Phòng Liên Nặc bố trí lại khá đẹp, công suất rất nhanh.
Tường màu vàng chanh, chăn nệm màu đỏ, trên đó còn có in hình con thỏ, sô pha cũng màu đỏ, đỏ và vàng chanh hợp kết hợp nhìn khá ấm áp.
Thư phòng vẫn màu trắng đen, nếu tường ở đây cũng đổi thành màu vàng chanh, phỏng chừng sẽ hoa hết mắt.
Tam phu nhân trực tiếp làm chủ, không yêu cầu nhân viên công tác sửa lại.
Thư phòng và phòng để quần áo tương tự nhau, cho nên phòng để quần áo cũng không thay đổi màu tường.
Nhưng mà phòng tắm lại thay đổi, màu tường giống với phía ngoài, cũng là vàng chanh, vàng chanh kết hợp với xanh biển, nhìn rất tươi mát.
Bình thường mọi người sẽ không thích những màu sắc như vậy, nhưng mà hai màu sắc này kết hợp lại cho người ta cảm thấy ấm áp.
“Thật ra nhìn căn phòng rất ấm áp.” Tam phu nhân nói.
Cuối cùng là cái ghế mây kia, chuyển đến ban công phòng Liên Nặc.
Nhìn cảnh đó, Mẫn Tạp thấy thật đau trứng.
“Ừm, tôi rất thích.” Liên Nặc vừa lòng gật gật đầu, trong tay còn cầm ly sữa bò.
Đã rất lâu rồi cậu không ngủ trong phòng, địa cầu mạt thế, thời điểm còn ở phòng thí nghiệm, là ngủ ngay tại đó.
Sau đó nhân loại chết sạch, Tang Thi Vương cũng đã chết.
Phòng thí nghiệm không ai dọn dẹp, cậu đương nhiên cũng sẽ không, cho nên không thể ngủ ở đó, cậu phải ngủ trong sơn động trên núi.
Mỗi ngày cậu đều ăn rau dưa.
Cho nên, Liên Nặc tham ăn, đồ ăn ngon, cậu đều thích.
Năm trăm năm kia, không có điện, không có nước ấm, cuộc sống Liên Nặc tuy rằng không khổ, nhưng là thật sự thật sự rất nhàm chán.
Cho nên cậu thích những thứ sáng lấp lánh, đại khái là quá tịch mịch.
Liên Nặc chạy ra chỗ ghế mây, cả người nằm trên đó đong đưa.
Liên Nặc nhắm mắt lại, cảm giác rất mờ mịt, cho nên cậu thích cái ghế mây này.
“Cảm ơn anh.” Liên Nặc lại nhảy từ trên ghế mây xuống xuống, đi ra trước mặt Mẫn Tạp, “Cho anh.”
Cậu cho Mẫn Tạp một viên tinh hạch.
Trong lúc Liên Nặc tiến lại, Mẫn Tạp và Tam phu nhân đều cảm giác được nguồn năng lượng dao động.
Bọn họ đều là dị năng giả, vô cùng mẫn cảm đối với dao động năng lượng.
Mà khi hai người còn chưa phản ứng kịp, Liên Nặc đã xòe tay, đây là một viên đá màu đỏ, vô cùng xinh đẹp, hơn nữa năng lượng bên trong thuần khiết, làm Mẫn Tạp và Tam phu nhân đều ngây ngẩn cả người.
Bọn họ không biết Liên Nặc lấy tinh thạch từ chỗ nào, mà bọn họ cũng chưa bao giờ nhìn thấy viên tinh thạch kiểu này.
“Cậu… Cậu…” Mẫn Tạp không có duỗi tay nhận, mà là cau mày nhìn Liên Nặc.
Thành viên gia tộc Drey sẽ không chiếm tiện nghi của người khác.
Viên tinh thạch này có giá trị rất cao, Mẫn Tạp biết.
Nhưng Liên Nặc lại dễ dàng cho hắn như vậy.
Càng kỳ lạ là, trước đó bọn họ không cảm nhận được dạo động năng lượng của tinh thạch, đây là vì sao?
Tuy rằng có nghi hoặc, nhưng Mẫn Tạp là người thông minh, không hỏi gì.
“Thứ này vô dụng với tôi, nhưng hẳn là có tác dụng với anh.” Liên Nặc nói.
Tinh hạch màu đỏ là của hệ hỏa, cậu là hệ mộc, thủy và không gian, đương nhiên vô dụng.
Nhưng vào tai Mẫn Tạp, nhớ tới lời nói lúc trước của tướng quân Drey, Liên Nặc là người thường cho nên đối với cậu, tinh hạch đương nhiên vô dụng.
