Trong toà Thiên Tôn sơn to lớn, giờ phút này trạng thái của các thần vương ngược lại có chút buồn cười, mười sáu vị thần vương hợp thành đại trận chặn trước phù điêu thông đạo. Còn có mấy vị thần vương thực lực tương đối yếu thì lại trực tiếp ẩn trốn bên trong phù điêu thông đạo, lo sợ La Phàm đến giết bọn họ.
Còn Khương Lan, Tả Thu Lâm, Dịch Phong cùng gần chục vị thần vương thực lực hùng mạnh thì lại tụ tập tại một chỗ, bọn họ ngược lại không sợ La Phàm đến giết. Đối với nhóm người Khương Lan, La Phàm thực không có năng lực miễu sát. Hà huống… Khương Lan, Dịch Phong mấy người đó sau lưng có Tần Vũ, cũng là người mà tại đáy lòng La Phàm kiêng kị nhất.
Đối diện bát đại thánh hoàng, La Phàm có thể dựa vào tốc độ mà chạy. Nhưng đối diện Tần Vũ thì sao?
Có phải đắc tội cùng bát đại thánh hoàng cũng không được dễ dàng đắc tội với Tần Vũ. Đây là điều mà La Phàm đã sớm ghi vào đáy lòng khi vạch ra một kế hoạch. Không phải hắn sợ Tần Vũ, mà là đối với Tần Vũ, tại đáy lòng hắn không hề nắm chắc.
Chuyện mà không nắm chắc thì không thể làm, trừ phi đến mức sơn cùng thuỷ tận phải liều mạng. Thanh quang mờ mịt, chiếu rọi cả Thiên Tôn sơn.
Bát đại thánh hoàng cùng với Tu La thần vương La Phàm đều dùng thần thức cẩn thận quan sát ngọn nguồn phát sáng, nhưng dọc theo phương hướng phát sáng, bọn họ lại phát hiện ngọn nguồn không ngờ chính là "Huyền phù thạch bản". Chỉ là thần thức của bọn họ không cách nào chạm đến Huyền phù thạch bản, cũng không biết Huyền phù thạch bản rốt cục có biến hoá gì.
- Chư vị, chúng ta trước hãy dừng tay đã, thế nào? - Tu La thần vương La Phàm quay đầu lại nhìn về phía bát đại thánh hoàng.
Bát đại thánh hoàng nhìn nhau, trong mắt thực có một tia phẫn nộ.
- Nếu như không phải La Phàm này có huyết xích "Đoạn Mệnh", tốc độ của hắn tuyệt đối không vượt qua được chúng ta, cũng không thể dựa vào tốc độ mà chạy! - Chu Hoắc, Khương Phạm mấy người trong lòng đều bất bình.
Bát đại thánh hoàng đồng thời xuất thủ, không ngờ lại không tóm được La Phàm. Liên thủ công kích uy lực thì lớn, nhưng thời gian tĩnh chỉ của La Phàm phối hợp với nhất lưu hồng mông linh bảo, cùng với phòng ngự linh bảo trên thân thể đủ để bảo vệ tính mạng.
- Một khi La Phàm này thực sự liều mạng… - Khương Phạm tại đáy lòng run lên.
Muốn trong nháy mắt giết La Phàm, đó thật là không có khả năng. Nếu như La Phàm liều mạng cùng bát đại thánh hoàng bọn họ chém giết, hôm nay, bát đại thánh hoàng cho dù có giết được La Phàm thì có lẽ cũng phải chết đi ba bốn thánh hoàng. Chết mất ba bốn người, hơn nữa ai chết là do La Phàm quyết định!
Bát đại thánh hoàng không muốn chết, bọn họ không muốn cùng La Phàm thí mạng.
- La Phàm, có gì thì ngươi nói nhanh đi. - Chu Hoắc lớn giọng nói, đồng thời bát đại thánh hoàng vô cùng ăn ý đều dừng động thủ.
Khoé miệng La Phàm hờ hững có một chút tươi cười. Giống như trong kế hoạch.
- Chuyện chúng ta không cần bàn vội, hiện tại Huyền phù thạch bản kia tựa hồ phát sinh dị biến gì đó. Chúng ta trước hãy đi xem xem huyền phù thạch bản kia rồi sau đó hãy bàn tiếp chuyện, thế nào hả?
Miệng La Phàm nói, huyết xích trong tay vẫn nhẹ nhàng đung đưa, tựa hồ tuỳ thời chuẩn bị xuất thủ. Tại đáy lòng bát đại thánh hoàng đều thầm mắng. Lĩnh ngộ được thời gian tĩnh chỉ là Tu La thần vương đã đủ đáng sợ rồi, Xa Hầu Viên không ngờ còn đem huyết xích Đoạn Mệnh có lực công kích kinh người cấp cho Tu La thần vương, không phải là như hổ thêm cánh sao?
- Tốt, vậy chúng ta theo như lời ngươi nói, trước hết đi xem xem Huyền phù thạch bản kia phát sinh biến hoá gì. Sau đó, lại giải quyết chuyện của ngươi và bát đại thánh hoàng chúng ta. - Chu Hoắc lạnh lùng nói.
