☆ Linh Chu Kỳ Dương
"Yên nhi, hiếm khi hội tụ, đàn một bản cho chúng ta nghe đi." Ta bưng chén rượu, uống cạn phương hoa[] trong đó. Đôi đồng tử đen trắng rõ ràng băng lãnh nhìn ta chằm chằm, một lúc lâu, nàng đứng dậy rời khỏi phòng.
"Nàng vẫn lạnh lùng như vậy." Cửu Phương ngửa đầu tựa vào lưng ghế, gặm chiếc đùi gà trong tay.
"Yên nhi luôn là một hài tử lãnh đạm." Mấy năm nay, nàng vẫn chưa bao giờ thay đổi, luôn dùng ánh mắt băng lãnh ấy nhìn ta, Ám Dạ Yên đối với ta mà nói, mãi mãi cũng chỉ là một đứa trẻ.
"Nàng đã không còn là hài tử." Vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của Ám Dạ Khanh làm ta có chút buồn cười. Ta hiểu rõ ý tứ của hắn, đáng tiếc, ta chỉ có thể xem nàng là hài tử.
"Sao ngươi biết nàng không còn là hài tử, chẳng lẽ ngươi với nàng?" Giọng điệu ám chỉ của ta vô cùng lỗ mãng khiến Ám Dạ Khanh nhẹ nhíu mày, xứng trên gương mặt hắn hóa trang, còn mang chút hờn dỗi.
"Ngài hiểu rõ ý tứ của ta." Hắn cúi đầu, tránh né ánh mắt ta, hậu duệ của danh môn chính phái lúc nào cũng đứng đắn quá mức, không chịu nổi trêu chọc.
Ta chỉ cười cười, không nói tiếp nữa, trên đời này có chuyện gì ta nhìn không rõ? Đương nhiên ta hiểu cảm tình của Yên nhi đối với ta, mặc dù nàng cố gắng lấy sự lạnh lùng của mình ra che giấu.
Yêu ta, như thiêu thân lao đầu vào lửa, sẽ chết rất thảm. Nếu nàng muốn che giấu, ta cũng không muốn vạch trần, đây là vì muốn tốt cho nàng.
"Ha ha, Kỳ Dương đã có sủng vật mới, sợ là Yên nhi phải đợi thêm vài năm nữa." Cửu Phương cười to, lại uống tiếp một chén rượu.
"Sủng vật mới?" Ám Dạ Khanh nghi vấn nhìn về phía ta.
"Mộc Dịch Phỉ." Cửu Phương hào sảng thay ta trả lời.
"Nàng còn chưa chết?!" Ám Dạ Khanh như nghe được một tin tức đáng sợ, đôi mắt trừng to.
"Còn chưa chết." Ta vẫn chỉ nhàn nhã mỉm cười như cũ.
"Ngài chưa từng để người khác sống qua đêm."
"Ừ." Ta đứng dậy, vì bọn họ mà rót rượu, "Bất quá, Mộc Dịch Phỉ là một ngoại lệ nhỏ." Miệng Ám Dạ Khanh mở rồi đóng nhưng lại không phát ra âm thanh nào, lúc này cửa bị mở ra, Dạ Yên ôm đàn tỳ bà đi vào, ngồi trở lại bên bàn. Sắc mặt của nàng còn nhợt nhạt hơn trước đó.
"Thiếu trang chủ muốn nghe ca khúc gì." Âm điệu không hề cao, giống như một mặt xuân thủy phẳng lặng, bởi vì Ám Dạ Yên nhợt nhạt quá mức thậm chí còn khiến người khác có một ảo giác mỹ nhân đang mang bệnh.
"Yên nhi đàn cái gì, ta nghe cái đó." Ta cũng vì Ám Dạ Yên mà rót đầy chén rượu.
Nàng chuyển đàn gảy dây, âm thanh nối tiếp nhau, du dương êm diệu, khúc nhạc bi tình thê lương đau xót, trút xuống, chảy xuôi. Nhưng mà, dung nhan của Yên nhi lại không có chút biểu tình nào, làm cho người khác tưởng rằng nàng chỉ là một khách nghe vô tình.
