọa người, nhưng kỳ thật phần nhiều là do dùng bột phấn và chu đan làm giả, vết đao thương thật sự chỉ có hai vết.

Từ sau khi cứ điểm ở tiệm cầm đồ Hoài Qua bị bại lộ do Mộ Dung Bạc Nhai, hắn và một đám hỏa kế tách ra, một mình theo đuôi Mộ Dung Bạc Nhai là Hoàng Linh Vũ đến phân đàn của Bạch Y Giáo ở Lạc Bình Thành.

Nhiều ngày trước hoàng đế Đại Yến đột nhiên tiến hành thanh tẩy đối với thủ hạ Côn Tổ của Mộ Dung Bạc Nhai, cũng thuận tiện tìm đến phân đàn của Bạch Y Giáo. Tuy nhìn thấy tín hiệu của Côn Tổ đã phóng, nhưng lại không kịp tản đi, vẫn bị bao vây ở ngoài cửa thành.

Nhiếp Vô Nương lấy dược cao bôi lên hai vết thương đó, vừa nghiến răng nghiến lợi nói: “Cái đám đó thật vô sỉ, lại lấy nhiều hiếp ít.”

Tiêu Thanh Ngọc bật cười: “Lẽ nào trước khi ngươi khai chiến, còn phải đàm luận với kẻ địch không thể lấy nhiều thắng ít sao?”

“Hừ hừ, ta đương nhiên có thể lấy nhiều hiếp ít, nhưng bọn chúng đối với ta như vậy chính là vô sỉ, để coi lần sau ta gặp được tử nữ nhân Mạc Xán và tên điên Mộ Dung lão tứ đó, ta mà không cho đôi cẩu nam nữ đó mở mắt một phen mới lạ.” Thì ra khi Mộ Dung Sí Diệm không bắt được Mộ Dung Bạc Nhai, đã lập tức chuyển hướng bao vây bên ngoài, gặp được đám người Tiêu Thanh Ngọc.

“Khi Mộ Dung Sí Diệm phát điên, công lực đại tăng, không thể so sánh với lúc bình thường a. Hy vọng khi đối chiến với Bạc Nhai vẫn là Mộ Dung Sí Diệm bình thường, nếu không cho dù là Bạc Nhai, đại khái cũng phải chịu thiệt dưới tay tên điên đó.”

Nhiếp Vô Nương nói: “Ngươi cũng quá liều mạng rồi, khi nên chạy thì đừng để ý đến người khác nữa.” Nếu không phải muốn bảo vệ giáo hữu xuất thành, Tiêu Thanh Ngọc cũng không rơi vào tình trạng trước sau thọ địch.

Tiêu Thanh Ngọc biết nàng chỉ là lo lắng mà thôi, chứ không phải bảo hắn thật làm thế, vì vậy mỉm cười nói: “Lẽ nào ngươi sẽ làm như thế sao?”

“Ta không hy vọng nhìn thấy ngươi theo gót Diêm Phi Hoàng.”

Nhiếp Vô Nương vuốt ve thân thể cứng ngắc bên dưới một chút, Tiêu Thanh Ngọc quay đầu, nhìn nàng không nói, một lát sau mới thở dài: “Yên tâm đi, sẽ không đâu.” Vì thấy ánh mắt khá trầm trọng của Nhiếp Vô Nương, hắn lại chuyển chủ đề: “Không ngờ được Hoàng Linh Vũ nhặt về, thật sự là người mà năm đó Diêm Phi Hoàng đề cập tới. Chỉ là bên phía Bằng Tổ tựa hồ cũng đã biết được thân phận của y, nếu vậy thì, bất luận là hoàng thất hay là Thần Hoàng giáo, đều rất muốn đạt dược. Có sợ là chỉ sợ Bạc Nhai không thể mang y bình an trở về Bạch Y Cốc.”

“Ngươi xem, nữ nhân Mạc Xán đó từng có chút tình niệm với Diêm Phi Hoàng, liệu có hạ thủ lưu tình với Hoàng Linh Vũ đó không?”

“Ta thấy hơn phân nửa sẽ vì yêu sinh hận, hạ luôn sát thủ.”

Nhiếp Vô Nương lắc đầu: “Ân oán của đời chúng ta, lại bắt đám trẻ tuổi chúng nó gánh chịu, thật là…”

“Không sao, tiểu tử đó tuy bình thường rất tham ngủ, nhưng nếu quả thật là người mà Diêm Phi Hoàng đã nói, thì thủ đoạn tất nhiên rất lợi hại, Mạc Xán không phải đối thủ của y. Chúng ta cứ tranh thủ đại nạn lần này, thanh tẩy sạch sẽ gian tế trong tộc, đợi khi Bạc Nhai mang y về giải thích ghi chép trên cổ tích là được.”