La Phàm mỉm cười, liền đó phất tay áo, cả người hoá thành lưu quang bay tới hướng đỉnh núi Thiên Tôn sơn. Bát đại thánh hoàng liếc mắt nhìn nhau, đều âm thầm gật đầu, sau đó đồng thời cũng bay tới hướng đỉnh núi Thiên Tôn sơn.
- Chúng ta cũng đi xem xem. - Dịch Phong một mực quan sát nãy giờ cũng cười nói.
Tả Thu Lâm, Khương Lan cùng với các thần vương tương đối lợi hại đều gật đầu, đám người này cũng hoá thành từng đạo lưu quang bay tới đỉnh Thiên Tôn sơn. Còn mười sáu vị thần vương ở ngoài lối vào phù điêu thông đạo lại không dám rời đi, sợ La Phàm quay lại là bỏ chạy mất.
Mê Vụ thành - Tử Huyền Phủ phía trên bãi cỏ gần hồ, đám người Tần Vũ đang nhìn tất cả những chuyện phát sinh trên Thiên Tôn sơn được hiển hiện trong thuỷ mạc.
- Tám vị thần vương à, chỉ một lúc ngắn ngủi không ngờ đã chết đi tám vị thần vương, Tu La thần vương này thật đúng là…
Hắc Vũ giờ phút này vẫn chắt lưỡi không thôi, vừa rồi cảnh tượng Tu La thần vương chém giết, bọn họ đều nhìn thấy rõ ràng.
Chỉ một lúc ngắn ngủi, liền có tám vị thần vương gục ngã.
- Cái này bất quá chỉ là bắt đầu mà thôi. - Tần Vũ cười nhạt nói.
Tần Vũ nhìn thấy vô cùng rõ ràng, vừa rồi ngay cả chết đi tám vị thần vương, đối với các thần vương khác ảnh hưởng căn bản không lớn, đặc biệt là bát đại thánh hoàng, gần như không có phản ứng gì. Loại thần vương thực lực kém cỏi đó còn vọng tưởng chiếm được "Thiên Tôn linh bảo", chết có thể trách được ai đây?
- Huyền phù thạch bản?
Không gian chi lực của Tần Vũ bao trùm Thiên Tôn sơn, tự nhiên là nghe được đoạn đối thoại của mấy người La Phàm.
Chỉ là linh bảo mẫu đỉnh, Huyền phù thạch bản hai thứ này, không gian chi lực của Tần Vũ cũng không cách nào đụng chạm được. Trên Huyền phù thạch bản này rốt cuộc viết cái gì, Tần Vũ cũng không biết.
Chỉ thấy trên thuỷ mặc cảnh tượng biến hoá, không ít thần vương đều bay lên đỉnh Thiên Tôn sơn, đều nhìn lên Huyền phù thạch bản tại trung ương đỉnh núi đang tán phát hào quang vô biên. Chỉ là Tần Vũ cũng chỉ có thể mô phỏng ra một khối huyền phù thạch bản, còn trên huyền phù thạch bản viết cái gì, Tần Vũ cũng không cách nào xác định.
- Nhìn bộ dạng kinh hãi của đám người La Phàm, Khương Phạm, nội dung trên Huyền phù thạch bản chắc là đã cải biến rồi. - Tần Vũ trong lòng thầm suy đoán.
Quá khứ, trên Huyền phù thạch bản có khắc bảy điều quy tắc, hiện tại thì sao? Rốt cuộc là nội dung gì có thể khiến mấy người La Phàm kinh ngạc?
- Đại ca, trên thạch bản viết gì vậy? - Hắc Vũ dò hỏi.
Tần Vũ lắc đầu:
- Ta cũng không rõ nữa.
- Cha, người cũng nhìn không thấy ư? - Tần Tư đáng yêu nhướng mày lên.
Tần Vũ xoa xoa đầu Tần Tư, cười nói:
- Tư yêu quý, cha không phải cái gì cũng làm được. Người chế tạo ra Thiên Tôn sơn này, thực lực so với cha con mạnh hơn nhiều.
Nghĩ đến người chế tạo Thiên Tôn sơn, Tần Vũ không tự chủ được liền nghĩ đến Lâm Mông. Thực lực của Lâm Mông này, Tần Vũ cũng không hoàn toàn hiểu được, nhưng chỉ cảm nhận được một bộ phận nhỏ đã khiến cho Tần Vũ run sợ rồi.
Ánh mắt Tần Vũ chuyển hướng qua thuỷ mặc.
- Trên huyền phù thạch bản kia rốt cuộc là viết cái gì?
