☆ Linh Chu Kỳ Dương
Nàng khóc, ta rốt cuộc cũng nhìn thấy nàng khóc, làm gương mặt bình thản không gợn sóng của nàng tăng thêm rất nhiều màu sắc. Vừa nghĩ đến bộ dạng của nàng bị giày vò dưới thân ta tối nay, ta liền hưng phấn đến huyết dịch sôi trào, nàng là món đồ chơi ta đã đợi suốt mười ba năm, ngày hôm nay rốt cuộc cũng thuộc về ta.
Ta ôm lấy nàng, gọi người đem cái thứ không còn hình người trên mặt đất kia khiêng đi. Thủ hạ của ta và Nhạc Dương Tiêu bắt đầu phân chia tài vật, những thứ đáng giá rất nhanh đã bị vơ vét ra, chia làm hai phần.
Nhạc Dương Tiêu gọi thủ hạ đem phần thuộc về hắn nâng lên xe ngựa, thủ hạ của ta đều nhìn ta đợi lệnh. Ta nói, "Hôm nay cực khổ cho các ngươi, thích thứ gì tự mình đi lấy, còn lại đặt lên xe ngựa chuyển về thương khố." Các huynh đệ nghe xong, đôi mắt liền lóe sáng, những thứ trên mặt đất, tùy tiện nhặt lên một món cũng đủ cho một gia đình bình thường ăn vài năm.
"Thiếu trang chủ, thật vậy sao? Cầm bao nhiêu cũng có thể?" Một huynh đệ giống như còn chưa thể tin được.
Ta mỉm cười, "Đương nhiên, bao nhiêu cũng có thể, nhưng không được đánh nhau tranh đoạt, nếu như bị ta phát hiện các ngươi vì như vậy mà gây chuyện, liền cho các ngươi xuống lòng đất đoàn tụ với người của Mộc Dịch sơn trang."
Gương mặt các huynh đệ đã bắt đầu đỏ bừng lên vì hưng phấn, bọn họ lập tức vây đến, liều mạng chọn những món đáng giá lại không nặng. Ta cảm giác được ánh mắt ao ước của đám người Nhạc Dương sơn trang nhìn về phía này, đây là mục đích của ta.
Nhạc Dương Tiêu kinh ngạc nói, "Linh Chu huynh, những thứ này đều là trân bảo vô giá, huynh cũng quá phóng khoáng rồi!" Ta biết hắn khôn khéo làm ăn, không bao giờ buôn bán lỗ vốn, chỉ là có đôi khi quá khôn khéo tính toán chi ly, sẽ trở thành nhược điểm trí mạng.
"Tiền tài là vật ngoài thân, quan trọng là ta chơi được vui vẻ."
"Linh Chu huynh thật là một người khó hiểu."
Ta chỉ cười, không nói gì.
"Được rồi, huynh định xử lý nàng thế nào?" Hắn nhìn Mộc Dịch Phỉ đang hôn mê vẫn được ta ôm trong tay.
"Xem tâm tình."
. . .
Sau khi trở lại sơn trang trời đã tối đen. Phụ thân bày yến tiệc ăn mừng chúng ta chiến thắng trở về, trên gương mặt hắn tràn đầy tự hào, mẫu thân ngồi bên cạnh, mỉm cười rót rượu cho hắn. Tâm tình của ta đột nhiên trở nên rất tệ, buông chén đũa đứng dậy bỏ đi.
"Kỳ Dương, muốn đi đâu?" Phụ thân ở phía sau gọi ta lại.
"Ta mệt, về phòng nghỉ ngơi trước."
"Yến tiệc hôm nay vì ngươi mà mở, sao ngươi có thể bỏ đi trước, lẽ nào một chút lễ nghi cũng không hiểu?"
"Lễ nghi gì đó, vô dụng với hài nhi."
Trước khi ta đi khỏi, ta nghe được tiếng phụ thân tức giận vỗ bàn, cùng với tiếng khuyên giải của mọi người. Tất cả, nghe thật nhảm nhí thật mỉa mai.
Trở về phòng, ta trực tiếp đi vào mật thất, người ta chờ mong đã lâu đang nằm ngủ say bên trong.
Ta đến bên cạnh nàng, nhẹ vuốt lên gương mặt say ngủ của nàng, da nàng rất mịn màng, không thoa son phấn, cởi y phục vướng bận ra, đường cong lả lướt, cơ thể xinh xắn tất cả đều hiện ra trước mắt ta. Thật vui, thật muốn phá vỡ nàng.
Nhẹ nhàng đẩy tay vào bên trong cơ thể nàng, giúp nàng tỉnh lại, những sợi lông mi mỏng dài của nàng nhẹ run, chậm rãi mở mắt, bên trong con ngươi còn vài phần mê man chưa thanh tỉnh. Nhìn thần sắc của nàng càng ngày càng tái nhợt khi ý thức dần khôi phục, còn kèm theo thống khổ.
Khi nàng nhìn rõ tình cảnh hiện tại của bản thân, nàng càng thêm sợ hãi, muốn lấy tay che ngực nhưng trước khi kịp động đã bị ta đè lại.
Ta chỉ dùng một tay liền khiến nàng không thể động đậy, tay kia bắt đầu chạy lên cơ thể nàng, nàng càng muốn giãy giụa ta càng hưng phấn hơn, chỉ là chưa đủ khổ sở, ta muốn nghe nàng thét lên, kiệt lực rít gào nghe chói cả tai. Ngón tay ta trực tiếp luồng vào cơ thể nàng, không hề có bất luận sự ôn nhu nào, ta dùng đầu móng tay loạn cào vào bên trong cơ thể nàng, máu tươi đã chảy ra, đó là máu xử nữ, khẽ liếm đầu ngón tay, thật tốt, nàng chỉ thuộc về một mình ta, đời này kiếp này chỉ thuộc về ta.
