Làm cô bất ngờ nhất chính là Thời Thanh Thu nhanh chóng mở cửa. Ngay khi bốn mắt nhìn nhau, Thời Thanh Thu ngạc nhiên đến mức quên mất mình đang nói gì, nàng không trả lời cho đến khi điện thoại truyền đến bên tai một tiếng "Thanh Thu, em cảm thấy thế nào?" Sau đó, nàng mới định thần lại, nghiêng người dùng ánh mắt ra hiệu Ôn Khinh Hàn đi vào.
“Ừm… em cảm thấy tự mình diễn võ thuật đi, không cần thế thân.” Thời Thanh Thu đóng cửa lại, đi theo Ôn Khinh Hàn đến sô pha, ngồi xuống trước rồi vỗ vỗ vào vị trí bên phải mình.
"Thanh Thu, em phải suy nghĩ kỹ. Trong , nhân vật của em là tướng quân, có rất nhiều cảnh võ thuật. Hơn nữa, đạo diễn Lê lại theo đuổi hoàn mỹ, nếu có bất kỳ hành động sơ suất nào thì em sẽ phải diễn lại."
Phan Gia Văn tận tình khuyên bảo Thời Thanh Thu, thanh âm lúc này nhàn nhạt bay ra, Ôn Khinh Hàn nghe không rõ.
"Em nghĩ kỹ rồi, chính là vì đạo diễn Lê theo đuổi hoàn mỹ nên em mới không cần thế thân. Văn tỷ suy nghĩ một chút đi, hiện tại có nhiều cảnh lộ mặt như vậy, hành động võ thuật lại nhiều. Đây là dễ bị phát hiện, một cái nghiêng mặt thôi cũng phân biệt có phải là em hay không rồi."
Hai chân Thời Thanh Thu trùng xuống, hai mắt híp lại, "Em cảm thấy cái gì bị lộ ra ngoài thì cũng không sao, nhưng thế thân bị lộ ra ngoài là nghiêm trọng nhất. Hơn nữa việc này cũng cho người ta thấy thái độ của em không đoan chính."
Hiện tại khán giả chê phim điện ảnh nhiều nhất không chỉ là cốt truyện, mà còn là sự chuyên nghiệp cùng kỹ năng diễn xuất của diễn viên. Đối với người thế thân, Thời Thanh Thu luôn đều không cần, không phải vào thời điểm bất đắc dĩ thì vạn nhất nàng đều chưa từng dùng đến.
Phan Gia Văn ở bên kia thở dài một tiếng, cười nói: "Aiz, được rồi, tùy em vậy, em thật quá tích cực a".
Cô có chút hối tiếc lại có chút vui mừng, dù sao thì Thời Thanh Thu cũng là người mà cô mang đến, nói thế nào cũng có chút cảm tình, tự nhiên cô không nỡ để Thời Thanh Thu không còn thuộc về công ty này nữa. Nhưng chính vì đây là người mà cô mang đến, đã phát triển rất tốt, nói gì thì nói trong lòng cũng có chút an ủi.
Ánh mắt Thời Thanh Thu chuyển sang Ôn Khinh Hàn đang yên lặng ngồi bên cạnh, vẻ mặt lạnh nhạt ung dung không phát ra tiếng động, tầm mắt thẳng tắp cũng không biết đang nhìn vào góc nào.
Nàng cười nói với Phan Gia Văn: "Vậy em cúp máy, đọc kịch bản một lúc rồi đi ăn cơm."
Ôn Khinh Hàn nghe vậy thì hơi quay đầu lại nhìn, vừa lúc Thời Thanh Thu cúp điện thoại, cô hỏi một câu: "Nghe mẹ tôi nói, bộ phim này cậu diễn vai tướng quân?"
“Ừm, đúng thế, sao vậy?” Thời Thanh Thu đặt điện thoại sang một bên, cúi người vươn tay về phía bàn lấy kịch bản ra xem.
“Cậu còn nói nhân vật này có chút giống với tôi?” Môi của Ôn Khinh Hàn không khỏi nhếch lên, trong mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt, ôn hòa đến mức làm người ta nhất thời không dời mắt được.
Thời Thanh Thu cười nói: "Có chút giống, thời điểm đọc kịch bản tôi cảm thấy rất giống. Đều là người lạnh lùng, nói chuyện như một chữ đáng giá nghìn vàng vậy."
