[Nam Hàn đô thành – Trong kinh]
“Thật đủ mệt.” Kim vương gia lau mồ hôi, cảm thấy trên người có vị lạ. Từ khi lãnh địa của Mộ Dung Nhuệ Việt rụt về Hàm Đan, bức cung, đoạt quyền, trong nửa tháng, đã đem tiểu hoàng đế đuổi khỏi hoàng vị. Hắn nhìn nam nhân bên cạnh mình, cảm thấy người này cũng dơ bẩn muốn chết, nhưng rõ ràng là không hề để tâm đến chuyện đó, giống như từ nhỏ đã lăn lộn trong hồ nước bẩn lớn lên, đã quen với nó.
Diêm Phi Hoàng, thật là một nam nhân không đơn giản.
Hôm đó, Diêm Phi Hoàng không biết tại sao lại cạo sạch bím tóc của mình, tiếp theo lại thay đổi tính cách, không còn đuổi cùng giết tận Mộ Dung Nhuệ Việt nữa, ngược lại nói với hắn. “Trở về đi.”
Trở về, trở về Nam Hàn đô thành, nhân lúc Bạch Lang Vương và cấm vệ quân đều không ở đó, nhân lúc tiểu hoàng đế liên tiếp phát ra mười mấy đạo kim bài chiếu chỉ muốn Hắc Vũ Kỳ từ bỏ cuộc chiến cùng Mộ Dung Nhuệ Việt.
Đám người Nam Hàn chưa từng đánh trận cổ nào, không có Bạch Lang Vương làm chủ cốt, liền cho rằng Hắc Vũ Kỳ quân ăn chay, vì thế suốt đường trở về Nam Hàn đô thành, đều không gặp phải trở ngại. Mà tiểu hoàng đế tới khi bị Hắc Vũ Kỳ quân lớp lớp vây trên Sùng Lễ điện, mới biết bản thân trong lúc sai lầm đã triệu hồi đội quân không thể triệu hồi.
Kim vương gia và Diêm Phi Hoàng đứng trên đầu thành mặt trời chiếu rọi, trong ngoài tường thành đều là đại quân đen nghịt. Trong thành vẫn là chín ngàn binh mã tiên phong Hắc Vũ Kỳ. Mà ngoài thành, là phủ binh các nơi nghe tin hoàng đế gặp nạn liền tới thảo phạt.
“Ngươi nói, là bọn họ công phá thành môn trước, hay là trợ quân của chúng ta tới nơi trước?” Kim vương gia hưng phấn hỏi, không chút lo lắng kết cục binh bại buông thành. Vì không tất yếu phải lo lắng, hắn biết Diêm Phi Hoàng đã an bài rất tốt, quân chủ lực của mình đã ở ngoài trăm dặm tu chỉnh, một khi dưỡng tinh thần sung nhuệ hoàn tất, những phủ binh có thể coi là đội quân ô hợp này quyết không có tính uy hiếp nữa.
“Trời mưa rồi.” Diêm Phi Hoàng nhàn nhạt nói.
Kim Bội Nhĩ Đan Ninh duỗi tay ra, qua rất lâu, quả nhiên tiếp được mấy giọt mưa. Lại qua không lâu, trên mũ đầu truyền tới tiếng vang tách tách, mưa thật lớn. Chẳng qua là một trận mưa hạ bình thường, Diêm Phi Hoàng tại sao lại lộ ra biểu tình kỳ quái như thế? Kim vương gia khó hiểu, nhưng không tiện hỏi. Từ khi bọn họ quen biết tới nay, rất ít khi thấy hắn thương xuân bi thu như vậy. Kim vương gia đột nhiên nhớ tới không lâu trước đó, Diêm Phi Hoàng cũng có thần sắc như vậy nói về quá khứ của mình cho hắn.
Mưa a…
Diêm Phi Hoàng ngẩng đầu nhìn bầu trời xa thẳm, lớp mây dày đặc che phủ chân trời, mưa dần lớn hơn, bao vây lấy hắn. Rất muốn hỏi Hoàng Linh Vũ, trận mưa vào kiếp trước đó, có lạnh hay không. Khi leo ra khỏi huyệt mộ, có đau hay không. Nhưng khi chân chính gặp y, cuối cùng vẫn là không hỏi ra được.
__
Cho dù thân thể đã không còn giống nữa, nhưng linh hồn là tương đồng, Hoàng vẫn là Hoàng, sẽ không vì trọng sinh tới thế giới này mà có gì thay đổi__ Diêm Phi Hoàng từng nhận định như vậy.
