Tình Thú

chương 7

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong cái đầu hỏng kia, hắn lúc nào cũng là ở bên dưới, hơn nữa còn kêu la rất mất hình tượng.

Tất nhiên Hoả Long cũng chỉ cần nhìn lướt đôi mắt tà kia cũng tiếp cận được suy nghĩ bên trong, còn chăm chú nhìn cái đồ kì quái này mặt cười hớn hở, máu mũi thì chảy ròng ròng.

Ngoạ Hổ càng lúc càng toát ra luồng khí nóng rực. Hắn là đang kiềm chế bản thân không được “dạy dỗ” bại hoại này ngay tại đây, cho cậu kêu la thảm thiết, van xin cũng không dừng lại.

Bên cạnh đó thì Hoả Long mắt đầy ý cười, tiểu kì quái này có suy nghĩ rất hợp ý hắn.

Ngoạ hổ khẽ mở mắt, hắn dơ tay véo mạnh lên má Tiểu Lâm gầm gừ:

– Bại hoại. Mau lau máu mũi đi.

Tiểu Lâm lúc này mới sực tỉnh, trong vô thức cầm luôn vạt áo của Ngoạ Hổ lau lau mũi mình.

Hoả Long chứng kiến cảnh này trong lòng thầm thương tiếc cho tiểu kì qúai, làm bẩn áo của Ngoạ Hổ, xem như sinh vật đáng yêu này tập xác định luôn rồi. Nhưng sự thật lại hoàn toàn ngược lại, Ngoạ Hổ còn lấy tay, dịu dàng xoá đi phần máu chưa được lau sạch.

Ánh mắt của Hoả Long loé ra một tia sáng cực kì nguy hiểm, ” Tiểu Hổ của hắn từ lúc nào lại dịu dàng như vậy?”

Nhận ra hành động của mình có thể cản trở việc mượn đồ kế tiếp, Ngoạ Hổ thu lại mọi sự ôn nhu, hướng Hoả Long chuẩn bị mở lời thì bị ngắt lại:

– Tiểu Hổ, chắc là mệt rồi, mau về phòng của đệ nghỉ ngơi, chuyện khác để sau…

Dứt lời Hoả Long lại quay sang Tiểu Lâm, ánh mắt đầy thâm ý:

– Thứ kì qúai này của đệ có thể cho ta mượn một chút không?

Ngoạ Hổ theo ánh mắt Hoả Long cũng nhìn sang Tiểu Lâm, chết tiệt! Bại hoại háo sắc này là đang ngây dại nhìn Hoả Long, mắt sáng rực như đèn pha ôtô.

Ngoạ Hổ trong phút chốc không kiềm được tức giận, tay túm lấy eo Tiểu Lâm kéo giật về phía mình:

– Đây là của đệ. Xin phép đi trước.

Nói xong Ngoạ Hổ rất tự nhiên kéo Tiểu Lâm đến căn phòng mà Hỏa Long luôn dành sẵn cho mình.

Nhìn Ngoạ Hổ tức giận lôi tiểu kì quái kia đi, Hoả Long khoé miệng khẽ nhếch:

– Từ lúc nào đệ lại thiếu lí trí như vậy? Sinh vật kém cỏi ấy biến đệ trở nên như vậy?

Ngoạ Hổ vừa bước đến phòng đã mạnh mẽ ném Tiểu Lâm lên giường, tiến đến gầm gừ:

– Bại hoại, em biết tội mình chưa?

Tiểu Lâm gật đầu lia lịa, trong lòng thầm rủa xả cái Hủ tính chết tiệt, lần nào phát tác kết qủa đều là bị ném lên giường.

Lần này cậu mà yên ổn,không mất cọng tóc nào thì phải nghi ngờ chuyện Ngoạ Hổ có phải giống đực hay không.

Thấy biểu tình ngoan ngoãn của Tiểu Lâm, Ngoạ Hổ có phần dịu đi tiếp tục:

– Vậy thì nằm im, giám kêu tiếng anh sẽ tăng lên một lần.

Dứt lời, Ngoạ Hổ lột phăng quần áo rườm rà trên người Tiểu Lâm, cúi xuống dày xéo đôi môi đỏ mọng.