Lông mày Tần Vũ nhíu lại, liền lập tức cẩn thận lắng nghe đoạn đối thoại của nhóm người La Phàm và bát đại thánh hoàng, chỉ có từ trong đối thoại, mới có thể phán đoán ra trên huyền phù thạch bản rốt cuộc viết cái gì. La Phàm, Chu Hoắc, Khương Phạm nhóm bát đại thánh hoàng, Tả Thu Lâm, Dịch Phong, Khương Lan mấy chục người, còn có An Tầm, Tôn Luyện, Liễu Liên ba vị thần vương của Tu La hải, đám người này đều ngửa đầu nhìn huyền phù thạch bản.
Trên thạch bản xuất hiện mấy hàng kim sắc tự thể….
"Lần này Thiên Tôn linh bảo do Linh bảo mẫu đỉnh sinh ra, tên là "Phù Thế Ấn". Phù Thế Ấn chia làm ba bộ phận, phân biệt là Thương Thiên Ấn, Hậu Thổ Ấn, Vạn Dân Ấn. Thương Thiên Ấn và Hậu Thổ Ấn uy lực tương đương, trong ba ấn thì Vạn Dân Ấn ẩn chứa thời gian pháp tắc tối đa, uy lực tối cường. Khi có người lấy được ba ấn, dung hợp thành Phù Thế Ấn, người đó liền thành tân nhất nhậm Thiên Tôn!"
Mấy hàng chữ giản đơn nhưng lại khiến trong lòng mấy người La Phàm bắt đầu nổi sóng.
- Thương Thiên Ấn, Hậu Thổ Ấn, Vạn Dân Ấn… - La Phàm thấp giọng tự nhủ, trong mắt tức thì quang mang loé lên.
Biết được sự mạnh yếu của ba ấn, kế hoạch của hắn cũng có thể cải biến rồi.
Còn Khương Phạm giờ phút này trong lòng lại mừng thầm.
- Cũng giống hệt như ta nghĩ, uy lực mạnh nhất, quan trọng nhất quả nhiên là bộ phận cuối cùng, Vạn Dân Ấn! Lôi Phạt thiên tôn xuất mã, Vạn Dân Ấn này ngoài ta còn ai có thể sở hữu nữa chứ.
Đáy lòng Khương Phạm tràn ngập tự tin. Ngay cả một Tu La thần vương cũng có thể khiến cho bát đại thánh hoàng phải chật vật như vậy. Nếu như Lôi Phạt thiên tôn ra tay thì có ai có thể ngăn cản? Vạn Dân Ấn nhất định là thuộc về Khương Phạm y rồi.
- Ha ha…
Hốt nhiên tiếng cười lớn sang sảng vang vọng khắp Thiên Tôn sơn, ngay cả mười sáu vị thần vương ở phía dưới ngăn trở phù điêu thông đạo cũng không khỏi phát thần thức ra, xem xem rốt cuộc là phát sinh chuyện gì.
- Chu Hoắc, Khương Phạm, tám người các ngươi đối với ta yêu cầu vậy ta cũng rất hiểu, nhưng mà muốn ta bỏ qua Hậu Thổ Ấn và Vạn Dân Ấn, cái đó là không thể nào. Như cùng các ngươi thực sự thí mạng, La Phàm ta cũng tự biết mình, ta chạy không thoát. Nhưng, tám thánh hoàng các ngươi tối thiểu cũng phải chết một nửa. Điểm này, các ngươi có thừa nhận không? - La Phàm cười nhìn bát đại thánh hoàng.
Khương Phạm, Chu Hoắc, mấy người đều trầm mặc, Khương Phạm chỉ là hơi hơi gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
Điểm này là không thể nghi ngờ được!
- Các ngươi nói xem, ngày mà Hậu Thổ Ấn và Vạn Dân Ấn xuất thế, muốn ta không cướp đoạt, yêu cầu này quá hà khắc rồi. Nếu không như vậy đi… kể từ ngày hôm nay cho đến trước khi tân Thiên Tôn sinh ra, ta không bước vào Thiên Tôn sơn một bước, còn các ngươi lần này để ta bình yên đi ra ngoài, các ngươi thấy thế nào? - La Phàm mỉm cười nhìn bát đại thánh hoàng.
Bát đại thánh hoàng sững ra. Thoáng chốc, bát đại thánh hoàng liền hiểu được ý tứ của La Phàm. La Phàm này cầm được Thương Thiên Ấn rồi, trước khi tân Thiên Tôn sinh ra liền không bước vào Thiên Tôn sơn một bước. Mặc dù không bước vào Thiên Tôn sơn, nhưng mà La Phàm vẫn có thể ở bên ngoài phù điêu thông đạo ôm cây đợi thỏ.
- Ôm cây đợi thỏ cũng không phải là cách hay, La Phàm này không phải là Tần Vũ, không thể thi triển không gian đông kết, chỉ cần ta vừa bước ra khỏi phù điêu thông đạo, liền lập tức thi triển thuấn di thì vẫn có hy vọng chạy thoát. - Tại đáy lòng Khương Phạm âm thầm nghĩ kế. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Các thánh hoàng khác cũng cân nhắc đề nghị này của La Phàm.
Còn La Phàm mỉm cười nhìn bát đại thánh hoàng, yên lặng chờ câu trả lời.