.
ngôn tình hoàn
“Thứ này giá trị rất cao, bán đi có thể đổi được rất nhiều tinh cầu tệ.” Mẫn Tạp nói, “Hoặc anh có thể đưa cậu tinh cầu tệ.”
Liên Nặc nghĩ nghĩ, đây là tinh hạch của tang thi cấp thấp nhất trong địa cầu mạt thế, thế mà lại làm Mẫn Tạp thận trọng và nghiêm túc như vậy… Cậu nghĩ không ra lý do.
Nhưng mà cậu nếu đã muốn sinh sống tại nơi này, tiền là không thể thiếu.
Cho nên: “Vậy anh cho tôi tinh cầu tệ đi.”
Nuôi con, cũng cần rất nhiều rất nhiều tiền.
Đúng vậy, ngoại trừ ăn và đồ vật sáng lấp lánh, Liên Nặc còn có đồ vật yêu thích thứ ba: Tiền.
Nghe Liên Nặc nói vậy, Mẫn Tạp thở dài nhẹ nhõm, nếu Liên Nặc không cần tinh cầu tệ, hắn còn chưa biết nên nói như thế nào.
Hắn đương nhiên không nghĩ từ bỏ tinh thạch, nhưng chiếm tiện nghi của người trong nhà là không chấp nhận được.
“Cậu đưa số đầu cuối để anh chuyển vào.”
“Được.” Liên Nặc nói số đầu cuối của chính mình cho Mẫn Tạp, một lát sau có một người lạ xin phép kết bạn, Liên Nặc ấn đồng ý.
Sau đó, đối phương gửi tin nhắn đến, “ tinh cầu tệ?”bg-ssp-{height:px}
tinh cầu tệ là ít hay nhiều, Liên Nặc không biết.
Dù sao vốn dĩ cậu cũng không để ý Mẫn Tạp sẽ cho mình bao nhiêu tiền.
“Ngại quá, tinh thạch loại này anh chưa nhìn thấy bao giờ, anh định đi kiểm định nó, nếu vượt quá tinh cầu tệ, anh lại gửi thêm cho.” Nếu không đáng giá này… Đó là không có khả năng, Mẫn Tạp biết, giá trị của tinh thạch này, vượt quá tinh cầu tệ.
Hơn nữa, vào thời điểm hắn cầm viên tinh thạch này trong tay, năng lượng từ nó truyền vào khác hẳn so với tinh thạch ngày thường tiếp xúc, dường như năng lực trong viên tinh thạch này càng quen thuộc hơn đối với hắn.
“Được.” Liên Nặc là một người rất dễ nói chuyện.
“Viên tinh thạch này cậu lấy ở đâu?” Mẫn Tạp hỏi.
Liên Nặc mở to hai mắt lắc đầu: “Không muốn nói.”
Lại còn không muốn nói.
Hảo cảm vừa nảy sinh tan biến sạch.
Mẫn Tạp lại có xúc động muốn đập chết Liên Nặc.
Nhưng mà, cũng bởi vì chuyện này, Mẫn Tạp một lần nữa thay đổi cách nhìn Liên Nặc, hắn coi Liên Nặc là người thân chân chính.
“Ở đế quốc Sottile, trong giới dị năng giả, tinh thạch là rất trân quý.
Cậu là người thường, nếu người khác biết trong tay cậu có tinh thạch, bọn họ có thể sẽ đến cướp, hoặc gây bất lợi với cậu, cậu hiểu ý anh không?”
Liên Nặc gật đầu: “Ừm.”
“Cho nên, về sau không cần tùy tiện ở trước mặt người khác hoặc người xa lạ lấy ra thứ này.” Mẫn Tạp nhắc nhở.
“Ừm.” Liên Nặc lại gật đầu, “Hai người không phải người khác, cũng không phải người xa lạ, hai người cho tôi uống sữa bò.” Cậu tuy rằng chưa có tiếp xúc với nhiều người ngoại tinh, ở địa cầu mạt thế, cậu cũng rất ít tiếp xúc người bên ngoài, nhưng cậu không phải kẻ ngu ngốc.
Ngu ngốc mà có thể sống đến khi nhân loại chết sạch sao?
Thật ra Liên Nặc muốn nói, hai người cho tôi uống sữa bò, cho tôi ghế mây, cũng coi như quen biết.
Nhưng Mẫn Tạp và Tam phu nhân nghe vào, lại cho rằng Liên Nặc muốn nói, bọn họ là người thân.
