Tần Vũ trong lòng tràn đầy nghi hoặc nhíu mày:
- Tả Thu Lâm này lãnh khốc vô tình, xem ra lúc đầu ra tay với ta và Lập Nhi căn bản không hề lưu tình, giờ sao lại có thể chỉ vì một kiện nhị lưu hồng mông linh bảo mà lại đồng ý trợ giúp đây?
Cực kì khả nghi!
Nhị lưu hồng mông linh bảo tuy trân quý, nhưng lại không trân quý tới mức đó. Dẫu sao Tả Thu Lâm đã không lao vào vòng tranh đấu của thần giới suốt bao nhiêu năm, nhưng bây giờ chỉ vì một kiện nhị lưu hồng mông linh bảo y đã đồng ý sao?
Tả Thu Lâm vẫn giữ nguyên vẻ băng lãnh ngồi xếp bằng trên bông hắc sắc liên hoa, lạnh lùng đưa mắt nhìn Tần Vũ:
- Tại sao lại không có phản ứng gì? Chẳng lẽ tân Tượng thần mà ngay cả một kiện nhị lưu hồng mông linh bảo cũng không lấy ra nổi, đã không có thành ý như vậy thì các ngươi hãy mau mau biến đi.
Tần Vũ lúc này mới giật mình thoát ra khỏi dòng suy nghĩ. Tần Vũ liền mỉm cười nói:
- Tả Thu Lâm tiền bối, ta đương nhiên có nhị lưu hồng mông linh bảo, chỉ là vừa rồi tiền bối đột nhiên đồng ý khiến ta quá vui mừng mà thôi.
Tả Thu Lâm hừ lạnh một tiếng:
- Đừng có nịnh bợ ta, ta chỉ vì không có một kiện nhị lưu hồng mông linh bảo như ý mà thôi. Ta hỏi ngươi, ngươi có loại linh bảo nào trói buộc người ta không, chỉ cần có thể trói buộc trong một khoảng thời gian ngắn cũng được, loại linh bảo này chắc là ngươi có?
Tần Vũ tâm niệm máy động. Trói buộc kẻ khác? Bản thân hắn đã luyện chế được bảy mươi hai kiện nhị lưu hồng mông linh bảo, trong đó có tám kiện có thể trói buộc kẻ khác, quan trọng nhất là ngoại trừ tám kiện đó ra còn có một kiện…
- Quyền trượng Vạn Liễu, quyền trượng này là nhất lưu hồng mông linh bảo, đồng thời cũng có tác dụng trói buộc kẻ khác. Có đưa cho y hay không đây? - Tần Vũ trong lòng bắt đầu lưỡng lự.
Bản thân hiện tại trong tay có quyền trượng này là một kiện nhất lưu hồng mông linh bảo vô chủ, tuy hỏa nguyên linh châu cũng tính là vô chủ, nhưng Tần Vũ đã có ý định đem nó tặng cho đứa con mà Lập Nhi sắp sinh, như quyền trượng này có đưa cho Tả Thu Lâm hay không đây?
- Vũ ca.
Khương Lập bỗng nhiên truyền âm nói:
- Thái độ của Tả Thu Lâm bỗng nhiên trở nên mềm mỏng, trong lòng muội cũng có chút nghi hoặc, suy nghĩ một lúc, muội cảm thấy có một khả năng.
- Ồ, là khả năng gì? - Tần Vũ lập tức truyền âm hỏi.
Khương Lập liền nói:
- Theo như những gì miêu tả về Tả Thu Lâm từ ký ức trong linh hồn của Tả Thu Mi a di, muội đã cẩn thận phân tích. Tả Thu Lâm là người lạnh lùng, tuy đối địch với Tả Thu Mi a di nhưng trước tới giờ chưa hề hạ sát thủ với dì, muội thấy Tả Thu Lâm này có lẽ là ngoài lạnh trong nóng. Biểu hiện của y đối với Tả Thu Mi a di tuy không hề quan tâm, nhưng xem chừng từ sâu tận đáy lòng, y vẫn quan tâm tới người thân duy nhất của mình.
Tần Vũ tâm ý máy động.
- Rất có khả năng, cũng chỉ có như vậy mới có thể giải thích được sự thay đổi thái độ của Tả Thu Lâm, thậm chí còn chủ động đề nghị một kiện nhị lưu hồng mông linh bảo.
- Sao thế, không có à? - Tả Thu Lâm ngồi ở phía xa sắc mặt trở nên lạnh lẽo.
Tần Vũ cũng không vội vàng đáp trả, chỉ nhìn về phía Tả Thu Lâm, Tả Thu Lâm tuy sắc mặt thay đổi nhưng tịnh không lập tức từ chối Tần Vũ.
