Kỳ thật Thẩm Á Thiên cũng biết rằng bản thân mình không nhất thiết phải ở lại tinh tế. Sau khi hoàn thành giao dịch với người kia là y có thể tự do hành động, hoàn toàn không cần ở trong này nhẫn nại sự quấy rầy của ngải tư cách – kẻ lúc nào cũng cho mình là tốt đẹp trên thực tế thì một chút bản lĩnh cũng không có.
Nhưng mà y không chỗ để đi a, sau khi đôi mắt có được ánh sáng thì y lại không biết phải đi đâu để nhìn ngắm phong cảnh. Y chán ghét tất cả những gì liên quan tới liên minh, nơi đó chỉ chứa toàn oán hận, chỉ có căn cứ hải tặc này là giống y, là nơi khiến y có thể an tâm sinh sống.
Căn cứ bị công chiếm, khi thủ hạ hồng hồ tử bắt y lại, Thẩm Á Thiên đã chuẩn bị tâm lý hảo hảo đối mặt với tử vong, nhưng mà không ngờ rằng,y bị bắt lại không bao lâu thì toàn thân y lại lâm vào bóng đêm bất tận.
Giống như nhiều năm trước đây, không có ánh sáng, bốn phía không có thanh âm, y không nhìn thấy gì cũng không nghe được gì cả, y không phân biệt được thời gian đã trôi qua bao lâu, nơi đây là nơi nào, không biết được hiện giờ bên ngoài kia là ban ngày hay bóng tối. Sauk hi y bị giam giữ trong này, đã có người tiêm dinh dưỡng tề vào người y, đủ để y sống sót suốt tháng, nên y không thể dựa vào tình trạng đói khát của bản thân để phán đoán thời gian.
Y ngủ trong bóng đêm, y tỉnh cũng trong bóng đêm, y mơ mơ màng màng không biết qua bao lâu. Đến khi có , người tiếp tục đến tiêm dinh dưỡng tề cho y, Thẩm Á Thiên bắt đầu hoảng hốt, y đã ngây người ở chỗ này nửa năm rồi sao? Không thanh âm, không ánh sáng, thậm chí ngay cả quần áo cũng đều không có, y không thể xé rách quần áo để phát tiết nỗi sợ hãi đang lan tràn trong tâm chí y.
Y muốn chết, muốn thoát ra khỏi hoàn cảnh đáng sợ này. Nhưng mà chỉ cần y làm hành vi quá kích nào đó thì cơ thể sẽ lâm vào hôn mê. Điều này làm cho Thẩm Á Thiên hiểu được, y luôn luôn bị người ta quan sát. Y không thể nhìn thấy bất kể điều gì nhưng toàn bộ các hành vi xấu xí buồn cười của y đều bị người ta nhất nhất quan sát, điều này làm cho Thẩm Á Thiên khó có thể chịu đựng nổi!
Lại lần nữa y làm ra hành vi kích động rồi lại rơi vào hôn mê, tại phòng theo dõi cách đó không xa, hồng hồ tử kinh ngạc nhìn khuôn mặt lộ ra vẻ vô cùng nghiêm túc của tiểu nãi báo.
Vẫn là ánh mắt ướt sũng như vậy, thân thể tròn vo, bộ lông bạch nhung nhung, cái đuôi không ngừng đong đưa, tiểu tiểu lui thành một đoàn, đáng yêu khác thường. Nhưng một tiểu nãi báo như vậy, cư nhiên lại có thể nghĩ ra phương pháp này để đối phó với Thẩm Á Thiên. Đương nhiên khi phương diêu nói Thẩm Á Thiên có khả năng sợ bóng tối cùng hắc ám, hồng hồ tử cũng không nghĩ đây có thể có ích lợi gì. Bởi vì cho dù con người ta sợ hãi hắc ám thì cũng phải cần rất nhiều thời gian để họ lâm vào tuyệt vọng, quá chậm. trực giác Hồng hồ tử thực sắc bén, có một loại cảm giác đang thối thúc hắn, bọn họ không còn nhiều thời gian như vậy
Khác với ngải tư cách, thần kinh Thẩm Á Thiên thực sự vô cùng cứng cỏi, tố chất tâm lý cũng cực cao, có thể tùy ý điều chỉnh tâm trạng trong lòng mình. Muốn làm cho người như thế thỏa hiệp, phải dùng rất nhiều thời gian.
Nhưng nãi báo lại dám vỗ ngực cam đoan y có thể ở trong vòng ngày khiến Thẩm Á Thiên đầu hàng. Đầu tiên y cho người tiêm vào cơ thể Thẩm Á Thiên một loại dược vật làm tê liệt thần kinh cùng với dinh dưỡng tề thích hợp, chúng có thể kéo dài phản xạ hình cung Thẩm Á Thiên khiến hắn không phân biệt được thời gian. Loại dược vật này sẽ làm Thẩm Á Thiên lâm vào hôn mê đứt quãng, cơ thể tỉnh tỉnh mê mê.