Tuy cách một lớp vải nhưng Tiểu Lâm cũng chưa tới mức thần kinh thô mà không cảm nhận được phần nóng rực, cứng rắn đang kề sát đùi mình cọ qua cọ lại.

Dừng một chút, Ngoạ Hổ ra lệnh:

– Giúp anh kéo nó ra ngoài đi bại hoại.

Đôi tay nhỏ run run tháo ra đai lưng của Ngoạ Hổ, động tác ngại ngùng cùng gương mặt đỏ ửng khiến Ngoạ Hổ môi khẽ nhếch, tóm lấy tay Tiểu Lâm đút vào trong đũng quần mình:

– Móc nó ra đi! Rồi lát nữa nó sẽ phục vụ em.

Mặt mũi Tiểu Lâm lúc này đã nóng rực, bại hoại nhỏ bên dưới từ lúc nào đã ngẩng cao đầu, tinh ý một chút còn có thể thấy miệng cúc huyệt đang co rút.

Thân thể cậu chẳng lẽ đã bị Đại Vương bá đạo này dạy dỗ đến mức này rồi sao?

Lúc Tiểu Lâm còn đang hoang mang Ngoạ Hổ cất giọng trêu trọc:

– Bại hoại, mới sờ anh một cái mà đã muốn như vậy rồi sao?đúng là tiểu bại hoại.

Vừa nói bàn tay Ngoạ hổ dẫn dắt bàn tay Tiểu Lâm móc thứ cứng rắn kia lộ ra ngoài.

Hai phần nam tính nhưng lớn nhỏ rõ ràng,cùng nhau cọ sát. Còn chưa cọ được vài cái Tiểu Lâm đã cong người giải phóng ra chất trắng sữa.

Ngoạ Hổ tay khẽ xoa cặp mông căng tròn trêu trọc:

– Thế nào lại nhanh như vậy?

Tiểu Lâm sau khi bắn thì phờ phạc, chẳng còn khí lực mà phản bác lời chê bai kia, mà nếu có khoẻ mạnh hoàn toàn đi chăng nữa cậu có được tiền cũng chẳng giám phản bác.

Vật to lớn đang ở trước cúc huyệt vẽ vòng, cảm giác nhột nhột khiến Tiểu Lâm vặn vẹo. PHẬP. Bất ngờ Ngoạ Hổ đâm thẳng xuống, cúc huyệt mở rộng,nuốt trọn lấy tất cả chiều dài.

Tiểu Lâm mắt trợn to, miệng thở nặng nhọc:

– Ahh… Trướng qúa… Đại Vương…ahh…

Mặc kệ tiếng hổn hển của người dưới thân, Ngoạ Hổ mắt nhắm nghiền,vẻ mặt thư thái như kiểu đang làm cái gì tao nhã lắm, Tiểu Lâm khó chịu, vặn vẹo thì thắt lưng bị túm chặt lấy, bắt giữ im tư thế.

Tiểu Lâm lúc này mắt đã ngập nước nhỏ giọng van nài:

– Đại Vương… Người mau chuyển động đi! Tiểu Lâm sắp không xong rồi.

Lúc này Ngoạ Hổ mới chịu mở mắt, khẽ bật cười vươn tay véo má Tiểu Lâm.

Cố định chân cậu vòng qua eo mình, Ngoạ Hổ tư thế qùy gối rất “trang nhã” hông di chuyển nhịp nhàng.

Tiểu Lâm bên dưới không ngừng rên rỉ, thút thít.

Điểm mẫn cảm không ngừng bị công kích khiến tiểu lâm rên mỗi lúc một lớn, động tác Ngoạ Hổ mỗi lúc một nhanh, vẻ trang nhã lúc đầu cũng chạy đâu mất tiêu, giờ chỉ còn sự nóng rực,hổn hển ra sức đâm vào bông cúc nhỏ kia.