Ôn Khinh Hàn gật gật đầu, sau đó tự nhiên ngồi gần Thời Thanh Thu hơn một chút, khoảng cách giữa hai người hoàn toàn bị nuốt chửng, cô bình tĩnh hỏi: "Vậy nội dung bộ phim này là gì? Sáng nay ăn điểm tâm mẹ tôi nói bộ phim này đối với cậu có chút khó khăn."
Bởi vì Ôn Khinh Hàn tiến lại gần, tay đang cầm kịch bản của Thời Thanh Thu run lên, nàng lại lật xem kịch bản nhưng ánh mắt không nhìn thấy một chữ, chỉ có thể cố gắng nhớ lại nội dung, sau đó nhẹ giọng nói: "Bộ phim này là một bộ phim truyền hình, bối cảnh trên chiến trường, còn là song nữ chính. Cho nên ngoài tôi còn có một nữ diễn viên khác. Phân cảnh của tôi chủ yếu là ra chiến trường..."
Nàng dừng lại một chút, chợt nhận ra có lẽ Ôn Khinh Hàn không muốn biết nội dung kịch bản. Khi bàn tay Ôn Khinh Hàn nhẹ nhàng che mu bàn tay của nàng, cảm giác như vậy càng mãnh liệt hơn.
Ôn Khinh Hàn chỉ muốn nói chuyện với nàng thêm một chút, trực giác này hết thảy truyền hết vào ý thức của cô.
Ôn Khinh Hàn duỗi tay trái buông lỏng eo Thời Thanh Thu, tay phải vẫn đang nắm tay cầm kịch bản của nàng, hiện tại là trong tư thế ôm ấp, Ôn Khinh Hàn hạ giọng nói mang theo tia không muốn ly biệt: "Thanh Thu, hành lý đều thu thập xong chưa?"
"Thu thập xong..." Thời Thanh Thu cúi đầu vừa mới nói xong, đột nhiên nhớ tới cái gì, ngẩng đầu lên khẽ cười nói: "Sao lại hỏi? Tối qua đã hỏi rồi, cậu không nhớ sao?"
Lông mày Ôn Khinh Hàn mềm mại nói: "Tôi quên rồi, cho nên hỏi lại."
"Cậu là học sinh đứng đầu a, đây là trí nhớ gì vậy? Tôi còn nhớ rõ hơn cậu." Thời Thanh Thu trêu chọc đáp trả cô.
Ôn Khinh Hàn không trả lời nữa, trong không khí tràn ngập một cỗ mùi vị ái muội, Thời Thanh Thu cũng không trông cậy Ôn Khinh Hàn sẽ trả lời.
Một tiếng thở dài trầm thấp truyền đến, sau đó Thời Thanh Thu cảm thấy vai phải của mình chìm xuống một chút, là cằm Ôn Khinh Hàn cọ vào tóc nàng.
Nàng cắn cắn môi, nghe Ôn Khinh Hàn tại bên tai nhẹ nhàng nói: "Sáng mai tôi đưa cậu đi, lúc trở về tôi đi đón cậu."
"Ngày mai xe công ty đến đón tôi, sau đó ra sân bay..."
Thời điểm nói lời này, Thời Thanh Thu cảm thấy trái tim mình mềm mại đến khó tin, nàng không có cách nào từ chối. Thậm chí còn cho rằng mình liền không để ý cái gì, dứt khoát quay đầu lại ôm lấy Ôn Khinh Hàn.
Nhưng từ trước đến nay nàng không phải là người dũng cảm, trước đây nàng chưa từng trải qua thời điểm sợ hãi, nhưng bây giờ làm sao nàng dám tin mình có thể duy trì mối quan hệ này? Từ lúc nàng sợ chia ly phát sinh lần thứ hai, nàng liền đã định mình vĩnh viễn là một kẻ đào ngũ trong tình yêu, không phải là tướng quân bày mưu tính kế.
Ôn Khinh Hàn hơi siết chặt cánh tay, thân thể đột nhiên cứng ngắc của Thời Thanh Thu khiến lòng cô đau nhói, nụ cười trên môi dần trở nên chua xót, thanh âm khàn khàn khẽ cười, "Vậy tôi đưa cậu tới cổng tiểu khu, hoặc là đưa tới vườn hoa nhỏ ở đó, đưa ra cửa cũng có thể."
