Cho dù hai người yêu nhau thật lòng, nhưng cuối cùng vẫn không địch lại dòng dõi thành kiến cùng thế tục tôn ti sang hèn kia. Cuối cùng, Thiển Âm tự sát ngay trên kiệu hoa gả cho tên thiếu gia quý tộc kia, còn Kỳ Hoa ôm thi thể của nàng nhảy xuống vách núi.
Bạch Y tiễn bọn họ qua kiếp này, ngoại trừ đau lòng bi thương ra, nàng vẫn như cũ chuyện gì cũng không làm được. Đôi khi, nàng thực sự muốn hỏi các vị thần cao quý trên cao kia một câu – các người thực sự có trái tim sao? Trơ mắt nhìn nhân tình sinh ly tử biệt nhưng lại thờ ơ, lòng từ bi hỉ xả của các người đến cùng là ở đâu?
Cứ như vậy, Bạch Y đi theo Thiển Âm một đời rồi lại qua một đời khác. Mỗi một đời đều bất đắc dĩ mà rời xa nhân thế, còn người kia cứ sinh tử đi theo.
Trong khoảng thời gian này, Phật giới cũng đang nghênh đón một Phật hội.
Phật Tổ mời bốn cực bát hoang tiên hữu đến Linh Sơn tham gia Phật hội, đồng thời triệu hồi đệ tử du ngoạn khắp nơi, truyền thụ giáo lý Phật pháp.
Bạch Y không trở về.
Lúc đó nàng đang nằm dưới bóng cây liễu cổ thụ, làm bạn với tiểu thanh mai trúc mã trước mặt, nhàn rỗi ngủ một lát.
Nàng ấy mơ một giấc mộng đẹp. Trong giấc mơ, nàng là một con bướm màu xanh, nhảy múa trong một biển hoa màu đỏ vô biên, ánh nắng mặt trời rực rỡ chiếu lên người nàng, ấm áp, giống như đôi bàn tay ấm áp trong ký ức, nhẹ nhàng chạm vào lông của cô.
Lúc tỉnh lại, Phật hội đã kết thúc, Trí Phương đang ngồi bên cạnh nàng chậm rãi vuốt ve mái tóc nàng.
Thấy nàng tỉnh lại, hắn cười đến ấm áp. Trong trí nhớ của nàng, hắn không còn cười rực rỡ nữa, từ năm hắn rời khỏi núi Bích Du cũng chưa từng thấy qua.
“Sao ngài lại ở đây?” Nàng hỏi.
“Ta muốn gặp nàng. Tại Phật hội không thấy nàng, thừa dịp không có việc gì, nên tới xem một chút.” Người nọ trả lời, cười hỏi nàng: “Sao không trở về?”
“Phật hội quá nhàm chán, không muốn đi.” Nàng đặt đầu lên đùi hắn, lười biếng như đang làm nũng.
Hắn cười ra tiếng: “Thật sự là một nha đầu lười biếng!”. Rồi dịu dàng xoa xoa tóc nàng ấy: “Mấy năm nay, nàng sống thế nào?”
“Rất tốt. Còn ngài thì sao?”
“Cũng rất tốt.”
“Kỳ Hoa! Sao ngươi lại cướp khăn tay của ta?”
“Tiểu Âm ngoan, đừng náo loạn, xem ta biến cho ngươi một đóa hoa nha”.
Thiển Âm bị âm thanh vui đùa ầm ĩ đánh thức.
Vừa mở mắt ra, đã nhìn thấy thanh mai trúc mã kia ở dưới gốc cây đùa giỡn. Chỉ thấy đôi tay thiếu niên run lên, khăn tay đã biến thành một đóa mẫu đơn màu trắng. Hắn cầm đóa hoa kia, cười tủm tỉm đưa cho thiếu nữ mặt mày hớn hở kia.
Hóa ra đó chỉ là một giấc mơ?
Nàng nhắm mắt lại. Cảnh tượng trong mơ kia quá chân thật, chân thật đến mức thiếu chút nữa khiến nàng cho rằng hắn thật sự đến. Nàng vẫn còn nhớ nụ cười tươi sáng của hắn, giống như ánh nắng mặt trời rực rỡ trong tháng ba…
Nếu đó là sự thật thì hay quá, đã từ lâu nàng không còn nhìn thấy nụ cười thuần khiết hắn.
