Trong nháy mắt khi Hoa Thiên Tề bị đẩy ra khỏi phòng giải phẫu, một bóng dáng xẹt qua với tốc độ mắt thường khó có thể thấy rõ, khí tức còn âm lãnh băng hàn hơn nhà xác bao phủ lấy mọi người, thân thể Hoa Thiên Tề lập tức bị đóng băng, đình chỉ toàn bộ cơ năng của thân thể.
Đây là điều duy nhất hiện giờ mà Dịch Trạch có thể làm được, hắn cầu bất quá là một cái chuyển cơ. Thông qua thông tấn khí, nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của Dịch Trạch giúp Thanh Dương phát huy trí tuệ vượt qua chỉ số thông minh vốn có của mình, trong vài giây đã y đã nghĩ ra được một kế hoãn binh —— đóng băng phù.
Đóng băng phù hoàn toàn khác với phương pháp trị liệu đóng băng giấc ngủ truyền thống của liên minh, trong liệu pháp đóng băng giấc ngủ thì sự trao đổi chất vẫn còn vận chuyển cực kỳ thong thả. Những người dùng liệu pháp này chủ yếu là những người mắc bệnh nan y giai đoạn cuối chỉ còn có thể sống được thêm vài tháng, nhưng làm vậy bất quá cũng chỉ giúp họ ngủ say thêm được vài thập niên, nếu vài thập niên sau khoa học vẫn không thể trị liệu loại bệnh này, thì những người này cũng chỉ có thể chậm rãi chết đi, chính là so với ốm đau mà chết thì ngủ yên mà chết sẽ bớt thống khổ hơn thôi. Cho nên nói, phương pháp trị liệu đóng băng giấc ngủ chỉ có thể làm giảm tốc độ trao đổi chất xuống vài chục lần mà đóng băng phù lại hoàn toàn khác.
Trước khi giải phẫu, Hoa Thiên Tề đã yêu cầu bác sĩ cấy ghép toàn bộ phần khí quan suy kiệt của Hoa Thiên Vũ lên người y, y chỉ muốn có thể gắn kết mãi mãi cùng ca ca mình. Cứ như vậy, cho dù là cái chết cũng không thể tách rời y cùng Hoa Thiên Vũ. Làm như vậy sau giải phẫu toàn thân Hoa Thiên Tề đều là khí quan suy kiệt, phỏng chừng y cũng không sống được thêm ngày, nói vậy ý chỉ tức là lúc này Hoa Thiên Tề vẫn còn sống.
Trong thời điểm y còn sống mà dùng đóng băng phù phong ấn hoàn toàn thân thể linh hồn y, đem thân thể y đình chỉ trong nháy mắt đó, đem tánh mạng y đình chỉ trong nháy mắt đó. Hoa Thiên Tề vẫn còn sống như trước, chính là tư tưởng, cảm giác, hết thảy đều bị đình chỉ.
Thanh Dương và Dịch Trạch có thể tranh thủ thời gian.
Thanh Dương nhìn thấy ánh mắt ẩn nhẫn bi thống Dịch Trạch đã có giả thiết cực kỳ lớn mật——
Ba ngàn năm trước, tầng lớp cao tầng của nhân loại xảy ra xung đột với các loại tín ngưỡng, không biết lúc đó bọn họ lựa chọn làm vậy là vì chính nghĩa hay tư lợi, tóm lại là tầng lớp cao tầng lợi dụng lực lượng dị năng giả cơ giáp mới vừa được khai phá đi giết hại toàn bộ các nhân vật đầu não trung tâm của các loại tôn giáo trong khoảng thời gian ngắn.
Những người này đều là những người thờ phụng thần linh, cho dù bọn họ không có lực lượng đặc biệt, nhưng tinh thần lực của họ vẫn cực kỳ cường đại. Cho dù bọn họ cũng không quan tâm nhiều đến tính mạng mình, họ thờ phụng thần ý, nhưng ở trong lòng bọn họ, thần linh là cao hơn hết thảy.