Cùng lúc đó, không biết nãi báo dùng biện pháp gì, hồng hồ tử có thể cảm giác được một loại năng lượng kỳ dị từ trên người y phát ra. Y dùng lực lượng của chính mình đi thử, cũng phát hiện đây là một loại sóng tinh thần kỳ dị. Căn cứ lại không thiếu nhân tài kỹ thuật, trong vòng ngày hắn cho bọn họ phân tích loại sóng tinh thần này nhưng không có cách nào giải được, chỉ biết là loại sóng tinh thần có tần suất phi thường quỷ dị, nếu dùng tinh thần lực của bản thân đi thăm dò thì sẽ bị nó khống chế.
Nãi báo dùng loại phương pháp này phá hủy tinh thần Thẩm Á Thiên, đến ngày thứ ba khi, Thẩm Á Thiên liên tục làm ra cách hành vi tự hại này thì điều đó cũng đã chứng minh hắn đã đến cực hạn. Bây giờ chỉ cần có người cho Thẩm á thiên cọng rơm cứu mạng thì cái gì y cũng đều nguyện ý nói.
Thời gian không sai biệt lắm, sau thời gian dùng “Nhiếp hồn thuật” để nhiễu loạn tinh thần Thẩm Á Thiên, Thanh Dương chậm rãi mở miệng: “Muốn ánh sáng sao?”
“Muốn!” trong phòng tăm tối Thẩm Á Thiên điên cuồng xao động, sau thời gian dài như vậy y mới nghe được một thanh âm, vô luận đối phương nói cái gì y sẽ đều đáp ứng, như năm đó vậy.
“Vậy trả lời vấn đề của ta.” thanh âm Thanh Dương thực thần bí, rất có lực hấp dẫn, thật giống như lời con rắn đang dụ dỗ Adam đi ăn cắp trái cấm.
Đến tận lúc này Hồng hồ tử và phương diêu mới tin tưởng nãi báo thuần túy dùng để bán manh này là một thánh thú chân chính, năng lực khác hẳn với khế ước thú thông thường. Thanh âm y phát ra giống như một bàn tay nhỏ bé cong vào trong lòng ngươi, ngay cả người chưa hề trải qua tàn phá giống thẩm á thiên, tâm trí cực kỳ kiên nghị như hồng hồ tử cũng nhịn không được muốn làm theo lời y, không muốn y ủy khuất. Phương diêu lại càng thêm gắt gao nhìn chằm chằm thân thể tròn tròn của nãi báo, y chỉ cảm thấy nếu mình nói thẳng bí mật trong lòng mình cho nãi báo thì sẽ thoải mái hơn bao nhiêu.
Đích thật đây mới là người có thể xứng đôi với Dịch Trạch. Hồng hồ tử rốt cục không còn coi nhẹ, không nghĩ thiếu niên thoạt nhìn có chút yêu mị lại yếu đuối này là luyến sủng của Dịch Trạch. Y có thể sánh vai bên Dịch Trạch, có lẽ bình thường tính cách y dịu ngoan như vậy khiến người ta dễ lầm tưởng, nhưng thật ra thời điểm y nghiêm túc, y giống như liệp báo đang ẩn nhẫn ngủ đông, có thể nháy mắt bộc phát ra lực lượng cực mạnh mà ngay cả lão hổ cũng không thể địch được!
Dịch Trạch là tử huyệt của Thanh Dương, phàm là chuyện liên quan đến dịch trạch cho dù phải sử dụng những thủ đoạn mà y vô cùng khinh thường, Thanh Dương cũng muốn bảo hộ Dịch Trạch!
ánh mắt Thẩm Á Thiên tan rã, dưới câu hỏi của Thanh Dương, nói ra chân tướng bị che dấu năm đó.
–
Trong phòng ốc phổ thông ở hành tinh Dorset, Mạnh Hoài phun ngụm máu tươi ra. Sauk hi chiên đấu cùng Hoa Thiên Vũ và Dịch Trạch, hắn bị thương không nhẹ. Cố tình hắn còn bị kẻ thần bí cứng rắn thay đổi thành Ma tộc, căn bản hắn sẽ không biết được những bản năng đã có từ nhỏ của ma tộc nên hắn không thể thông qua việc hấp thu sinh mệnh lực của người khác để chữa thương. Huống hồ hiện tại toàn bộ hành tinh Dorset đều đang đuổi bắt hắn, cho dù hắn biết cách cũng khó mà hành động được.