Nhưng hiện thực lại tàn khốc như thế. Trùng phùng trong quân trướng, khó thể nói rõ. Một ánh mắt tiết lộ bao nhiêu là cảm xúc, Hoàng Linh Vũ tuy vẫn cười hi hi đối diện hắn, nhưng hắn đã biết, nhiều năm trời sống trong hối hận và bi thương không chỉ có mình hắn. Người mong trùng phùng ở trước mắt, khóe mắt mang theo hoài niệm, còn có tang thương nặng nề. Ở kiếp trước hắn phản bội Hoàng Linh Vũ, khi Hoàng Linh Vũ vì sai lầm của hắn mà bị chôn trong mộ cổ, khi hắn uống độc dược mà Hoàng Linh Vũ chuẩn bị, bọn họ đã không thể nào xóa sạch vướng mắc sống bên nhau nữa.
Diêm Phi Hoàng nhắm hai mắt lại dưới những giọt mưa không ngừng tuông xuống, hắn vốn nghĩ đem cả đời này tiêu phí trên triều đường, tận tâm tận lực tranh đoạt quyền thế, ít nhất có thể khiến phân tranh giữa các nước lắng xuống, dù phải dùng thủ đoạn cứng rắn vẫn muốn lấy được thái bình thiên hạ. Không cần quá lâu, chỉ cần có thể khi hắn còn sống, bảo vệ người không thể ở bên nhau đó là đủ.
Vốn cho rằng bản thân kiếp này sẽ bị sai lầm kiếp trước bó buộc, nhưng vẫn là tính sai. Kết quả mỗi đời mỗi thế, luôn là hắn được Hoàng Linh Vũ cứu chuộc.
“Không cần thiên hạ thống nhất, cũng có thể đổi lấy hòa bình…” Diêm Phi Hoàng thở dài nói: “Ta quả nhiên vẫn không bằng ngươi a.”
Kim vương gia kỳ quái nhìn Diêm Phi Hoàng, hỏi: “Không thống nhất, làm sao hòa bình?”
Diêm Phi Hoàng nói: “Phát động chiến loạn lẽ nào không phải là người sao? Nếu nhân tâm bất định, cho dù thiên hạ thống nhất, ai lại có thể bảo đảm sẽ không có chiến tranh. Thế gian này, chuyện phụ tử tương sát, huynh đệ bất hòa lẽ nào còn ít sao, ngay cả nội loạn cũng không thể nào giải quyết, còn bàn gì tới thống nhất thiên hạ.”
Trong lòng Diêm Phi Hoàng nhẹ nhõm đi rất nhiều, hắn nghĩ, bản thân vẫn rất may mắn, cuộc sống trong triều không phù hợp tính cách của hắn, may mà Hoàng Linh Vũ đã nói cho hắn biết còn có một con đường khác, hắn cuối cùng có thể buông xuống sự hổ thẹn trong lòng, sau trận chiến này, cũng có thể theo Hoàng Linh Vũ ẩn mình trong phố chợ, vân du thiên hạ.
Kim vương gia như có sở cảm, mà Diêm Phi Hoàng cũng đã chuyển mắt nhìn xuống cửa thành__ Tiếng tạp âm không dứt bên tai, thế mưa càng lúc càng lớn tuông xuống. Trừ bản thân và Bạch Lang Vương, hoàng gia cửu vương toàn bộ tập hợp ở ngoài thành, đám hoàng thân bị thịt được phân phong từng vùng riêng này, nghe nói hoàng đế bị giết, liền nổi lên suy nghĩ thảo phạt phản tặc, ai nấy đều muốn tranh công làm hoàng đế, cũng không biết hoàng đế này có cái gì đáng làm.
“Từ nay về sau ngươi định thế nào?” Kim vương gia hỏi.
“Ngươi còn nhớ tình cảnh khi lần đầu gặp ta năm đó không.” Diêm Phi Hoàng không đáp mà hỏi.
“Tự nhiên là nhớ, ngươi hiện tại so với lúc đó thì tuấn tú nhiều rồi…” Kim vương gia hài hước sờ tóc mới nhú trên đầu hắn, Diêm Phi Hoàng lập chí không tiếp tục cạo tóc, nửa tháng qua, trên cái đầu trọc lóc đã mọc lên đám tóc đen dài nửa tấc, xem ra thủ cảm rất tốt.
Diêm Phi Hoàng đánh rớt sắc thủ của hắn, nói: “Lúc đầu chúng ta đã ước định, ngươi muốn một quốc gia có thể cho ngươi tự do hành động, ta muốn một thế giới không có phân tranh. Nhưng sau trận chiến này, đại khái đã không còn là chuyện do chúng ta quyết, cho nên ta sẽ ly khai.”
“Sau trận chiến này… tại sao.” Đối với thái độ đột nhiên mà tới của Diêm Phi Hoàng, Kim vương gia rõ ràng trở tay không kịp, “Chiến loạn chưa ngừng, phân tranh chưa tận, ngươi dựa vào cái gì mà lưu lại một đống hỗn loạn rồi bỏ đi.”