Cúi đầu xuống hôn nàng, mút, cắn, lưu lại từng ấn ký đỏ bừng rực rỡ trên cơ thể nàng, hưởng thụ sự khổ sở cùng nước mắt của nàng. Vẻ mặt không chịu nổi đau đớn và nụ cười của nàng trong trí nhớ của ta bắt đầu chồng chéo lên nhau. Ta tiến đến bên tai nàng, liếm cắn vành tai mềm mại, "Ngươi muốn biết, ta đã làm gì trước khi ca ca ngươi chết không?" Nàng nghe được hai chữ ca ca, cơ thể càng run rẩy hơn trước, "Hắn a, quỳ xuống trước mặt mọi người dập đầu với ta, cầu xin ta buông tha cho ngươi, ha ha, bộ dạng của hắn, giống như chó vậy." Ta biết, mỗi một chữ ta nói ra, đều giống như một lưỡi dao sắc bén cắm sâu vào lòng nàng, ánh mắt tuyệt vọng của nàng khiến ta vui sướng, "Cho nên, ngươi không thể chết được, đừng để sự khuất nhục của hắn phải uổng phí."
Rốt cuộc ta cũng phá hủy được nàng, nàng giống như một con rối gần như vỡ vụn, nằm dưới thân ta, tóc mai rối loạn, nước mắt đọng lại trên gương mặt cùng với cơ thể đầy vết máu, đều khiến ta cảm thấy đẹp không sao tả xiết. Ta đến gần gương mặt đã lâm vào hôn mê của nàng, phủ lên đôi môi mềm mại, thăm dò khoang miệng nàng.
Sau đó, ta cắn rách môi nàng. Nhìn máu tươi dần rỉ ra từ vết thương, ta mỉm cười hài lòng.
. . .
Năm kia khi ta tuổi, phụ thân đưa ta đến Mộc Dịch sơn trang dự đại thọ của lão trang chủ, mở yến tiệc chiêu đãi cả thiên hạ.
Tiểu hài tử cùng nhau tụ lại chơi đùa, ta không có hứng thú với những trò ấu trĩ ấy, tương lai những người này đều sẽ chết ở trong tay ta. Ta không có sự ngây thơ của bọn chúng.
Một mình dạo quanh Mộc Dịch sơn trang, có lẽ bởi vì ta là hài tử, cho nên không có ai chú ý đến ta. Trong lúc lơ đãng ta đi đến một mảnh sân nhỏ yên tĩnh lại thanh nhã, đẩy cửa ra ta liền biết đây là khuê phòng của nữ nhi, ta biết ta nên rời đi, nhưng lại giống như mê muội tiếp tục đi vào, ta khát khao có một gian phòng như thế này, có thể giống như Tử Kỳ, ngồi trước gương tô điểm mi mắt, diện y phục, đánh phấn thoa son, có thể mặc nhiều hoa y, gảy đàn.
Đứng trước gương đồng, ta nhìn bản thân tuấn mỹ như trong miệng người khác gọi, khó chịu muốn khóc.
Trên bàn có một chiếc trâm bạc làm ta chú ý, đầu trâm khắc hoa, tinh xảo hoa lệ, trông rất sống động. Ma xui quỷ khiến ta vậy mà lại xoay qua gương, đem trâm bạc thử cài vào giữa tóc.
"Linh Chu công tử?" Sau lưng ta truyền đến một âm thanh run sợ, lòng ta kinh hoảng, xoay người lại nhìn, trâm bạc rơi xuống đất. Ta biết nàng, nàng là nữ nhi của trang chủ Mộc Dịch sơn trang - Mộc Dịch Phỉ, ta mới gặp qua trong phòng khách. Ta sợ hãi đứng sững sờ tại chỗ, chẳng biết làm sao cho phải, một nam tử lại chạy đến khuê phòng nữ tử, còn mang thử trâm cài, việc này mà truyền ra hậu quả thế nào ta có thể đoán được, mà nàng cũng không phải loại người có thể tùy ý giết để diệt khẩu. Vẻ mặt nàng thoáng kinh ngạc, sau đó ta thấy nàng đi về phía ta.
Nàng đi đến trước mặt ta, cúi người nhặt chiếc trâm bạc lên, "Nếu Linh Chu công tử thích, cái này liền tặng cho ngài." Nụ cười của nàng, trong sáng thuần khiết, không hề có tạp chất. Ta nhận lấy chiếc trâm, tông cửa chạy thẳng ra ngoài, chẳng biết vì sao tim ta kịch liệt đập dồn. Cẩn thận giấu chiếc trâm bạc ấy đi, đây là vật phẩm thuộc về nữ tử đầu tiên ta có, cũng là vật phẩm duy nhất không phải của Tử Kỳ, cũng không phải của mẫu thân, là của ta, chỉ thuộc về ta.
Ngày đó là ngày ta lo sợ bất an nhất, ta rất sợ nàng sẽ đem việc này nói cho người khác, ta sợ phụ thân biết được, nhất định hắn sẽ hung hăng đánh chết ta.
Nhưng mãi đến khi trở về, cũng không có bất cứ điều gì dị thường, chuyện này, cứ như vậy chôn vào đáy lòng ta đến nay.
Mỗi khi ta nhớ lại, huyết dịch liền sôi trào, tim đập cấp tốc, là lúc ta hiểu được, thứ ta muốn không chỉ là chiếc trâm kia, ta còn muốn có được nàng, Mộc Dịch Phỉ. Thật muốn nhìn bộ dạng của nàng điêu tàn trong tay ta, thật muốn chà đạp lên nụ cười vô hại của nàng.
Ta muốn chiếm hữu nàng.