Sau khi Phật hội kết thúc, Linh Sơn cũng trải qua một khoảng thời gian tương đối nhàn nhã. Hắc Tang rút ra thời gian, cố ý hạ phàm đến bên cạnh Bạch Y.
Vừa lúc kiếp này của Thiển Âm kết thúc bởi vì hiểu lầm trùng trùng điệp điệp, Thiển Âm lỡ tay giết chết Kỳ Hoa, dưới sự tuyệt vọng thống khổ, tự mình chấm dứt đi theo hắn.
Cùng một cảnh tượng, Bạch Y đã xem qua vô số lần, đã có thể bình tĩnh đối mặt, trên mặt của nàng tiếp nhận, không chút thay đổi. Ngược lại, Hắc Tang lại thở dài, dáng vẻ rất xúc động.
Có phải hay không, những thần tiên lãnh đạm đạm mạc kia cũng như vậy? Thấy nhiều hơn, xem đến quen mắt, từ chuyện ban đầu không đành lòng sau dần dà thành thói quen, đến cuối cùng là lãnh đạm thờ ơ… Có phải cứ tiếp tục như vậy, một ngày nào đó nàng cũng sẽ biến thành như vậy? Sẽ biến thành dáng vẻ mình từng chán ghét nhất?
“Hoa Hoa, nàng định khi nào sẽ trở về?” Lời nói của Hắc Tang đánh thức Bạch Y từ suy nghĩ.
Bạch Y quay đầu nhìn sọc đen trên quần áo hắn, thản nhiên nói: “Ta bị giáng chức xuống núi, bản thân chịu tội, không trở về hay đi đâu tùy ta. Nếu Phật Tổ muốn ta trở về, tất nhiên ta phải theo mệnh.” Nếu ngài ấy muốn gặp nàng, tự nhiên sẽ triệu nàng trở về, nếu là ngài ấy không muốn gặp nàng, vậy nàng còn cần phải trở về sao?
“Hoa Hoa!” Hắc Tang nhíu mày, tức giận nhìn cô, khẽ gầm nhẹ: “Nàng không cần tùy hứng như vậy.”
Bạch Y quay đầu đi.
Hai người nhất thời không nói gì. Sự im lặng bao trùm cả khoảng không, áp lực đến mức làm cho người ta thở không nổi. Ngay cả đông trùng hạ thảo cũng cảm nhận được sự im lặng, hạ thấp âm thanh.
Đến cuối cùng, vẫn là Hắc Tang thỏa hiệp trước.
“Hoa Hoa, nếu nàng thật sự mệt mỏi, ta sẽ đưa nàng trở về núi Bích Du, mặc kệ mọi thứ, an tâm ổn định làm yêu tinh của chúng ta, giống như trước kia, được không?”
Ngữ khí của Hắc Tang ôn hòa lại rất khoan dung, mơ hồ còn có vài phần khẩn cầu. Làm cho Bạch Y nhớ tới lời nói trong sách vở của Thiển Âm.
Trên đó nói, tình yêu là cuộc chiến của hai người, ai động tâm trước, người đó sẽ thua.
Hắn yêu nàng, vì nàng sẵn sàng thỏa hiệp; nàng ấy lại đi yêu Trí Phương, cho nên nguyện ý hèn mọn.
Tính ra, nàng và hắn đều là những người không biết trân trọng.
“Được.” Bạch Y gật đầu: “Chờ chuyện này chấm dứt, chúng ta sẽ trở về núi Bích Du, cùng ngươi đi qua những ngày vô ưu vô sầu.”
Nhìn Hắc Tang trong nháy mắt lộ ra vẻ vui mừng, Bạch Y cũng lộ ra nụ cười cực kỳ nhạt nhẽo.
Từng cho rằng, chỉ cần nàng không cầu điều gì khác, cam tâm tình nguyện ở bên cạnh hắn, hai người cũng có thể trường trường cửu cửu. Giờ đây xem ra, là nàng suy nghĩ quá đơn giản.
Nếu là vậy, nên buông bỏ là cách tốt nhất.