“Quả thật chưa ngừng, nhưng không còn cần tới chúng ta nữa. Không biết ngươi có từng nghe một câu…”
Kim vương gia nghiêm túc nhìn Diêm Phi Hoàng, bọn họ sống cùng mười mấy năm, như thầy như bạn, Diêm Phi Hoàng làm chuyện gì cũng không từ thủ đoạn, nhưng chưa từng khiến hắn thất vọng. Có lẽ lần này cũng giống như mọi lần trước, lời hắn nói ra, có thể mang tới gợi ý khác người thường, cho hắn thấy tầm nhìn càng rộng lớn hơn.
“Tương lai của bản thân, không cần người khác giúp đỡ tạo dựng.” Diêm Phi Hoàng nói, “Ngươi không quen nhìn nô tính của bách tính lại nặng như thế, nhưng ngươi có từng nghĩ qua, những nô tính này lẽ nào là sinh ra đã có hay sao? Hoàng gia đã thiết lập quy phạm cho thiên hạ, quyết định tương lai điển hình cho bách tính. Bọn họ không thể dựa vào hai tay của mình mà sáng tạo ra, chỉ đành dần dần khuất phục quyền thế, nô tính cuối cùng nhập cốt.”
“…”
“Cái chúng ta cần làm, chính là đánh vỡ gông xiềng này. Sau trận chiến này, trong hoàng tộc tất có nội loạn lâu dài. Các long tử long tôn tự mình đánh mình còn không kịp, thì còn nói gì tới việc đi bó thúc hành vi của bách tính. Tương lai sau đó, cứ để bách tính tự chọn lựa là được.” Diêm Phi Hoàng ngừng một lát, nói, “Một khi tư tưởng tự do nẩy mầm trong lòng bách tính, ngọn lửa nhỏ cũng có ngày cháy lan đồng cỏ.”
Cuộc nói chuyện của Hoàng Linh Vũ và hắn tuy không dài, nhưng đường lối suy nghĩ rõ ràng, không tốn bao nhiêu công sức đã thuyết phục được hắn. Mà nay, cũng càng nghĩ càng có đạo lý. Không trải qua khai sáng và giải phóng tâm tư, cho dù có thay triều đổi đại, cũng chẳng qua là những người bất đồng sử dụng những hệ thống khác biệt thống trị thiên hạ mà thôi.
“Tư tưởng? Nhưng ‘ngọn lửa nhỏ’ của ngươi nói thì ở đâu?’
“Bước đầu quả thật rất khó, nhưng Hoàng Linh Vũ đã thay chúng ta làm rồi.” Diêm Phi Hoàng mỉm cười đối mặt với tiếng quát mắng dưới cửa thành.
“Ngươi không thấy được, đám người của Lục Mang Lâu… bỏ đi, đợi qua trận này, ta sẽ mang ngươi đi nhìn, có thể tự do tự tại tiêu dao phố chợ, không cần lo lắng cuộc sống đế vương hiểm ác, không phải chính là sở nguyện của ngươi sao.”
Kim vương gia nhìn nụ cười tự tin của Diêm Phi Hoàng, phản phất như trở lại khi mình còn rất trẻ. Lúc đó ảo tưởng có thể làm một vương gia tự tại, cả ngày hi hi ha ha cùng Diêm Phi Hoàng trôi qua mỗi ngày thái bình, qua rất nhiều năm, cũng đã không còn hy vọng nữa.
“Vậy thì, một lời đã định?” Hắn giơ lòng bàn tay ra.
“Một lời đã định.” Diêm Phi Hoàng giơ tay ra, chồng lên tay hắn, vỗ chưởng lập thề.
“Đúng rồi, nghe nói lần này ngươi mang về một lão yêu phụ tóc trắng?”
“Sao ngươi cũng nghe nói nữa?”
“Ta đặc biệt để nàng sung quân nấu cơm thổi lửa, nhưng vai nàng ta không thể gánh tay không thể nhấc, tính cách lại xấu, binh sĩ đều khinh thường nàng ta, chuyện này sớm muộn cũng truyền ra toàn quân. Nàng ta là người gì của ngươi?”
“Cái này sao…”
“Chuẩn bị an trí nàng ta thế nào?”
“Cứ làm như vậy đi, nàng ta bị phế võ công, những cái khác cũng không biết chút gì, ra ngoài cũng chỉ có thể làm một khất cái mà thôi.”
“… Không nhìn ra nàng ta còn biết võ công, xú lão thái bà đó, ta vẫn luôn cảm thấy phẩm vị của ngươi thực sự là kém cỏi cực điểm.”
Diêm Phi Hoàng bực bội vô cùng nghĩ, không phải chỉ là thu lưu Mạc Xán sao, sao ai cũng đều cho rằng hắn và nàng ta có quan hệ không thể nói với người chứ? Thế nhưng còn dính dáng tới phẩm vị của hắn, thật là kẻ câm ăn hoàng liên ngay cả đắng cũng không thể nói a.