Hắn ghé phòng nhỏ mà những năm trước mình bí mật mua về, tử vong luẩn quẩn. Kỳ thật như vậy cũng tốt, cuối cùng chết trong tay Hoa Thiên Vũ, hấp dẫn, yêu nhau, cãi nhau, chia lìa, oán hận, phản bội… Một lần lại một lần xuống tay với Hoa Thiên Tề, hiện tại đã có thể triệt để quyết liệt với Hoa Thiên Vũ, mệnh này cũng coi như cùng hắn chấm dứt ân oán.
Còn có kẻ từng tàn nhẫn đối đãi với hắn kia rồi lại nguyện ý cho hắn một giấc mộng tình yêu say đắm, kẻ thần bí kia... Nếu cứ như vậy chết đi, lời nói dối của kẻ thần bí sẽ không bị chọc thủng, coi như là cho hắn một cái giấc mông đẹp vĩnh viễn không thể tỉnh.
Mạnh Hoài lẳng lặng nằm ở trên giường, dần dần mất đi ý thức. Lúc nào thi thể của hắn có thể bị phát hiện? Có lẽ chờ cảnh sát tìm được hắn, hắn đã kinh hư thối đến chỉ có thể dùng DNA để xác nhận thân phận.
Thân thể một chút lạnh lẽo hơn, những tra tấn đau đớn cũng dần dần mất cảm giác. khóe miệng Mạnh Hoài hơi hơi nhếch lên, mất đi ý thức, ánh mắt chậm rãi khép lại, biểu tình thập phần an tường, giống như hắn cũng đang ở trong giấc mộng xinh đẹp.
Bỗng trong lúc hắn cực kỳ muốn ngủ thì khí tức cực kỳ lạnh lẽo đến bên cạnh hắn, đem hắn ôm vào trong ngực. Người nọ xé mở quần áo hắn, bàn tay dán bờ ngực xích lỏa của hắn, lực lượng bá đạo chui vào trong cơ thể Mạnh Hoài.
Đau đớn khiến Mạnh Hoài bừng tỉnh từ trong mộng đẹp, hắn nhịn không được phát ra thanh ngâm trầm thấp lại bị người nọ dùng môi ngăn chặn. Nụ hôn bá đạo như vậy, lạnh như băng càng thêm khiến hắn khó chịu.
Người nọ dán sát vào vành tai hắn, thanh âm lạnh lùng vô cảm khẽ vang lên bên ta Mạnh Hoài: “Đừng nghĩ tới chết để trốn tránh đau đớn, đau đớn ta cho người khi thành ma, ngươi đã quên rồi sao?”
Mạnh Hoài mở to hai mắt nhìn, muốn nhìn rõ biểu tình của người này nhưng lại chỉ thấy được mặt nạ bằng bạc của hắn. khí tức Âm lãnh tại trong cơ thể dần dần hình thành một vòng tuần hoàn, đầu tiên là đau, tiếp đau đớn chậm rãi tiêu tán, khoái cảm ập đến khiến người ta muốn chon vùi mình vào.
Bị kẻ thần bí ôm hắn vào trong ngực, xả quần áo, bàn vuốt ve cơ thể, môi dán trên cái cổ trắng nõn của Mạnh Hoài, thanh âm trầm thấp giống như rượu ngon ủ lâu thuần hậu nói: “Lấy được gen khóa của hai cái gia tộc đương nhiệm, ngươi làm thực tốt, hiện tại ta muốn thưởng cho ngươi.”
Đau xót trước khi đã biến mất không còn bóng dáng tăm hơi, trong cơ thể chỉ còn lại ngọn lửa mà kẻ thần bí châm lên. Đã quen với âu yếm của hắn, Mạnh Hoài hừ nhẹ một tiếng, hơi hơi nâng lên phần eo, kiều đồn cọ hai cái lên bàn tay hắn. ( kiều đồn = mông)
“A, ngược lại sẽ làm nũng.” động tác kẻ thần bí ôn nhu hơn chút, đồng thời kéo tay Mạnh Hoài nói, “Cho phép ngươi bính cơ thể của ta, bất quá không cho tháo mặt nạ xuống.”
Mạnh Hoài kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, run rẩy cởi quần áo người nọ xuống, lộ ra cổ thân thể kiện mỹ màu đồng. bàn tay hắn lưu chuyển trên thân thể người này, đôi môi mê luyến dừng ở mặt trên. Trong cơ thể dục / hỏa dâng lên bức người, hắn cố chịu đựng giải khai cơ thể mình, chủ động khóa ngồi ở trên người người nọ, chậm rãi hạ thắt lưng, thống khổ cùng cảm giác căng tràn đầy kích thích hắn, khiến Mạnh Hoài cơ hồ muốn phát cuồng.
