☆ Mộc Dịch Phỉ
Cho đến giờ tý Linh Chu Tử Kỳ mới chịu dừng tay, nàng nhẹ nhàng kéo chăn lên cho Linh Chu Kỳ Dương, sau đó ngây ngốc đứng bên giường, vẫn không nhúc nhích. Nước mắt từng giọt từng giọt rơi, hai tay Linh Chu phu nhân dính đầy máu tươi của Linh Chu Kỳ Dương, run rẩy bắt lấy cánh tay Linh Chu Tử Kỳ, cẩn thận từng chút thử hỏi, "Tử Kỳ, ca của con nó. . ."
Linh Chu Tử Kỳ nghẹn ngào không nói lời nào, nước mắt rơi càng nhiều, "Con đừng dọa nương, Tử Kỳ, nói đi a, nó được cứu trở về rồi phải không? Nói!" Đầu ngón tay của Linh Chu phu nhân bấm chặt vào da thịt Linh Chu Tử Kỳ, phụ nhân dung nhan tuyệt thế, hôm nay giống như là lá khô trong gió, nhẹ thổi một cái cũng sẽ hóa thành tro, thì ra nàng cũng quan tâm đến Linh Chu Kỳ Dương.
Bờ môi Linh Chu KỳDương run run, Linh Chu Tử Kỳ giống như bị điện giật, hất tay Linh Chu phu nhân rồi bổ nhào tới trước mặt ta, ngang tàng kéo ta đến mép giường, đem tay của ta đặt vào lòng bàn tay Linh Chu KỳDương, sau đó dán đến bên tai nàng kích động nói, "Ca, nàng ấy ở đây, Mộc Dịch Phỉ đang ở ngay bên cạnh ca, ca có cảm nhận được không? Phải kiên trì, cố gắng tỉnh lại, ca không tỉnh lại ca sẽ mất nàng. . . ca không tỉnh lại. . ." Lời của nàng còn chưa dứt, liền không nói nữa, che miệng lại quỳ bên góc giường khóc không thành tiếng.
Linh Chu tẩu lặng yên mở cửa phòng ra, Linh Chu Dịch Phong bước ào vào trong, nhìn thấy Linh Chu phu nhân rơi lệ, gương mặt tái nhợt lập tức chạy đến đỡ lấy bà, "Kỳ Dương thế nào rồi?" Linh Chu phu nhân lắc đầu, vô lực tựa vào trước ngực Linh Chu Dịch Phong.
Linh Chu Dịch Phong lại nhìn Linh Chu tẩu, Linh Chu tẩu lau lệ bên khóe mắt, cúi đầu nói, "Tiểu thư chưa nói gì."
"Tử Kỳ, nói mau, ca của ngươi thế nào?" Linh Chu Dịch Phong quay qua Linh Chu Tử Kỳ lớn tiếng gọi.
Linh Chu Tử Kỳ chậm rãi lau nướt mắt bên má, ra sức cắn răng, trong ánh mắt dường như lộ ra hận ý rất sâu, một lát sau mới lạnh lùng trả lời, "Nếu như qua được đêm nay, thì lượm về được một tính mạng, nếu không. . ." Nàng hé mở môi, nắm chặt tay, "Cho dù sống hay chết, cũng chỉ có thể nghe theo mệnh trời."
Linh Chu phu nhân nghe xong liền ngất xỉu, Linh Chu Dịch Phong vội vàng ôm lấy bà, "Tử Kỳ, mau đến xem nương ngươi."
Ta không xác định được cái ta nhìn thấy ở khóe môi Linh Chu Tử Kỳ có phải là nụ cười nhạt hay không, nàng chuyển đầu đi, nói, "Ta muốn ở đây trông chừng ca ca, trong trang không phải có đại phu sao, gọi bọn chúng xem đi."
"Ngươi!" Linh Chu Dịch Phong tức giận, nhưng hắn đặt mối bận tâm của mình vào Linh Chu phu nhân đang nằm trong lòng, cũng chỉ có thể mang theo tức giận vội vã rời đi.
"Linh Chu tẩu, đi đóng cửa." Linh Chu Dịch Phong vừa bước ra cửa phòng, Linh Chu Tử Kỳ liền hạ lệnh với Linh Chu tẩu.
Nhìn tình cảnh như vậy khiến lòng ta không hiểu ở đâu nổi lên bi ai, dường như ta nhìn thấy giữa hai thế hệ này, có một vết thương thật lớn mang danh huyết thống, vĩnh viễn cũng không thể xóa nhòa.