Từ điểm này, Tần Vũ có thể tự mình đoán định, Tả Thu Lâm muốn đòi một kiện nhị lưu hồng mông linh bảo, xem ra chỉ là để tỏ ra rằng mình được lợi, y sợ rằng người khác nhận ra mình vì muội muội mà ra tay.
- Tả Thu Lâm này quả thật là vì muội muội của y, vậy…
Tần Vũ cuối cùng cũng hạ quyết định, lập tức vung tay xuất ra một quyền trượng màu đỏ, Tả Thu Lâm nghi hoặc nhìn quyền trượng trong tay Tần Vũ.
- Tả Thu Lâm tiền bối, quyền trượng này tên gọi Vạn Liễu, chính là một kiện nhất lưu hồng mông linh bảo có tác dụng trói buộc kẻ khác.
Tần Vũ tâm ý máy động, quyền trượng liền từ từ bay về phía Tả Thu Lâm.Tả Thu Lâm có chút kinh ngạc. Quyền trượng Vạn Liễu bay tới trước mặt Tả Thu Lâm, nhưng Tả Thu Lâm lại không hề nhìn tới quyền trượng mà quay sang nhìn Tần Vũ chằm chằm:
- Tần Vũ, ngươi chịu đem kiện nhất lưu hồng mông linh bảo này cho ta? Đối với độ trân quý của nhất lưu hồng mông linh bảo, ngươi hẳn là biết rõ?
- Ta thân là Tượng thần luyện khí, đối với độ trân quý của nhất lưu hồng mông linh bảo làm sao lại không rõ? - Tần Vũ cười nói.
- Nếu như ngươi không muốn sau này hối hận thì hãy thu lại đi. - Tả Thu Lâm khàn khàn cất tiếng.
Tần Vũ chỉ cười nhạt một tiếng:
- Tả Thu Lâm tiền bối, vừa rồi không phải muốn có bảo bối sao? Giờ đây bảo bối ở ngay trước mặt lại không dám cầm à.
- Hừ.
Tả Thu Lâm hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đưa tay bắt lấy quyền trượng Vạn Liễu, lạnh lùng nhìn về phía Tần Vũ:
- Tiểu tử, ta cho ngươi cơ hội để lấy lại, về sau ngươi muốn lấy cũng không có cơ hội nữa đâu.
Tần Vũ thấy Tả Thu Lâm bắt lấy quyền trượng liền vỗ tay cười nói:
- Tả Thu Lâm tiền bối, hiện tại chúng ta lập tức xuất phát, thế nào?
- Trở về? Trở về thần giới đại lục? - Tả Thu Lâm nhìn Tần Vũ.
Tần Vũ gật đầu.
- Hiện giờ vẫn chưa được. - Tả Thu Lâm trực tiếp cự tuyệt nói.
Tần Vũ sắc mặt không khỏi trầm xuống, Khương Lập ở bên cạnh cũng nhíu mày.
Trong lòng Tần Vũ càng thêm lo lắng:
- Chẳng lẽ ta nhìn lầm người, Tả Thu Lâm đoạt được kiện nhất lưu hồng mông linh bảo vẫn không muốn cùng ta trở về? Không, không đúng. - Tần Vũ vẫn tin tưởng vào quyết định của mình.
Huống hồ…
Nếu Tả Thu Lâm muốn lừa y thì quả thật là ngu xuẩn, dù sao đến bây giờ Tần Vũ vẫn chưa để lộ ra thực lực chân chính.
- Tả Thu Lâm tiền bối, hiện tại không được, vậy tới lúc nào mới có thể được? - Tần Vũ không còn kiên nhẫn thêm được nữa.
Tả Thu Lâm cười lạnh một tiếng nói:
- Sự việc rất đơn giản, năm xưa ta bị một vị thần vương đánh cho trọng thương, ta đã từng giao hẹn với y, trước khi đánh bại được y, cho dù ra sao cũng sẽ không trở lại thần giới đại lục, chỉ có thể ở tại trong hải dương vô tận khắp bốn phương của thần giới.
- Tần Vũ, ta tuy đã nhận lễ vật của ngươi nhưng vẫn phải giữ lời hữa, trước khi đánh bại y, ta không thể quay về thần giới đại lục, cho nên… hiện tại ta không cách nào trở về được.
Tả Thu Lâm trực tiếp nói,
- Đương nhiên, có được kiện nhất lưu hồng mông linh bảo này ta cũng đủ tự tin đánh bại được y, chỉ là muốn luyện hóa một kiện nhất lưu hồng mông linh bảo cần phải tiêu tốn không ít thời gian.