Kẻ thần bí vỗ vỗ mông hắn, cười khẽ nói: “Không cần gấp thế, sẽ làm ngươi thoải mái.”
xuyên thấu qua mặt nạ kia, Mạnh Hoài nhìn đôi mắt người này ánh lên vẻ mỉm cười. thật sự là điên rồi, thế nhưng lúc này hắn lại quyến luyến kẻ tàn nhẫn mà thủ đoạn kia. Mạnh Hoài tự mình biết đây là vì cái gì, lúc mình tuyệt vọng người này cho hắn một cái lý do sinh tồn, cho dù là bị bắt phục tòng cũng tốt, hắn chỉ là muốn hy vọng xa vời như vậy.
Người này tựa như cây thuốc phiện, khiến hắn vừa thống khổ lại vừa khoái hoạt.
Kẻ thần bí ôm Mạnh Hoài, tứ chi kịch liệt giao triền, một lần so một lần lại ôn nhu hôn đôi môi đã tái nhợt kia.
Hắn cùng với người này đều là những kẻ đã bị thế giới này vứt bỏ, sao không đồng thời trả thù thế giới này? Kẻ thần bí biết, giờ khắc này, hắn là thật sự muốn Mạnh Hoài coi mình là đồng bạn duy nhất. Chính là hắn không biết loại quan hệ này có thể duy trì bao lâu, bởi vì ngay từ đầu, hắn đã muốn bỏ qua Mạnh Hoài chỉ là muốn lợi dụng Mạnh Hoài mà thôi, lúc này đây sẽ đến cứu cũng chỉ là vì người này vẫn còn giá trị lợi dụng.
Điên cuồng qua đi, Mạnh Hoài khó có khi dịu ngoan nằm trong ngực kẻ thần bí, mê luyến vuốt ve lồng ngực vững chắc này, thỉnh thoảng dùng môi trạc trạc da người nọ.
“Không khó chịu?” Kẻ thần bí vuốt lọn tóc Mạnh Hoài rồi nhẹ hỏi.
Mạnh Hoài “Ân” một tiếng, trong lòng có một tia thản nhiên vui sướng. Tuy rằng lúc trị liệu có chút khó chịu, nhưng nghĩ đến việc người này cố ý đến hành tinh Dorset vì hắn, hắn liền không tự chủ được mà vui vẻ. Ngẫm lại đều thấy mình thật tiện, thế nhưng lại mê luyến một kẻ chỉ biết thương tổn tới mình, chảng phải là tra công tiện thụ cực kỳ cẩu huyết trong tiểu thuyết đây sao? Vậy hắn thật đúng là tiện thụ, vô luận Hoa Thiên Vũ hay kẻ thần bí, đều coi hắn như rơm rác, hắn lại vui vẻ chịu đựng.
“Lần này ngươi làm thực hảo, chìa khóa của Mạnh gia và Hoa gia đã tới tay, hơn nữa trước còn có của Thẩm gia, hiện tại chỉ còn chìa khóa của đổng gia.” Người kia nói.
thân thể Mạnh Hoài cứng đờ, tự giễu mà nở nụ cười. Hắn biết, kẻ thần bí cố ý tới cứu hắn, nhất định là vì còn có muốn hắn làm.
“Kia đổng gia là ở nơi nào? Ta đi lấy.” Mạnh Hoài tự giác hỏi, hắn biết đây có thể chính là nhiệm vụ cuối cùng của mình, sau khi hoàn thành, có lẽ hắn sẽ bị bỏ rơi.
Ai biết kẻ thần bí lại cúi đầu hôn hôn trán hắn nói: “Không cần ngươi động thủ, đã có người đi làm.”
Hắn nói xong đưa tay mở thông tấn khí, trong không trung xuất hiện hình ảnh Thanh Dương mang Jack thoát khỏi hành tinh Dorset.
“Thanh Dương?” Bởi vì từng học cùng nhau nên Mạnh Hoài cũng nhận thức Thanh Dương, chính là không biết Thanh Dương chính là Nãi báo lần trước bị mình lộng rơi vào hắc động mà thôi.
“Gen khóa của Đổng gia là ở trên người hắn.” thanh âm kẻ thần bí dẫn theo một tia sung sướng, “Hai mươi năm trước đổng gia như tráng sĩ đoạn cổ tay nhất hủy đi nguyên khải, bất quá chỉ cần đổng gia còn có người, cái chìa khóa kia sẽ vĩnh viễn không bị phong tồn.”
“Hắn và nguyên khải cũng không phải người đổng gia, như thế nào sẽ…” Mạnh Hoài tò mò hỏi.
“Có ai quy định, cái chìa khóa nhất định phải là huyết mạch tương liên đâu? Hiện tại mọi người đem hết thảy đều quy tội cho khoa học, cho nên phong ấn mới có thể bị mệnh danh là gien khóa, mà mấu chốt cởi bỏ phong ấn, được xưng là chìa khóa. Tại mấy ngàn năm trước, chúng ta xưng này là huyết mạch cùng… Vận mệnh.”