☆ Linh Chu Kỳ Dương
Ta và Tử Kỳ đi đến mật thất trong thư phòng, Cửu Phương, Ám Dạ Khanh, Ám Dạ Yên cùng Tố Hòa Tịch sớm đã ở đó chờ. Nếu không phải việc này trọng đại, ta cũng không muốn đưa bọn họ tề tụ cùng một chỗ trong lúc Nhạc Dương Tiêu đang đề phòng theo dõi ta như thế này.
Tử Kỳ đem thư của Nạp Lan Hạ đưa cho từng người bọn họ xem qua, bầu không khí ban đầu vốn có chút nặng nề trong giây lát lại đóng thành băng, vẻ mặt ai nấy đều trầm trọng, ngay cả người ngày thường hay biếng nhác, tâm trạng luôn không gợn sóng như Tố Hòa Tịch cũng nổi lên thần sắc nghiêm túc hiếm thấy. Ta cầm lại lá thư đưa vào ngọn nến, để nó cháy thành tro.
"Vụ này không thể tiếp." Ám Dạ Khanh mở miệng đầu tiên, giọng điệu khẳng định.
Ta ngồi vào ghế, nhìn bọn họ, không ai bày tỏ ý phản đối với lời của Ám Dạ Khanh, "Cho nên các ngươi đều cam tâm tình nguyện để Nhạc Dương Tiêu biết Ám tộc và Linh Chu sơn trang thật sự là một thể, đem tất cả nỗ lực của chúng ta mặc nó trôi theo dòng nước? Thù của các ngươi, không muốn báo sao?"
Cơ thể Ám Dạ Khanh cứng đờ, nhất thời nghẹn lời. Yên nhi nắm chặt tay, vẫn cúi mặt không nói gì.
Nhưng Cửu Phương lại đưa ra ý kiến, "Kỳ Dương, nếu chúng ta chấp nhận vụ này, nhưng ám sát thất bại thì làm sao?"
"Nói thật, thủ đoạn giết người của Ám tộc xuất thần nhập hóa, khó lòng phòng bị nếu như các ngươi thật sự muốn giết ta, ngay cả ta cũng không dám cam đoan mình có thể sống sót, việc này ta hiểu rõ, Nhạc Dương Tiêu nhất định cũng minh bạch, diễn trò thất thủ này căn bản không lừa được hắn."
"Vậy chi bằng trực tiếp giết Nhạc Dương sơn trang đi, cho dù liều mạng cũng không chắc thất bại!" Ta nói xong, Cửu Phương đứng bật dậy từ trên ghế, hùng hổ nói.
Ta biết hắn vì lo lắng cho ta nên mới như vậy, chỉ có thể lên tiếng trấn an, "Cửu Phương, đừng kích động. Dù cho liều mạng chiến thắng, nhưng chúng ta cũng sẽ tổn thất rất nặng, trong võ lâm sài lang hổ báo rất đông đảo, ngươi có thể chắc chắn trước khi chúng ta khôi phục thực lực sẽ không mắc sai lầm? Nếu thật sự có hỗn loạn, ứng phó không kịp vậy chẳng phải trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi sao."
"Vậy ngươi muốn chúng ta làm thế nào chứ, chẳng lẽ thật sự để Ám tộc giết ngươi?"
"Việc này cũng không phải không thể thử." Một câu nói của ta, lại khiến cho những người ở trong phòng trợn mắt nhìn.
"Ca, ý của ca là?" Từ lúc Tử Kỳ biết được tin tức này, thì ngày đêm bất an, thấy gương mặt tiều tụy của nàng lòng ta cũng đau không thôi.
Làm ca ca như ta, chưa ngày nào để muội muội của mình yên tâm.
Đưa tay sờ đầu Tử Kỳ, chuyển hướng qua nhìn Ám Dạ Khanh, "Mấy ngày nữa chính là yến thọ của phụ thân ta, thiệp mời sớm đã phát cho thiên hạ, là một cơ hội tốt, lúc đó Nhạc Dương Tiêu nhất định sẽ tìm đến các ngươi bàn vụ làm ăn này. Vụ này nhất định phải nhận, còn phải nhận một cái giá xứng đáng với cái đầu của Linh Chu Kỳ Dương ta. Đến lúc đó, Khanh, ta muốn ngươi tự mình động thủ, ngày yến hội ngay người ta, ở đây, hung hăng đâm một kiếm, phải xuyên qua cả người." Ta chỉ lên ngực trái nơi tim của mình đang tồn tại.