Mà thần linh bọn họ tín ngưỡng, thứ duy nhất để linh hồn bọn họ dựa vào lại bị người ta giày xéo bị vu tội bị tiêu hủy thì tất cả mọi người sẽ chết không nhắm mắt.
Oán khí là một thứ vô hình, nếu người có mệnh cách cường đại, thì lệ quỷ ngàn năm cũng không thể gây thương tích cho y. Trong lịch sử, mỗi lần đổi triều đại, vương triều thành lập đều phải trải qua tinh phong huyết vũ, mỗi một đại khai quốc quân chủ đều phải dẫm qua máu tươi vạn người, nhất tướng công thành vạn cốt khô là chỉ ý này, vậy nên liên minh được thành lập cũng là như vậy.
Nhưng lần này tình huống có sự khác biệt, có nhất đại đế vương nào không dựa vào tôn giáo để đặt nền móng cho đất nước mình? Cho dù có vô số oan hồn, nhưng trong quốc gia duy trì tôn giáo thì lực lượng tín ngưỡng đó cũng có khả năng phong ấn oán khí, cho đến khi quốc gia suy bại, tín ngưỡng không còn thịnh vượng thì oán khí mới có thể vùng dậy lần nữa gây nên chiến hỏa, huyết nhiễm nhân gian.
Mà lần đại khai sát giới này đã diệt sạch tôn giáo, mà những người mang tín ngưỡng đó khi hóa thành oán niệm thì lực lượng của nó còn mạnh hơn so với dân chúng bình thường hàng trăm lần, những người tham gia vào tràng thảm sát này chắc chắn đều bị liên lụy, sống không bằng chết.
Để áp chế lực lượng mạnh đến nghịch thiên này chỉ có một cách, chính là tìm vài đại khí vận giả lấy tự lấy khí vận của mình phong ấn nó. Nhưng một đại khí vận giả nhất định không đủ, chỉ sợ phải dùng toàn bộ gia tộc, thậm chí dùng cả một gia tộc cũng vẫn chưa đủ.
Khả năng, Hoa gia và Mạnh gia năm đó đều là đại khí vận gia tộc, hơn nữa nếu chỉ dùng hai gia tộc này liên hợp lại cũng vẫn chưa đủ, có lẽ phải nhiều gia tộc hơn, dùng số mệnh mấy đại gia tộc này ngàn đời mới có thể ngăn chặn cỗ oán khí này.
Nhưng làm như vậy là vi phạm Thiên Đạo, nếu muốn phong ấn oán khí, phải đưa ra cực đại hy sinh. Vậy Hoa gia ba ngàn năm đời đời khiếp khiếp huyết nhục chia lìa đau thương là trong số những hy sinh đó, và vài gia tộc khác cũng thừa nhận nỗi đau như vậy, thời gian năm lâu như vậy, vậy mà trong đại gia tộc lại không có một người có thể sống vui vẻ. Ngoại trừ gia chủ phải thừa nhận thống khổ cực hạn như vậy, phía bàng chi cũng không có thể tránh khỏi chỉ là không lợi hại như bên trực hệ mà thôi.
Vạn vật đều có hưng suy, không một gia tộc nào có thể bảo trì đại khí vận ba ngàn năm lâu như vậy, để duy trì những gia tộc này để họ có thể vượt qua thời kỳ nguy nan chắc chắn họ và liên minh đã phải trả giá không ít đại giới. Mà ba ngàn năm sau, hôm nay khi người tu ma xuất hiện, chắc chắn là vì dù liên minh giãy dụa như thế nào cũng không còn khả năng áp chế cỗ oán niệm càng ngày càng hung mãnh này, người tu ma hồi sinh vì kêu gọi cỗ oán khí này, lần thứ hai nhấc lên một phen huyết vũ tinh phong ở nhân gian.