Tần Vũ cùng Khương Lập đưa mắt nhìn nhau. Bọn họ đều không khỏi nhớ tới truyền thuyết mà thượng bộ thiên thần Bạch Dật Cư trên băng đảo lúc cuối cùng đã kể… Trong truyền thuyết Tả Thu Lâm đã từng giết chết một vị thần vương, sau đó bị một vị thần vương khác đánh trọng thương, xem ra truyền thuyết này là có thật.
Trong lòng Tần Vũ cảm thấy có chút tức giận. Phải đợi Tả Thu Lâm này luyện hóa xong kiện nhất lưu hồng mông linh bảo vậy phải đợi tới khi nào? Vì sao Tả Thu Lâm trước đó lại không nói cho y biết?
- Hừ, các ngươi yên tâm. - Tả Thu Lâm hừ lạnh một tiếng - Ta sẽ không cố ý kéo dài thời gian, khi xưa lão quỷ này đã cùng ta giao hẹn, ta cũng đã cho thêm một điều kiện, nếu như ta nhờ được người đánh bại y cũng tính là hoàn thành lời hứa. Chỉ là… khắp thần giới người có thể nắm chắc mười phần đánh bại lão quỷ này xem ra chỉ có Tu La thần vương, đáng tiếc, ta không quen biết Tu La thần vương, cũng không muốn nợ ân tình của y.
- Nhờ người đánh bại?
Tần Vũ tâm ý máy động nhìn về phía Tả Thu Lâm, Tần Vũ đã hiểu được ý tứ của Tả Thu Lâm. Tả Thu Lâm khẽ nhếch mép giống như đang cười, nhưng sắc mặt của y vẫn cứ băng lãnh như trước:
- Ngươi nghĩ không sai, ta chính là muốn nhờ ngươi xuất thủ. Vừa rồi ta đã cảm nhận được thực lực của ngươi, với thực lực đó, đặc biệt thêm vào thanh trường thương kia, đích xác là mạnh hơn ta. Hơn nữa với một số tin tức ta biết về thần giới mà suy đoán, ngươi hoàn toàn có thể đánh bại được lão quỷ kia.
Tần Vũ cười bất đắc dĩ. Xem ra bản thân đã bị Tả Thu Lâm dắt mũi rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
- Đương nhiên, ngươi cũng có thể không đi, nếu như ngươi không đi, chỉ cần đợi ta tầm hơn vài chục năm là được. Ta sẽ bố trí một không gian mà thời gian nhanh gấp vạn lần, duy trì trong vài chục năm cũng bằng với vài chục vạn năm công phu, đủ để ta luyện hóa một kiện hồng mông linh bảo. Ồ… đây lại là nhất lưu hồng mông linh bảo, thời gian ta cần để luyện hóa cũng không biết phải mất bao lâu, trước đây ta chưa từng luyện hóa qua loại hồng mông linh bảo cao cấp như vậy. - Tả Thu Lâm quả thực là không vội.
Vài chục năm?
Tần Vũ không có đủ kiên nhẫn để chờ đợi.
- Được, ta đi với tiền bối một phen, tới gặp lão quỷ đánh người trọng thương xem xem kẻ thần bí này thực lực ra sao. - Tần Vũ liền đưa ra quyết định.
Khương Lập ở bên cạnh không hề lo lắng về Tần Vũ.
Bởi Khương Lập nhận thấy… thần vương tại thần giới cho dù có thể đánh bại Tần Vũ, tối đa cũng chỉ khiến Tần Vũ phải bỏ chạy, muốn giết Tần Vũ là việc không thể.
- Được, có đảm lượng. - Tả Thu Lâm vỗ tay nói, âm thanh khàn khàn vang khắp cung điện.
Tả Thu Lâm trực tiếp đứng lên, lạnh lùng nói:
- Chúng bây giờ xuất phát ngay.
Tần Vũ cùng Khương Lập cũng mỉm cười gật đầu đồng ý, ba người lập tức tiêu thất giữa đại điện hắc ám.
Đồng thời, trong Băng Huyệt cung điện bên dưới băng đảo vang lên một âm thanh khàn khàn.
- Bản cung chủ phải ra ngoài một thời gian, Bạch Diệp các ngươi hãy cứ ở trong cung điện chờ bản cung chủ trở về.
Âm thanh khàn khàn đó khiến cho tất cả mười hai vị nữ thiên thần đều chấn kinh, rồi đám thị nữ thiên thần này liền cảm thấy vui mừng.
Cung chủ vắng mặt, bọn họ có thể thoải mái chơi đùa được rồi.
-------------
Mặt ngoài của băng đảo bị bao phủ bởi một lớp sương mù, lớp sương mù này chính là hàn khí của hàn băng trăm triệu vạn năm. Bao nhiêu năm qua, người trên băng đảo căn bản không ai dám bỏ đi.
Bời vì rời bỏ băng đảo sẽ được Tử Vong thần vương nhiệt tình chiêu đãi.