Đây thật ra là một sự hiểu lầm.
“Anh có thể nói về dị năng với tôi được không?” Liên Nặc lại hỏi.
Cậu hỏi Cadiz, Cadiz ghét bỏ cậu là người thường, không chịu nói cho cậu.
“Đương nhiên có thể.” Mẫn Tạp cầm tinh thạch, vui vẻ trong lòng, nếu là trước đó, hắn khẳng định cũng sẽ ghét bỏ Liên Nặc là người thường, không chịu nói cho cậu.
“Hai đứa nói chuyện đi, mẹ đi lấy ít hoa quả.” Tam phu nhân ra khỏi phòng.
Có một số việc, một số lời nói, bà sẽ coi như chưa từng thấy, cũng chưa từng nghe qua.
“Ở đế quốc Sottile, các thuộc tính dị năng được phát hiện bao gồm hỏa, kim, thổ, lôi điện, mà dị năng giả dựa vào tu luyện để nâng cao cấp bậc dị năng.
Nhưng mà tự tu luyện có tốc độ rất chậm, mà tu luyện bằng tinh thạch lại cần phải có tinh thạch.
Tinh thạch được lấy từ khoáng thạch, khoáng thạch cần phải cắt ra mới có được tinh thạch bên trong.
Nhưng cũng bởi vậy, có cái hoạt động gọi là đổ thạch đầu, mọi người dùng khoáng thạch để đánh bạc.
Tinh thạch bên trong mỗi khối khoáng thạch là khác nhau, năng lượng bên trong cũng vậy, xem ánh mắt cậu chuẩn hay không chuẩn, vận khí tốt hay không.
Có người dùng tinh cầu tệ mua được khoáng thạch chứa tinh thạch trị giá tinh cầu tệ, mà có người dùng tinh cầu tệ mua được tinh thạch giá tinh cầu tệ, cái này chính là đổ thạch dầu.” Mẫn Tạp nhìn Liên Nặc đang cảm thấy hứng thú.
“Hỏa, kim, thổ, lôi, điện.” Đều là dị năng công kích, lại không có mộc và thủy, rất kỳ lạ, chẳng lẽ nói dị năng nơi này còn lạc hậu hơn địa cầu mạt thế sao? “Dị năng phân chia cấp bậc cao thấp như thế nào?”
“Cấp bậc dị năng có Sơ cấp bậc , bậc , bậc , Địa cấp bậc , bậc , bậc , Thiên cấp bậc , bậc , bậc , Thánh cấp bậc , bậc , bậc , cao nhất là Vương cấp.
Nhưng mà tại đế quốc Sottile cho đến nay, chưa có xuất hiện Vương cấp, có truyền thuyết là mấy ngàn năm trước từng xuất hiện dị năng giả Vương cấp.” Dị năng giả Vương cấp, đó là rất cao.
Liên Nặc nghĩ nghĩ, dựa theo tiêu chuẩn của tinh cầu này, dị năng của chính mình bây giờ là sơ cấp bậc .
“Cậu là người thường, quan tâm dị năng làm gì?” Mẫn Tạp cũng có chút nghi hoặc.
“Chỉ hỏi một chút thôi.” Liên Nặc trả lời, “Tôi tò mò.”
“Tò mò sao…” Ánh mắt Mẫn Tạp sáng lên, “Hay là anh dẫn cậu ra ngoài đi dạo? Nhìn xem đổ thạch đầu như thế nào, thuận tiện đi định giá viên tinh thạch cậu cho anh.”
Đôi mắt Liên Nặc toát ra vui mừng: “Được.” Cậu cũng đang muốn hiểu biết thêm một chút về tinh cầu này, rốt cuộc về sau cậu cũng sống ở đây.
Nếu nguyên chủ hiểu biết hơn, cậu cũng không cần tốn sức như vậy.
“Đi, đi gara lấy xe.”
Hai người đi vào gara, đôi mắt Liên Nặc lại sáng lên, đây là xe mà Cadiz đã nói rằng phải có bằng mới lái được.
Cậu không kiềm lòng được chạy lại bên cạnh xe, thích thú sờ sờ.
Cái xe này rất tốt, chạy nhanh hơn cả cậu, chờ dị năng của cậu tu luyện tốt, thời điểm mang theo con bỏ trốn phải có cái xe này mới được.
“Cậu thích à, anh cho cậu một chiếc.” Mẫn Tạp nói.
“Tôi sẽ không lái.” Liên Nặc trả lời, “Chờ tôi thi được bằng lái rồi anh đưa tôi sau.”
Mẫn Tạp câm miệng..