Nếu dựa theo lý tưởng sống của Thanh Dương hẳn y sẽ không để ý tới những chuyện này. Mọi sự đều có nhân quả, ba ngàn năm trước liên minh gây họa, hiện tại những phiền toái này chỉ có thể nó là gieo gió gặt bão mà thôi. Tuy rằng những người đang sống hiện nay không tự tay gây ra tội nghiệt, họ là người vô tội, nhưng Thiên Đạo chính là quy củ như vậy, nhân duyên quả báo tự có phương thức duy trì của nó. Thanh Dương là người tu chân thuận theo thiên mệnh, y không nên để ý tới nhân quả tuần hoàn của nhân gian phàm thế, nhưng nhìn mắt Dịch Trạch che kín tơ máu, y biết mình không thể không can dự vào chuyện này.
Có ai lại không muốn đấu tranh với thiên mệnh? Có ai lại không muốn trốn thoát khỏi vận mệnh đã được bài bố sẵn? Người tu chân dù nói họ thuận theo Thiên Đạo, kỳ thật lúc ban đầu cũng là vì theo đuổi trường sinh, cùng tranh một cái mệnh với trời mà thôi. Thanh Dương nhớ mình còn từng vì chuyện này mà khắc khẩu với Dịch Trạch phen, lúc ấy y cho rằng bởi vì Dịch Trạch không hiểu gì mới hồ ngôn loạn ngữ như vậy, một ngày nào đó hắn sẽ chân chính lý giải được mọi chuyện. Vậy mà hiện tại y cũng nghĩ như vậy, là do y đã nhập vào ma đạo hay đây mới là đạo lý vốn có ở thế gian.
Cơ hồ mỗi người đều nghĩ rằng, vì sao tiền nhân làm việc ác lại muốn ta phải gánh vác? Nếu người muốn báo thù vậy tìm những người khởi sướng lúc ấy đi, vì sao lại muốn ta sinh trên đời này rồi gánh chịu hậu quả cho ngươi? Chả phải trên đời này có cái gọi là báo ứng không chờ đời sau sao, nếu thật sự là như vậy, kia còn không bằng ngay lúc ban đầu liền trực tiếp báo ứng trên người những tiền nhân đó, ta cho dù là không được sinh ra trên đời này, ta cũng không oán không trách gì hết.
Hoa Văn sơ cũng là trong những người có suy nghĩ như vậy.
Sau khi Thanh Dương biết đến lời nguyền rủa của Hoa gia liền hiểu được ngày trước nhất định Hoa Văn sơ đã làm chuyện gì đó mới có thể giữ lại sinh mạng của hắn cùng Hoa Sở đến hiện tại. Biện pháp này có lẽ không chính đạo gì, nhưng tóm lại là Hoa Văn sơ khiêu chiến với Thiên Đạo.
Thiên địa bất nhân, lấy vạn vật vi sô cẩu! người muốn giành mạng sống, cầu được một cái tự mình, có gì không được?
Huống hồ, hiện tại trong liên minh mọi người sinh hoạt thực sự rất hạnh phúc tự tại, này đó đã đủ để chứng minh tầng lớp cao tầng lúc trước của liên minh thực sự tận tâm tận lực làm việc. Một khi đã như vậy, vì sao hiện tại lại phải để nhân loại vô tội thừa nhận tai kiếp lần này?
Lần đầu tiên từ khi ra đời tới nay Thanh Dương sinh ra nghi ngờ đối với tín ngưỡng của mình, cũng là lần đầu tiên Thanh Dương quyết định nhanh đến vậy, chỉ vài giây ngắn ngủn đã nhanh chóng quyết định.
Cho dù vi phạm thiên ý, y cũng phải nhúng tay vào việc này.
Y không thể nhìn nhân gian an bình hài hòa như vậy bị chiến hỏa độc hại, không thể nhìn những đô thị phồn vinh này bị tẫn hủy, không thể nhìn thấy… bộ dáng thương tâm khổ sở của Dịch Trạch.
Y không nói gì cả chỉ nhanh chóng truyền khẩu quyết đóng băng phù cho Dịch Trạch, Dịch Trạch đã song tu cùng y thời gian cũng có chút ít hiểu biết và thủ pháp đối với tu đạo nên cũng nhanh chóng học được thủ pháp đóng băng phù.