Mỗi cú thúc đều như vũ bão, tiếng rên rỉ ban đầu của Tiểu Lâm đã biến thành tiếng khóc lớn:

– Ahh…huhu…hự…hự…đại…vương… Xin người…tha… Tiểu Lâm

người khóc thì vẫn khóc, người đâm vẫn đâm, phải đến một canh giờ sau Ngoạ Hổ mới chịu dừng lại, lau vũ khí rồi cất vào trong, bộ dáng hắn vẫn gọn gàng,oai phong lẫm liệt như lúc mới đến, ngược lại Tiểu Lâm thì thê thảm rồi, cơ thể chỗ nào cũng là dịch trắng, cúc huyệt đỏ au không ngừng chảy ra “tinh túy” của vị đại vương chết tiệt kia, không những vậy bên eo còn hằn rõ vết ngón tay tím bầm.

Đúng là số con rệp.

Ngoạ Hổ cởi áo phủ lên người Tiểu Lâm, khẽ cắn má cậu thì thầm:

– Này là nương tay cho em lắm rồi đó. Nghỉ đi bại hoại…

Sau trận hoan ái Tiểu Lâm lăn ra ngủ li bì, thân thể vương đầy tinh dịch, mùi ân ái nồng nặc khắp căn phòng. Ngẫm nghĩ một chút, Ngoạ Hổ liền biến hình thành mãnh thú, dùng chính chiếc lưỡi ram ráp của mình liếm láp, tẩy rửa giúp Tiểu Lâm, kể cả cúc huyệt kia cũng làm sạch tuốt.

Trong cơn mê man Tiểu Lâm là đang mơ thấy mình đang tắm ở hồ nước nóng, dùng hòn đá để cậy ghét trên người, đang thoải mái tắm rửa thì có một con rắn chui vào mông cậu, khiến Tiểu Lâm giãy dụa hét lớn:

– Á á…rắn…

Ngoạ Hổ đang tẩy rửa giúp cậu không khỏi nín cười. Cái thứ bại hoại này đúng là không thể đỡ nổi.

Xong xuôi, Ngoạ Hổ khẽ liếm lên đôi môi căng mọng, lặng lẽ ra khỏi căn phòng, khôi phục lại hình dáng con người.

Mới đi được vài bước, Hoả Long từ đâu lại xuất hiện, hướng Ngọa Hổ thấp giọng:

– Theo ta nghĩ, lần này đệ đến đây là vì tiểu kì qúai trong kia??

Ngoạ Hổ không ngần ngại đáp lại:

– Chính thế.

– Phải chăng là muốn mượn Hoả Long Châu?

– Đúng.

Hoả Long khẽ cười, nhíu mày một lúc rồi ra điều kiện:

– Muốn mượn Hoả Long Châu rất đơn giản, chỉ cần có thứ trao đổi là được, đệ chắc đã chuẩn bị rồi chứ?

Ngoạ Hổ thần trí vẫn như ban đầu tiếp lời:

– Huynh cứ nói. Ta quyết định đến đây đã là bất chấp tất cả rồi.

Hoả Long ngửa mặt cười lớn:

– Hahaha… Kì quái kia có vị trí thực không tầm thường. Điều kiện của ta chỉ có một đó là ngay bây giờ “hưởng giai nhân” một lúc.

Tuy đã đoán trước được điều kiện kia, nhưng khi nghe xong Ngoạ Hổ vẫn bất giác rùng mình,ho khan vài tiếng:

– Huynh muốn ai?

– Ta nhất thiết phải nói ra sao? Hay là cái giá này qúa đắt?

Đầu Ngoạ Hổ bỗng ong ong, suy nghĩ lại, tại sao hắn phải làm vậy? Càng nghĩ càng thấy nhất định phải cứu lấy bại hoại của hắn, cái má đáng yêu này, đầu nhỏ nghĩ bậy này, quan trọng hơn nữa là hắn muốn được mãi ở gần bại hoại này.

Cũng chỉ là tiếp xúc thân thể một chút, mà hắn trước khi ăn nhầm bại hoại kia cũng từng ăn qua rất nhiều phụ nữ, cũng đâu còn trong sạch gì? Tuy lần này khác với những lần trước nhưng cũng chỉ là lên giường, lên giường một lần và cứu được bại hoại não hỏng kia, xem ra hắn cũng không lỗ. Nghĩ sâu hơn một chút, bại hoại thực sự biến mất chẳng phải hắn sẽ biến thành hoà thượng sao? Bất qúa hoà thượng bị kích thích có khi còn có phản ứng, còn hắn ngoài bại hoại kia thì thần tiên cũng không giúp người anh em của hắn ngóc đầu lên được. Nói chung là thê thảm.