Lần đầu tiên ta tỉ mỉ cảm nhận bàn tay Linh Chu Kỳ Dương, vô cùng thô ráp, giống ca ca rất nhiều, nguyên nhân là vì luyện võ mà hình thành vết chai. Bỗng nhiên, môi nàng lại run lên, ta lại bất tự giác nắm chặt bàn tay nàng, trước đó cách quá xa cho nên ta không nghe được nàng nỉ non điều gì, nhưng bây giờ, ta rõ ràng nghe được từng chữ, nghe được nàng gọi, Phỉ nhi.
Nàng chưa bao giờ gọi ta như vậy, tại sao đang hôn mê, mà vẫn. . .
Phỉ nhi. . . Phỉ nhi. . . Phỉ nhi. . .
Mỗi một tiếng, đều nặng trĩu như gông xiềng, từng chiếc từng chiếc trói buộc ta. Qua tối hôm nay, tay nàng có thể sẽ trở nên băng lãnh không còn nhiệt độ, không còn cách nào dằn vặt ta, cũng không còn cách nào cầm tù được ta có phải không? Đã từng mỗi một đêm thống khổ, Linh Chu Kỳ Dương lại dán vào tai ta, hưng phấn nói, "Biết không? Ngươi càng hận ta, có nghĩa ngươi càng quan tâm ta, trong lòng ngươi càng không thể quên được ta. Cho nên, ta muốn ngươi càng thêm hận ta."
Nàng nói rất đúng, dù là nàng chết, tất cả cũng sẽ không kết thúc.
Không thể quên được nàng, người đã từng cho ta tất cả những ký ức đau khổ, ta không thể quên được nàng. Linh Chu Kỳ Dương sẽ là cơn ác mộng quấn lấy ta suốt đời.
Ta nắm tay nàng, trọn một đêm, không buông.
. . .
Rốt cuộc, Linh Chu Kỳ Dương vẫn không có chết, nhưng mà cũng không có sống lại. Nàng vẫn mê man, vẫn thì thào gọi ta. Ngay cả Linh Chu Tử Kỳ cũng không biết lúc nào thì nàng có thể tỉnh lại, hoặc là một ngày hoặc là một tháng, hoặc là một năm sau hay vài năm sau nữa, hoặc là, cả đời cũng không tỉnh lại.
Từ ngày nàng bị thương, ta cũng không được phép được ra khỏi dược phòng, Linh Chu Tử Kỳ muốn ta một khắc cũng không rời khỏi Linh Chu Kỳ Dương, nắm tay nàng hoặc là vì nàng mà gảy cầm, hình như hy vọng có thể mượn ta làm nàng tỉnh lại.
Linh Chu Dịch Phong và Linh Chu phu nhân mỗi ngày đều đến thăm nàng, nhưng chỉ dừng lại chốc lát liền rời đi, có lẽ, là do bọn họ thấy bộ dạng tiều tụy ngày hôm nay của Linh Chu Kỳ Dương, nội tâm cũng cảm thấy xấu hổ không thể đối mặt. Nếu như không phải bọn họ bày ra màn kịch dối trá này, đem nàng đẩy vào con đường chết, Linh Chu Kỳ Dương cũng không có kết cục của ngày hôm nay.
Tới thăm Linh Chu Kỳ Dương còn có cả Nhạc Dương Tiêu, tên nam nhân ấy cũng là kẻ thù ta phải thống hận, nhưng khi hắn dừng lại trước mặt ta thì ta bỗng nhiên ý thức được, ta tựa hồ càng hận Linh Chu Kỳ Dương hơn cả hắn.
. . .
Trời đã vào thu, không khí dần chuyển lạnh mất đi sự khô nóng của mùa hè, Linh Chu Tử Kỳ nhẹ nhàng đem tấm chăn trên người Linh Chu Kỳ Dương kéo lên, sau đó đứng dậy đi đến bên bàn rót một ly trà đưa cho ta, "Phỉ nhi tỷ tỷ, uống trà nghỉ ngơi, một lát nữa hẵng tiếp tục đàn."
Đầu ngón tay ta rời khỏi dây đàn, nhận lấy chén nước nhấp nhẹ một ngụm. Bỗng nhiên, dường như ta liếc thấy chiếc chăn trên giường hơi động. Ta gần như ngừng thở, chẳng biết vì sao trái tim của ta lại kịch liệt nảy lên, ta ngồi cương cứng trên ghế nhìn thẳng vào Linh Chu Kỳ Dương ở trên giường. Linh Chu Tử Kỳ phát hiện sự dị thường của ta, có chút nghi hoặc nhìn ta rồi lại chậm rãi đi đến bên giường, nàng vừa đến bên giường thì thở sâu một hơi, khom người xuống.
"Ca! Ca tỉnh lại rồi!"
Choang ————
Chén nước trong tay ta rơi xuống, vỡ tan từng mảnh.