Không biết nàng cũng có thể đàn ra một khúc nhạc bi ai đẹp đẽ như thế hay không, ta chưa bao giờ nghe nàng đánh đàn, ta chưa bao giờ nghe Mộc Dịch Phỉ đánh đàn, thật muốn thấy nàng đánh đàn, điệu đàn thảm liệt, nỉ non không thành tiếng. Thậm chí nhịp tim ta còn bắt đầu tăng cao.
Từ Thúy Phong Lâu trở lại sơn trang thì trời đã chạng vạng, Cửu Phương được uống thỏa thích, sớm đã về phòng nghỉ ngơi.
"Âu Dương quản gia, Tử Kỳ đâu?"
"Tiểu thư đang ở trong phòng của Thiếu trang chủ."
"Ừ, lui đi." Ta lập tức đi về phía phòng mình.
"Vâng." Giọng nói của Âu Dương quản gia đã bị ta bỏ ngoài tai.
Ta đẩy cửa đi vào, không có một bóng người, mở mật thất, quả nhiên Tử Kỳ và Linh Chu tẩu đều ở bên trong.
"Ca." Tử Kỳ đứng dậy từ trên giường, Linh Chu tẩu cũng hành lễ với ta.
Ta đến gần, thấy Mộc Dịch Phỉ đang ngủ say, giữa mi nhíu chặt, khóe mắt còn đọng nước. "Đã làm theo lời ta nói chưa?"
Tử Kỳ nghe vậy, vẻ mặt dần đau buồn, nàng gật đầu. Ta nhẹ sờ lên đầu Tử Kỳ, "Cám ơn muội."
Nàng thở dài, "Muội đi trước." Được vài bước dường như nhớ ra cái gì, lại quay đầu, "Ca, cơ thể nàng vẫn chưa khỏi hẳn, chịu không nổi giày vò quá nặng, ca. . ."
"Ta biết rồi." Ta nhẹ cười, chịu không nổi giày vò quá nặng, cũng không cần nàng chịu nổi sự hành hạ của ta, chỉ cần nàng không chết là được.
Linh Chu tẩu cũng theo Tử Kỳ lui ra ngoài, ta ngồi xuống bên cạnh nàng, khẽ vuốt ve dung nhan say ngủ của nàng, lướt qua đôi môi đã kết vảy, nhịn không được cúi người xuống hôn, phủ lấy cánh môi, sau một hồi mút cắn, lần nữa ta lại làm rách vết thương đã kết vảy của nàng, máu tươi liền tuôn ra, như đóa hoa hồng từ từ nở rộ.
Hơi thở của nàng rối loạn, vì đau đớn mà chân mày nhíu càng chặt. Từ từ khôi phục ý thức, mở mắt ra, vừa nhìn thấy ta kề gần nàng như vậy, sợ đến hít một hơi sâu, thoáng cái cơ thể đã cứng đờ. Nhìn nàng mở đôi mắt to tròn, ta nghĩ xem mình có muốn hủy luôn đôi mắt không còn từ nào ngoài xinh đẹp ra để hình dung này hay không.
Ta gần như gặm nuốt cả người nàng, nàng đau đến nước mắt rơi ướt hai bên gối, nhưng sức lực để giãy giụa cũng không có, chỉ có thể tùy ý ta chi phối. Cơn đau đớn và thở dốc không thành tiếng kia càng làm ta hưng phấn hơn những tiếng cầu xin. Nhìn nàng sợ hãi và đau đớn cùng một lúc, rốt cuộc ta cũng quyết định để lại hai mắt cho nàng, ta thích ánh mắt e ngại nhưng phẫn hận của nàng tràn ngập nước mắt, đặc biệt chọc người thương yêu luyến tiếc.
. . .
Sáng sớm ta tỉnh dậy, tự mình rửa mặt chải đầu cho nàng, Linh Chu tẩu ở một bên hướng dẫn hỗ trợ, nàng vẫn nhíu chặt chân mày, còn đang say trong mơ, tối hôm qua ta lại dằn vặt nàng cho đến khi bất tỉnh nhân sự, mới bằng lòng bỏ qua.
Một lát nữa Tử Kỳ nhìn thấy vết thương trên người nàng, sợ rằng sẽ lại khổ sở thêm một trận. Ta không muốn Tử Kỳ đau lòng, nhưng ta ức chế không được, chỉ cần nhìn thấy Mộc Dịch Phỉ lồng ngực ta sẽ dấy lên dục vọng muốn phá hủy nàng, không thấy nàng, ta lại nhớ nhung đến điên cuồng.