Trầm ngâm một lúc, Ngoạ Hổ tiếp lời:

– Ta đồng ý, xong việc,giao ngọc.

– Thành giao.

Vừa dứt lời Hoả Long áp sát Ngoạ Hổ, tay vòng qua eo hắn, kéo sát vào cơ thể mình.

Ngoạ Hổ lúc này hai mắt nhắm chặt, cố gắng kiềm chế không cho tên sắc lang này một chưởng.

Hoả Long hướng mặt Ngoạ Hổ ra sức liếm lộng, dí sát môi mình vào môi hắn, chiếc lưỡi đói khát liếm lên bờ môi đang mím chặt kia, vô cùng khéo léo luồn vào trong. Ngoạ Hổ cắn răng qúa chặt,khiến hắn chẳng thể chui vào trong, Hoả Long đưa tay lên bóp hàm ép Ngoạ Hổ mở miệng, tức thì chiếc lưỡi kia vói vào, đùa giỡn cùng khoang miệng Ngoạ Hổ.

Ngoạ Hổ chán ghét hừ nhẹ, nếu không có giao ước có lẽ hắn đã dùng sức cắn đứt chiếc lưỡi kia rồi.

Hoả Long thì ngược lại, khí thế hừng hực, lưu luyến cái miệng hắn bao năm thèm khát kia mãi không rời, thân nhiệt Hỏa Long vốn đã cao,nay còn nóng rực rơn, từng đụng chạm nhỏ đều khiến Ngoạ Hổ thấy bỏng rát.

Cái thứ cứng rắn cất trong đũng quần kia như cây củi đun bếp, nóng rực, áp sát vào thứ tương tự của Ngoạ Hổ không ngừng ma sát.

Ngoạ Hổ dưới sự kích thích mãi liệt như vậy, toàn thân chẳng có chút phản ứng, nhịp thở cùng thân nhiệt vẫn như bình thường.

Hoả Long vẫn say sưa, cho đến khi tay luồn vào trong y phục của Ngoạ Hổ, tay chân ra sức tìm điểm mẫn cảm,kích thích không ngừng. Hắn trước nay nhận thấy kĩ thuật bản thân rất tốt, cớ gì mà hắn vất vả nãy giờ Ngoạ Hổ lại chẳng có chút phản ứng. Hơi thở cũng chẳng có chút thay đổi, chỉ là nét mặt có chút khó coi.

Hoả Long tiếp tục xoa xoa nắn nắn, kết cục là người anh em của Ngoạ Hổ vì ảnh ưởng bởi sức nóng của bàn tay hắn mà đỏ lên, đám lông đen mượt đị sun lại.

Hoả long trợn mắt nhìn bảo bối của Ngoạ Hổ:

– Tiểu Hổ, đệ liệt dương sao?

Ngoạ Hổ nhếch mép cười nhạt:

– Nó liệt hay không là do đối tác, giống như nhìn thấy thức ăn hỏng, huynh có chảy nước miếng được không?…

Hoả long mặt xám xịt, tiếp lời Ngoạ Hổ:

– Ý đệ ta là thức ăn hỏng? Khiến đệ không chảy nước miếng nổi?

Ngoạ Hổ đột nhiên phì cười:

– Hiểu rồi huynh còn nhắc lại làm gì?

– Kì quái kia chắc không phải thức ăn hỏng?

– Huynh muốn gì?

– Yên tâm, ta không muốn nếm đồ ăn thừa đâu.

– Huynh muốn nếm ta, chẳng phải huynh cũng đang nếm đồ ăn thừa của Tiểu Lâm sao?

-….

– Huynh đệ bao nhiêu năm nay, chẳng nhẽ cho đệ mượn Hỏa Long Châu khó như vậy? Huống chi chỉ là mượn?

– Đệ yêu kì quái đó?

Ngoạ Hổ yên lặng gật đầu.

Thần ra một lúc lâu, Hoả Long tiếp lời:

– Ta muốn xem kì quái đó có xứng đáng không.

Truyện Chữ Hay