Tạm không nói đến những kẻ đời trước Nhiếp Vô Nương và Tiêu Thanh Ngọc rất có năng lực, đưa tất cả giáo chúng Bạch Y Giáo và tộc nhân Tây Thương chuyển vào chỗ tối. Mộ Dung Bạc Nhai suốt mấy ngày đường bôn ba, đã đến sông Hoài phía Nam.

Hôm nay nghỉ ngơi ngoài trời, vì truy binh đã xa, không dễ gì mới được nghỉ một buổi sáng. (Trong thời gian này đều là tranh thủ bóng đêm xuất phát, nên đương nhiên dùng thời gian buổi sáng để nghỉ ngơi.) Hoàng Linh Vũ liền hỏi dự tính sau này.

Mộ Dung Bạc Nhai gom củi nhóm lửa, nói: “Đến đất Ngô trước nhìn cố cư của Diêm Phi Hoàng, nơi đó còn lưu lại một vài lá thư, đề tên là cho ‘Hoàng Linh Vũ’. Hắn từng nói, nếu thật sự là người đó, tự nhiên có thể hiểu.”

(Cố cư: nhà cũ, thường dùng cho người đã chết)

Một câu nói dài, Hoàng Linh Vũ chỉ chú ý đến hai chữ, tay cầm lương khô bất giác dừng lại giữa không trung. “Cố cư? Ngươi có ý gì?”

Mộ Dung Bạc Nhai lắc đầu cười, trong giọng điệu tràn đầy bất đắc dĩ: “Như ngươi đã nghe, Diêm Phi Hoàng là người đã chết. Nữ nhân tóc trắng mà ngày đó ngươi thấy ở hoàng cung, là hung thủ đã hại hắn năm đó rơi vào tuyệt cảnh.”

Ngày đó, Mộ Dung Bạc Nhai vì quyết định mang Hoàng Linh Vũ đến đất Ngô, Đoàn Hầu Nhi liền muốn về Côn Tổ báo tin, thế là ba người tách ra. Hành trình hôm nay rất vui vẻ trì hoãn, ba người hiếm có một đêm ngon giấc tìm kiếm được một sơn động gần đó để nghỉ ngơi.

Tuy đi dần về phía Nam, nhưng đã là thời tiết sương giá, trong đêm lại không thể đốt lửa để địch nhân phát giác, nên chỉ có thể chống đỡ trong hàn lạnh. Mạc Am và Mộ Dung Bạc Nhai thì không cần nói, Hoàng Linh Vũ thì một chút nội lực cũng không có, thế là không thể tiếp tục chống đỡ, chen chút một đống với Mộ Dung Bạc Nhai trong đêm.

Đêm nay sau khi Hoàng Linh Vũ ngủ là đến phiên Mộ Dung Bạc Nhai canh đêm. Nói là canh đêm, đối với người nội công cũng có chút thành tựu, thì chẳng qua là hoàn thành nhiệm vụ một cách đơn giản trong lúc nửa mê nửa tỉnh. Cho nên, Mộ Dung Bạc Nhai lang thang trong nửa mê nửa tỉnh rõ ràng cảm giác được có một chút tiếng động bất thường.

Kỳ thật nói là tiếng động thì cũng không chuẩn xác lắm, vì không hề có âm thanh gì, trong sơn động chỉ có hơi thở đều đều của ba người và vài con ngựa, rượu hùng hoàng u u phiêu ra từ cửa động__ là dùng để xua đuổi rắn. Trên bờ vai, chợt truyền tới cảm giác ẩm ướt se se.

Hắn đột nhiên bừng tỉnh, mới nhớ ra người ngủ bên cạnh không phải Hoàng Linh Vũ thì còn có thể là ai? Đang nghĩ không lẽ tiểu tử này nhiều ngày không được ngửi tới mùi thịt, nên ban đêm nằm mộng chảy cả nước miếng? Thế nên hắn hơi nghiêng người muốn đẩy miệng của tiểu tử đó tránh ra.

Nửa vầng trăng đã nghiêng về một hướng, thông qua cành nhánh ngoài sơn động, những ánh sáng nhỏ nhặt chiếu vào. Hoàng Linh Vũ cuộn người tựa vào hắn đang ngủ rất trầm. Gương mặt được ánh trắng chiếu sáng tái, hơn nữa, còn có hai hàng dấu vết ẩm ướt thuận theo khóe mắt chảy thẳng xuống vai hắn.

Mộ Dung Bạc Nhai kinh ngạc, giật người muốn chồm dậy. Mạc Am ở bên kia sơn động cũng lập tức tỉnh táo, thấp giọng hỏi: “Có động tĩnh.”