"Không thể được!"
"Ta không làm được!"
"Nói như ct!"
"Ta không đồng ý!"
Ngoại trừ Tố Hòa Tịch ra, đúng như ta nghĩ tất cả đều nhất trí phản đối. Tố Hòa Tịch từ đầu đến cuối đều ngồi ở vị trí cách xa ta nhất, từ đấy vọng lại.
Ta nhàn nhạt cười, tiện tay cầm lấy chén trà nhẹ nhấp một ngụm, "Thế nào, các ngươi thật sự không muốn báo thù? Đây chính là cách duy nhất có thể gạt bỏ hoài nghi của Nhạc Dương Tiêu."
"Thiếu trang chủ, ngài xem ta là loại người gì?! Ngài là ân nhân cứu mạng ta, muốn ta giết ngài để báo thù ta đây thà rằng đơn thương độc mã xông vào Nhạc Dương sơn trang, liều mạng giết những tên súc sinh trong đó!" Miệng Ám Dạ Khanh vậy mà lại có thể phun ra những lời thô tục, xem ra đã bị ta chọc tức không nhẹ.
Yên nhi hít sâu một hơi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, "Thiếu trang chủ, mặc kệ ngài nói như thế nào, việc làm ăn này ta sẽ không nhận."
Không hổ là tâm phúc Linh Chu Kỳ Dương ta lựa chọn, bọn họ không hề để cho ta phải thất vọng. Bất quá việc này vẫn phải làm, "Các ngươi không cần khẩn trương, ta chưa có nói ta muốn chết. Khanh, biết vì sao ngươi phải tự mình động thủ chứ?" Ta đứng dậy đi đến trước mặt Ám Dạ Khanh, chỉ đầu ngón tay lên nơi trái tim hắn tồn tại, "Ta tin tưởng kiếm thuật của ngươi. Giữa sống và chết, có lẽ, chỉ kém nhau chút ít."
"Thiếu trang chủ, ngài. . ."
"Tử Kỳ là độc vương, nếu dùng độc nhất định không thể thành công, điểm đó Nhạc Dương Tiêu cũng hiểu rõ, cho nên chỉ có thể dùng binh khí thật để giết Linh Chu Kỳ Dương ta, thình lình tấn công đâm bất ngờ, ta liền không khỏi làm ra một vài phản ứng nhỏ, khiến mũi kiếm đâm lệch một phân một hào, cũng là chuyện bình thường."
Thoáng chốc, mọi người đều hiểu rõ ý tứ của ta.
"Khanh, có kiếm của ngươi và y thuật của Tử Kỳ, ta nhất định sẽ không chết."
"Không, Thiếu trang chủ, ta không thể chắc chắn." Ám Dạ Khanh nhìn ta, không thể tin tưởng mà lắc đầu, trên thái dương hắn túa ra mồ hôi lạnh. Tử Kỳ xông đến bắt lấy cánh tay ta, ta cảm nhận được nàng đang run rẩy, "Ca, không thể. Muội cũng không thể chắc chắn."
"Không chắc chắn thì đi luyện tập, dù sao từ bây giờ đến hôm động thủ còn dư vài ngày." Ta xem thường, cười khẽ.
"Kỳ Dương! Ngươi đang cầm tính mạng của mình ra đùa à? Nếu như bọn họ thất bại thì làm sao bây giờ?" Cửu Phương thở gấp, hung hăng trừng ta.
"Cửu Phương, ngươi yên tâm, ta sẽ không chết." Khóe miệng ta nhếch lên, nhìn qua từng người, "Hôm nay tại đây, đều là người mà Linh Chu Kỳ Dương ta tin tưởng nhất, đem tính mệnh của mình giao cho các ngươi ta tuyệt không lo lắng. Huống chi ta còn có rất nhiều chuyện chưa hoàn thành, sao có thể dễ dàng chết như vậy. Không tin thì hỏi thần toán của chúng ta đi nào, ta là người sẽ chết sớm như vậy sao?"
Ta xoay qua nhìn Tố Hòa Tịch, ánh mắt của hắn không có chút hào hứng nào, vẻ mặt căng thẳng, mật thất bỗng nhiên yên lặng như tờ.