Lúc này, ba đạo nhân ảnh từ trong lớp hàn khí vô biên bay ra, hai trắng một đen chính là Tần Vũ, Khương Lập cùng với Tả Thu Lâm.
- Tả Thu Lâm tiền bối, người nói lão quỷ kia ở chỗ nào của thần giới? - Tần Vũ lên tiếng hỏi.
Tả Thu Lâm lạnh lùng nói:
- Lão quỷ đó cư trú tại Đông Hải hải vực của thần giới, am hiểu nhất là sinh mệnh năng lượng giống như muội muội của ta. Chỉ là nghiên cứu đối với linh hồn không bằng ta cùng muội muội, nhưng cho dù là vậy, ta cũng không phải là đối thủ của y.
Tả Thu Lâm rõ ràng là nhận thua, một chút cũng không che dấu.
- Thần giới Đông hải? Sinh mệnh năng lượng? - Tần Vũ tâm niệm máy động.
Không gian chi lực của tân vũ trụ đã bao trùm khắp thần giới, tại thần giới Đông hải quả thực có ba vị ẩn thế thần vương. Trong số ba vị ẩn thế thần vương này có một vị khí tức cực kì mơ hồ, nếu như không phải Tần Vũ dùng không gian chi lực quan sát cẩn thận, xem ra không thể phát hiện ra vị thần vương này.
- Vũ ca? - Khương Lập nhìn Tần Vũ.
Tần Vũ biết rằng Khương Lập muốn hỏi mình việc gì, hắn chỉ mỉm cưởi gật gật đầu:
- Quả đúng là có một vị thần vương, ở một nơi cách bờ biển của thần giới Đông cực Huyễn Kim Sơn khoảng mười vạn ức dặm.
- Ngươi có thể phát hiện ra lão quỷ kia?
Tả Thu Lâm trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn về phía Tần Vũ, rồi lạnh lùng nói:
- Trước kia ta thấy ngươi chỉ nắm chắc năm-sáu phần đánh bại được lão quỷ, nhưng hiện tại xem ra có lẽ phải nắm chắc tới bảy-tám phần.
Những ẩn thế thần vương này có ai là không thu liễm khí tức, thậm chí còn dùng một số thủ đoạn đặc thù để che dấu kẻ khác, những thần vương khác muốn phát hiện gần như là việc không thể. Tần Vũ hiện tại dễ dàng phát hiện ra như vậy, tự nhiên khiến cho địa vị của Tần Vũ trong lòng Tả Thu Lâm tăng lên không ít.
Tần Vũ cũng không giải thích gì cả.
- Chúng ta thuấn di tới đó.
Tần Vũ nói xong, lập tức ba người đã tiêu thất giữa không trung bên ngoài băng đảo.
------------------
Thần giới Đông Hải hải vực rộng lớn, so với thần giới đại lục lớn hơn không biết bao nhiêu lần, ở Đông hải tự nhiên cũng có vô số các đảo.
Tại một hòn đảo hết sức bình thường, toàn bộ diện tích chỉ có vài trăm dặm, bên trên có một ngọn núi nhỏ, đồng thời trên đảo cũng có vô số hoa cỏ, hòn đảo này giống như một thế giới của thực vật, chỉ mới bước chân vào đã cảm thấy được sức sống vô tận trên hòn đảo.
Tần Vũ, Khương Lập, Tả Thu Lâm ba người chợt xuất hiện trên bầu trời của hòn đảo.
Tả Thu Lâm lạnh lùng chỉ về phía hải đảo:
- Tần Vũ, hải đảo này chính là sào huyệt của lão quỷ kia. Ngươi cẩn thận một chút, ta tới đây sợ rằng y đã sớm cảm ứng được ta.
- Tả Thu Lâm, ngươi không ngờ dám tới đây tìm ta, chẳng lẽ ngươi nắm chắc việc đối phó với ta rồi sao? Ồ, còn có cả hai người trẻ tuổi, chẳng lẽ ngươi cho rằng bọn họ có thể đánh bại được ta? - Một âm thanh ôn hòa vang vọng khắp trời đất.
- Lão quỷ, đừng xem thường hai người trẻ tuổi này, nói không chừng ngươi không đấu lại họ đâu. - Âm thanh khàn khàn của Tả Thu Lâm xen lẫn chút bất cam vang lên.
- Ha ha, để ta phải thử xem sao!
Âm thanh ôn hòa kia vừa mới dứt, toàn bộ hoa cỏ cây cối trên đảo bắt đầu phong cuồng phát triển, vô số những nhánh cây tựa như những chiếc xúc tu hùng hổ lao tới, chớp mắt đã vây bọc hoàn toàn ba người Tần Vũ, Khương Lập, Tả Thu Lâm.