“Không, ngươi ngủ đi.” Mộ Dung Bạc Nhai đáp.

Nghe bên đó lại yên tĩnh xuống, hắn mới quay đầu về.

Như vậy, an tĩnh…

Lâu sau, hắn mới nhẹ nhàng nằm lại, chỉ là nghiêng người, mặt nhìn Hoàng Linh Vũ. Nhịn không được vươn tay nhẹ lau đi vết nước mắt ẩm ướt, chỉ cảm thấy ngón tay lạnh băng, không biết đã khóc bao lâu.

Từ trước tới nay chưa từng thấy Hoàng Linh Vũ như thế. Vì ấn tượng của người này, luôn là bộ dáng có lúc thì tham ngủ lười biếng, có lúc lại đưa loạn chủ ý, có lúc thì gây bất ngờ, tựa hồ trước giờ đều chưa từng biểu hiện những tình tự bi thương thảm nhạt này. Thì ra, y cũng có thần tình thế này sao?__ Quả thật giống như chìm vào trầm mê, dần dần không thể hít thở.

Mộ Dung Bạc Nhai hoàn toàn tỉnh ngủ, trong con mắt an tĩnh trước đó tựa hồ lại xuất hiện hình ảnh Diêm Phi Hoàng uống rượu ngắm trăng. Lúc này mới chân thật ý thức được, Hoàng Linh Vũ trước mắt, rất giống Diêm Phi Hoàng trong ký ức đó.

Ngày ly kinh tuy đã biết khả năng này, nhưng vẫn không chân chính thể nghiệm được hàm nghĩa trong đó.

Cũng chính là nói, Hoàng Linh Vũ tham ngủ lười biết, đưa loạn chủ ý, làm người bất ngờ, tuy có thân thể trẻ tuổi hơn cả hắn, nhưng linh hồn có thể là người tương đồng với Diêm Phi Hoàng.

Nhận thức này, khiến hắn chán nản cảm thấy, có lẽ trong mắt của Hoàng Linh Vũ, bản thân hắn mới chân chính là mao đầu tiểu tử.

Vào lúc mà hắn không biết, ở nơi mà hắn không biết, giữa Hoàng Linh Vũ và Diêm Phi Hoàng, đã phát sinh chuyện gì đó không thể cho ai biết. Cho nên Diêm Phi Hoàng trong ký ức, thường xuyên tìm kiếm trong biển người, thường xuyên lưu lại những đầu mối tìm kiếm ở những nơi khác nhau, thậm chí tất cả những gì hắn từng làm, đều là vì chờ đợi sự xuất hiện của Hoàng Linh Vũ.

Nhưng mà, hắn không đợi được.

Không biết lúc này, Hoàng Linh Vũ đang thấy những gì trong mộng?

Chỉ là hiện tại xem ra, y cũng không oán trách điều gì, càng sẽ không để người khác gánh chịu hàng trang của mình, người thế này, quả thật làm người ta tôn kính.

Nửa vầng trăng dần nghiêng về tây, cánh tay sờ tên mặt Hoàng Linh Vũ có thể cảm giác được vết ẩm đã khô ráo. Ánh sáng vầng trăng nghiêng hẳn sang một bên, nơi Hoàng Linh Vũ đang ngủ chìm vào bóng tối. Tựa hồ là cảm thấy được hơi lạnh, y đang mơ ngủ đến không biết bản thân đang ở đâu bất chợt vươn tay ôm thân thể đang tỏa nhiệt.

Mộ Dung Bạc Nhai nhịn không được lại dấy lên những tình cảm kỳ lạ trong lòng, hôn lên khóe mắt băng lạnh của y.

Nơi bờ môi tiếp xúc, hơi lạnh như nước mưa trong đêm đông. Nhưng hơi ấm nơi ngực do đối phương truyền tới, lại bình ổn nhịp tim đang đập mạnh.

“Theo gió lẻn vào đêm, âm thầm mà tinh tế…” Diêm Phi Hoàng từng viết kín một trang giấy như vậy.

Đại khái đó là nói về người như Hoàng Linh Vũ đi.

Từ xa xa chợt truyền tới tiếng vượn hú đêm, làm Mộ Dung Bạc Nhai giật bắn, hắn lập tức nằm yên lại, dùng tay ấn lên môi mình__ trên đó vẫn còn lưu lại xúc cảm mát lạnh, thầm nói: “Quả là điên thật rồi, sao ta lại làm chuyện bẩn thỉu thế này.”

Bẩn thỉu mà Mộ Dung Bạc Nhai nói, không phải là nói nổi ý với nam nhân, mà là đang đêm tập kích người ngủ không biết sống chết.

Truyện Chữ Hay