Phút chốc, cả người hắn buông lỏng, lui về ghế lười nhác nói, "Ngươi à, mạng rất thọ."
"Thấy không." Ta cười vỗ vai Cửu Phương, "Chờ vết thương của ta bình phục, có lẽ mật đạo cũng đã hoàn thành, đến lúc đó có oán báo oán, có thù báo thù, muốn phóng túng thì phóng túng, chúng ta nhiều năm cực khổ nỗ lực như vậy, cũng coi như có hồi báo."
"Nhưng mà. . ." Ám Dạ Khanh vẫn còn do dự.
"Không nhưng nhị, Khanh, ngươi xuống tay phải ngoan độc, không thể do dự, thành hay bại chỉ ở trong một ý nghĩ của ngươi."
"Ta còn chưa đồng ý, vụ làm ăn này không thể nhận." Yên nhi cắn răng, lạnh lùng ngẩng đầu nhìn ta.
Ta đi đến, nhéo nhéo gương mặt gầy gò của nàng như đang dỗ dành, cảm giác được nàng cũng đang run rẩy như Tử Kỳ, "Yên nhi, ngươi phải tin tưởng ta."
Đôi mắt của nàng đã sớm phủ một tầng hơi nước, đứa hài tử bướng bỉnh này đang cố nén không cho chúng hóa thành nước mắt.
Cuối cùng, ta rốt cuộc cũng thuyết phục được mọi người đồng ý với kế hoạch, cuộc chơi này ta dùng tính mạng của mình ra đặt cược, ta nhất định phải thắng.
Nói thỏa đáng chặt chẽ tất cả chi tiết, bọn họ liền rời khỏi bằng mật đạo. Mật thất ở thư phòng của ta khác với mật thất trong phòng ngủ, nó có một mật đạo thông ra ngoài, nhưng nó giống như rừng cây, không phải ai cũng có thể thoát ra. Tố Hòa Tịch đi qua người ta thì đột nhiên ngừng lại, "Kỳ thực, danh lợi thậm chí là toàn bộ võ lâm, cũng không phải là thứ ngươi thật sự muốn đúng không?" Giọng điệu của hắn giống như đang hỏi ta, nhưng lại giống như đang trần thuật.
Ta không nói gì, cũng không có gì để nói.
"Ngươi là người duy nhất mà đời Tố Hòa Tịch ta đọc không hiểu." Trên người Tố Hòa Tịch tỏa ra mùi bùn đất nhàn nhạt, không hiểu sao cảm giác nghe thật thơm mát.
"Ngươi cũng vậy." Hắn là người khó nắm chặt nhất trong nhóm người.
"Có lẽ, ngày mà ta hiểu được ngươi chính là lúc ta bỏ đi."
"Vậy chẳng phải ta nên thường xuyên giả vờ thần bí đề phòng ngày đó đến?"
Tố Hòa Tịch khẽ cười một tiếng, rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại Tử Kỳ và ta, nàng lao thẳng vào lòng ta, bật khóc. Ta ôm chặt lấy muội muội duy nhất của ta, tùy ý cho nàng khóc thấm ướt áo. Ta biết trong lòng Tử Kỳ cất giấu rất nhiều lo âu, không có nơi để phát tiết, ta hy vọng nước mắt có thể gột rửa tâm hồn nặng trĩu của nàng, để nàng có thể sống dễ chịu một chút.
Ta thật sự không phải là một ca ca tốt, cũng không phải là một người tốt.
Rốt cuộc ta cũng để cho muội muội đau lòng vì ta, thương tâm vì ta, cũng luôn luôn làm tổn thương người mà ta yêu.
Vẻ mặt Mộc Dịch Phỉ ngây ngốc nhìn ta, lúc nào cũng xuất hiện trước mặt ta.
Ta không biết nàng nghĩ gì.
Nhưng lúc đó trong ánh mắt nàng, chỉ có đau, không có hận.
Thì ra, lúc nàng nhìn ta cũng có thể không có hận.
Tử Kỳ ở ngay trong lòng ta, vậy mà ta lại bắt đầu nhớ đến sự ấm áp trên cơ thể Mộc Dịch Phỉ.
Không có nàng, thế giới của ta trở nên cô lạnh khó nén.