Khóe mắt Thời Thanh Thu đột nhiên nóng lại lạnh, tựa như có nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, làm sao cũng không nhịn được, nàng há miệng nhưng không nói được lời nào.
Không phải đã nói, hai người có thể thân thiết như người yêu, thế nhưng bản chất sẽ không thay đổi sao? Không phải đã nói, hai người sẽ không có lý do gì để tách ra sao? Nhưng Ôn Khinh Hàn, cậu hiện tại muốn tôi phải làm sao bây giờ? Nếu giữa chúng ta có ngăn cách, cậu nói xem tôi làm sao đối mặt với nỗi khổ sở mất cậu đây?
Trái tim Thời Thanh Thu vừa lạnh lại vừa ấm, nước mắt của nàng bị ngón tay Ôn Khinh Hàn nhẹ nhàng lau đi, nàng mấp máy môi, cuối cùng mỉm cười vươn tay vỗ nhẹ lên má Ôn Khinh Hàn. "Cậu làm sao lại kiêu như vậy? Trước đây đều không thấy cậu như vậy, hiện tại lại thấy như vô hạn rồi a."
Ôn Khinh Hàn vẫn chăm chú nhìn nàng, thời gian như ngừng trôi, hồi lâu mới nói: "Hiện tại đã khác trước rồi. Hiện tại cậu là vợ của tôi, cậu đi xa nhà mà tôi không đưa cậu đi, như vậy làm sao được?"
Thời Thanh Thu có chút sửng sốt, lại là như thế này vừa đúng, chạm đến là thôi.
Ôn Khinh Hàn không hỏi tới nàng sẽ suy tính thế nào, tất cả thân cận đều phát ra từ quan hệ của hai người. Nhưng những việc này rõ ràng có chút ái muội để cho hai người biết hiện tại đến tột cùng là cái dạng gì.
"Thanh Thu?"
Thời Thanh Thu cắn cắn môi, thấp giọng nói: "Chín giờ ngày mai tôi ra cửa."
Ôn Khinh Hàn cong môi ôm nàng vào lòng, "Được, vậy mai cậu ở nhà chờ tôi."
Thời Thanh Thu không cần hiên ngang xông vào liền có thể dựa vào bả vai Ôn Khinh Hàn, nàng vươn tay siết chặt góc áo bên hông Ôn Khinh Hàn, chậm rãi thả lỏng thân thể, "Ngày mai cậu sẽ không muộn làm đấy chứ? Đưa tôi ra ngoài rồi mới đi làm, sẽ không kịp thời gian. Hơn nữa, không có chìa khóa của cậu, làm sao mấy người kia có thể vào làm việc?"
Ôn Khinh Hàn cúi đầu nhẹ nhàng cọ vào tóc Thời Thanh Thu, "Tối nay tôi gửi tin nhắn cho bọn họ, sáng mai được trễ một tiếng, đủ để tôi đưa cậu đi rồi đi làm."
Thời Thanh Thu nhắm mắt khẽ cười một tiếng, lẩm bẩm nói: "Cậu đây là lạm dụng quyền lực a. Nếu bọn họ biết cậu cho đi trễ vì chuyện riêng tư, chắc chắn cậu sẽ bị gán cho là sử dụng quyền lực để trục lợi."
Căn phòng rất yên tĩnh, Ôn Khinh Hàn chỉ im lặng cười mà không trả lời lại.
Cảm nhận được hô hấp của đối phương, nhịp tim của Ôn Khinh Hàn được Thời Thanh Thu cảm nhận nhiều hơn. Hai tay vẫn đang nắm góc áo bên hông của Ôn Khinh Hàn, lớp vải nhăn nhúm giống như chính là tâm trạng của nàng lúc này vậy.
"Cộc cộc cộc"
"Ăn cơm, Thanh Thu, Khinh Hàn. Mau xuống a..."
Thanh âm của Đường Tĩnh Tuệ bị ngăn cách rất nhiều, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy. Thời Thanh Thu giống như đột nhiên bị đánh thức, bàn tay đang nắm góc áo của Ôn Khinh Hàn cũng thả ra.
“Đi thôi, đi ăn cơm.” Lúc Ôn Khinh Hàn buông tay Thời Thanh Thu ra, giữa lông mày cô trở nên lạnh như băng, nhưng ngữ khí lại không còn rõ ràng lạnh lùng, “Đêm nay có rất nhiều món, có món cậu thích ăn.”