Có lẽ đời này của ta trốn không khỏi kiếp nạn Mộc Dịch Phỉ, mà ta cũng không muốn trốn.
Quả nhiên, sau khi Tử Kỳ đến kiểm tra thân thể của nàng, sau đó cẩn thận từng chút ôm lấy nàng, ngẩng đầu nhìn ta, đuôi mắt nhỏ lệ.
"Ca làm như vậy, chi bằng một kiếm giết nàng. Dù thế nào, sớm muộn nàng cũng sẽ bị ca dằn vặt chết."
Ta mỉm cười, "Nàng sẽ không chết, có muội ở đây mà." Ta nhìn thấy bàn tay Tử Kỳ siết chặt, từng đốt xương ngón tay hiện rõ, nguyên nhân là do dùng sức quá nhiều mà trở nên run rẩy, nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn mà chữa thương cho Mộc Dịch Phỉ, nàng sẽ không làm trái lời ta.
Ta ôm Mộc Dịch Phỉ cả người đều là mùi thuốc đông y đi đến bàn ăn ở đại sảnh, phụ thân và mẫu thân kinh ngạc gần như ngây người, mặc kệ phản ứng của bọn họ, ta vui vẻ bắt đầu ăn cơm. Nàng nằm trong lòng ta, mềm mại và ấm áp, làm trái tim ta đập từng hồi nhộn nhạo. Ta muốn vĩnh viễn đem nàng ôm vào lòng, như vậy ta sẽ không làm bạn cùng tịch mịch, trong lòng cũng không còn lạnh lẽo.
"Kỳ Dương, đây là ý gì!" Phụ thân mở miệng chất vấn, hắn vẫn luôn biết ta thường xuyên tìm nữ nhân đem về đũa bỡn, sau đó tàn nhẫn giết chết, có thể là do không còn cách nào quản giáo và trói buộc được ta, hoặc là có thể vì trong lòng cảm thấy hổ hẹn với ta, đối với việc này hắn vẫn luôn nhắm một con mắt mở một con mắt, nhưng ta cũng chưa bao giờ làm càn quang minh chính đại đưa nữ nhân vào đại sảnh, thân cận ám muội như thế này. Đũa trong tay nương chẳng biết từ khi nào một cây đã rơi xuống bàn.
Ánh mắt của phụ thân, nghiêm nghị sắc bén, khi còn nhỏ đó là cơn ác mộng của ta. Đáng tiếc, ta đã không còn là hài tử nữa.
"Chỉ là ôm đồ chơi theo ăn cơm thôi, phụ thân có ý kiến gì?"
"Còn ra thể thống gì! Ngươi mau đuổi ả về phòng ngay cho ta!" Phút chốc phụ thân đứng bật dậy từ trên ghế, sắc mặt tức giận đến trắng bệch.
"Nếu con không muốn thì sao?"
"Ngươi!!!" Phụ thân siết chặt nắm tay, gân xanh nổi rõ từng sợi.
"Dịch Phong, xin bớt giận." Nương vội vàng đứng dậy, ngăn cản phụ thân xông về phía ta, "Bất quá chỉ là ăn cơm, Kỳ Dương thích ăn thế nào thì để nó ăn thế đó đi."
Phụ thân nghiến răng, nhìn nương lại nhìn ta, rồi xoay người phất áo bỏ đi. Ta lạnh nhạt cười, quả nhiên hắn vẫn luôn như vậy, chưa bao giờ dám làm trái ý nương.
Nương muốn nói gì với ta nhưng lại thôi, cuối cùng trầm mặc đi theo phụ thân. Tử Kỳ vẫn ngồi ở bên cạnh, lẳng lặng ăn cơm, phụ thân và mẫu thân đều đi rồi nàng mới gắp chút đồ ăn đặt vào trong chén ta, "Ca, nhanh ăn đi, để lâu đồ ăn sẽ nguội."
"Ừm." Hiếm khi ta có được tâm tình tốt, sao có thể dễ dàng bị bọn họ phá hỏng được.——
[] Hương thơm và tinh hoa.
——