Không còn cách nào khác thứ duy nhất Thanh Dương có thể làm chính là kéo dài thời gian, đợi đến khi chân tướng rõ ràng mới có thể tìm cho Hoa Thiên Tề đường sinh cơ. lúc trước Hoa Văn sơ có thể làm được thì chính mình cũng có thể làm được.
Hiện giờ Thanh Dương sức ít lực nhỏ, đừng nói bây giờ y chỉ là một tiểu yêu đan kỳ miễn cưỡng có thể hóa thành hình người, cho dù là y ở năm đó đã đạt tới Nguyên Anh kỳ thì trước số mệnh thiên địa cũng không thể phản kháng được. Nhưng y phải làm, cũng nhất định phải làm được, liên minh này không thể cứ như vậy bị hủy diệt.
Bởi vì… Địa phương hỗn độn lại xa lạ này có người y tâm tâm niệm niệm.
Thanh Dương để Dịch Trạch phong ấn Hoa Thiên Tề sau đó mới tìm cách cứu người, chỉ cần người còn sống thì sẽ luôn có biện pháp cứu trở về. Còn cứu trở về bằng cách nào y không nói đến. Bởi chuyện này quá mức hung hiểm, cho dù y không đếm xỉa đến tính mạng mình nhưng còn Dịch Trạch không thể cũng liều mình như vậy. Y bất quá chỉ là nhất lũ u hồn đến từ dị thế, cho dù rời đi cũng không sao. Còn Dịch Trạch rõ ràng là người ở thế gian này, có thân nhân, có bằng hữu, có rất nhiều thứ không thể bỏ được, huống hồ lấy thực lực của hắn, dù hắn mặc kệ kiếp nạn nhân gian này thì cũng không thể gặp chuyện không may gì, thậm chí còn có thể loạn thế tạo anh hùng, cho nên vô luận như thế nào y cũng không thể để hắn hy sinh vì tùy hứng của mình.
Sau khi Dịch Trạch đóng băng Hoa Thiên Tề lại liền cảm nhận được rằng cho dù Hoa Thiên tề không có hô hấp cũng không có tiếng tim đập, nhưng đúng là y còn sống, đây là một loại cảm giác kỳ diệu, cũng làm cho hắn an tâm hơn.
Chính là…
ánh mắt Dịch Trạch chợt tối sầm, vừa nãy nãi báo thực trầm mặc lúc đó y đang nghĩ gì? Từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ giấu Thanh Dương cái gì mà hiện tại? Y là muốn giấu diếm hắn sao?
Hừ! Bình tĩnh lại chút Dịch Trạch bắt đầu hiểu ra, lấy tính cách si ngốc của nãi báo thì làm sao có thể hại hắn. Đơn giản chắc là nghĩ tới điều gì đó rất nguy hiểm nên muốn giấu diếm hắn mình đi mạo hiểm, chỉ sợ việc này có thể còn nguy hiểm đến tánh mạng, cho dù lấy thực lực của hắn cũng có thể gặp bất trắc nguy hiểm, này ngốc báo tử muốn chính mình đi chịu chết.
Hắn có thể nhanh chóng nghĩ ra mọi chuyện cũng bởi vì Dịch Trạch cũng từng giấu diếm Thanh Dương không muốn y gặp nguy hiểm. Mà hắn là ai chứ? Cho dù trả thù, cũng phải dưới tình huống chắc chắn rằng tính mạng của mình được đảm bảo mới bắt đầu hành động, dù Thanh Dương không nhúng tay vào thì hắn cũng không để mình gặp an nguy lớn nào. Nhưng mà Thanh Dương thì không phải vậy, y rất ngốc.
Đoán được ra phần nào sự tình khóe miệng Dịch Trạch không khỏi câu lên. Muốn gạt hắn đi tìm nguy hiểm ư? Không có cửa đâu! Nãi báo là của Dịch Trạch hắn, cho dù chết, cũng phải được sự cho phép của hắn! Nếu không cho dù chết đi thì cho dù là sợi lông cũng không được ly khai hắn!
Cùng lúc đó, khi nãi bão buông xuống thông tấn khi chính là lúc phương diêu mở của phòng vệ sinh.