“Ừm, tôi thu thập một chút rồi ra ngoài ngay.” Thời Thanh Thu hơi cúi đầu, che tập kịch bản rồi tìm điện thoại.
“Vậy tôi ra ngoài trước.” Ánh mắt Ôn Khinh Hàn dịu dàng, nhớ lại vẻ mặt ửng hồng của Thời Thanh Thu vừa mới lướt qua.
Tiếng giày cao gót từ gần đến xa, cửa mở rồi lại đóng. Qua mấy phút sau, Thời Thanh Thu sờ sờ mặt mình, chậm rãi mở cửa đi ra ngoài.
Khi đến gần phòng bếp, nàng nhìn thấy Ôn Khinh Hàn đang giúp bưng bát đĩa đi vào phòng ăn, cô luôn không dính khói bụi trần gian nhưng bộ dáng hiện tại lại có chút chân thực. Nàng dựa vào hành lang, vòng tay ôm ngực lặng lẽ quan sát, trong đôi mắt có thêm ấm áp, còn có một tia khao khát.
Khi Ôn Khinh Hàn bước vào bếp lần nữa, Thời Thanh Thu cũng cùng đi vào định rửa tay. Tiếng bước chân phía sau nàng đáng lẽ đã đi xa, nhưng khi rửa tay xong xoay người lại nhìn thấy Ôn Khinh Hàn đang cầm đũa, đem thịt bò kho trong hộp giữ nhiệt gắp từng miếng cho vào trong đĩa.
Nhìn gọn gàng lại xinh đẹp, Thời Thanh Thu phủi tay bước tới hỏi: "Khinh Hàn, đây là a di làm sao?"
“Ừm, mẹ tôi làm thịt bò kho cho cậu.” Ôn Khinh Hàn chuyên tâm xếp những phiến thịt bò, cuối cùng lấy một đóa hoa cà rốt ở dưới đáy giữ nhiệt đặt ở trung tâm, thế là xong.
"Tới dùng cơm cậu còn đặc biệt đem đồ ăn tới. Tôi còn tưởng là do cậu làm." Thời Thanh Thu giảo hoạt cười, cúi xuống ngửi mùi thơm, "Ừm...thơm quá."
Ôn Khinh Hàn tâm vừa động, tại thời điểm Thời Thanh Thu đứng thẳng lên, cô gắp một miếng thịt bò kho, tay còn lại hơi nâng lên, đưa lòng bàn tay hứng miếng thịt bò đến bên môi Thời Thanh Thu, nhàn nhạt cười nói. "Thử xem lần này có hợp khẩu vị của cậu không."
"Là a di làm sao có thể không hợp khẩu vị của tôi chứ?"
Thời Thanh Thu mỉm cười, vẫn vươn tay vén tóc lòa xòa trên má ra sau tai, lộ ra khuôn mặt trắng nõn, hơi híp mắt lại, hé môi cắn miếng thịt bò trên đũa của Ôn Khinh Hàn.
Nàng đang cúi đầu nhai, thanh âm nhàn nhạt của Ôn Khinh Hàn đột nhiên vang lên bên tai: "Thanh Thu, chờ cậu trở về, tôi làm cho cậu ăn."
Trong nháy mắt, Thời Thanh Thu lại cảm thấy trên má nóng như thiêu đốt, tựa như vừa rồi ở trong phòng vậy. Cảm giác thiêu đốt này khiến nàng có chút hoảng hốt, khiến nàng có chút bất an, lại khiến nàng có chút bất lực.
Ôn Khinh Hàn đúng lúc dừng lại, đặt đũa xuống, bưng đĩa lên, "Đi thôi, đừng để thúc thúc a di chờ lâu, một lát nữa đồ ăn sẽ nguội mất."
Thời Thanh Thu mím chặt môi nhìn bóng lưng của Ôn Khinh Hàn đang đi ra ngoài, trái tim nàng vừa đau lại vừa mềm, nụ cười chua xót dần nở trên môi.
Nếu hai người cứ tiếp tục như vậy, nàng thực sự có thể giữ được ước định của hai người không? Khi hai người thực sự tiến đến mức thân thiết, vậy bản chất giữa hai người có còn như trước kia không?
Nếu thực sự thay đổi thì làm thế nào nàng có thể giữ vững mối quan hệ này, để nó như trước kia không đầu không cuối.