Thanh Dương nghe hồng hồ tử thuật lại xong tâm tình càng thêm phức tạp.
Dịch Trạch tóm gọn lại những sự việc có khả năng liên quan với người tu ma đang diễn ra ở liên minh, từ việc nhi tử Mạnh gia tử vong đến lời nguyền rủa kỳ quái của Hoa gia cho hồng hồ tử chứ không trực tiếp báo cho Thanh Dương. Đây đều là những đại sự phát sinh trên Hành tinh Dorset chỉ cần người có lòng muốn điều tra thì đều có thể tra ra được, không cần thiết phải giấu diếm. Đầu tiên Dịch Trạch báo cho hồng hồ tử, nếu tình huống bên Thanh Dương không ổn thì hồng hồ tử sẽ không nói với Thanh dương, nếu không có gì đáng ngại thì Thanh Dương cũng có thể biết một chút về việc này.
Chết, thi thể hư thối rất nhanh, nguyền rủa Hoa gia …
Thanh Dương buông thông tấn khí xuống, ngồi xổm trên sàn nhà tự hỏi. Người giết nhi tử Mạnh gia nhất định chính là người tu ma kia, chỉ có bị ma khí giết chết thì thân thể mới hư thối nhanh như vậy, nhưng sự tình về Hoa gia, liệu có thật là do người tu ma làm ra không?
Nguyền rủa hơn mười thế hệ, thật sự là do người tu ma gây ra sao? Nếu đây là sự thật, chỉ sợ người kia đã tu luyện hơn ngàn năm, chỉ sợ hắn sớm đã đạt tới cảnh giới Thiên Ma vương, đã sớm rơi vào Ma giới. Cho dù vì thiên ý nên hắn vẫn còn lưu tại thế tục thì thực lực của hắn hiện nay cũng không phải thứ mà liên minh có thể chống lại được. Không phải nói lực lượng của hắn có thể thắng chiến hạm liên minh cách dễ dàng, mà là tâm trí thủ đoạn người này cao siêu như vậy, chỉ cần hắn khống chế một nhóm người thì có thể chưởng khống liên minh.
Nguyền rủa ba ngàn năm trước, tràng thảm sát ba ngàn năm trước …
Nguyền rủa trường cửu, nguyền rủa cường đại, trừ phi có người hội tụ oán niệm hơn vạn người, đem chúng dẫn lên người khởi xướng, khiến nhiều thế hệ hậu đại của hắn phải chịu khổ, bất tử bất diệt.
Hoa gia nhất định có quan hệ cùng sự tình ba ngàn năm trước, như vậy còn Mạnh gia? Bọn họ cũng không bị nguyền rủa tại sao lại có quan hệ với chuyện này?
Đầu óc Thanh Dương có chút loạn, tin tức hiện tại của y quá ít, y cần Dịch Trạch điều tra thêm chút sự tình, nên y liền cầm lấy thông tấn khí, chủ động liên lạc Dịch Trạch.
Bọn họ đã sớm ước định rằng trừ phi có tình huống khẩn cấp nếu không thì không thể liên hệ, sợ bị người truy tra tín hiệu.
Hiện tại là y gặp phải sự tình phức tạp, hai là Thanh Dương quả thật rất nhớ Dịch Trạch nên mới liên lạc.
“Dịch Trạch…” trước mặt Thanh Dương hiện lên khuôn mặt y đã tưởng niệm từ lâu, khuôn mặt vẫn xinh đẹp như vậy, lại tràn ngập mỏi mệt.
“Thanh Dương…” Dịch Trạch nhìn nãi báo trước mắt, hận không thể đem người ôm vào trong ngực, khiến tâm hắn đau đến không kềm chế được, không biết nên làm thế nào cho phải.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Thanh Dương nhận thấy tình huống không tốt, vội vàng hỏi chuyện.
“Ngày hôm qua… Hoa Thiên Vũ … bác sĩ thông báo hắn lâm vào tình trạng nguy kịch, Hoa Thiên Tề… đã quyết định giải phẫu.” Dịch Trạch dùng thanh âm cực kỳ áp lực nói, nội tâm lại tràn ngập khiển trách đối với chính bản thân mình.
Ngày trước, khi nguyên khải và Đổng linh không thể trốn thoát khỏi truy binh, chỉ có thể đem Dịch Trạch giấu trong một cái tiểu hậu viện của hành tinh Dorset, khi đó Dịch Trạch bị giấu ở trong góc phòng âm u chỉ có thể chờ đợi vận mệnh của mình, khi đó hắn đã gặp được Hoa Thiên Tề.
Hoa Thiên Tề đáng yêu khờ ngốc dùng một đôi mắt trong vắt nhìn Dịch Trạch, rồi mỉm cười: “Ngươi đang chơi trốn tìm sao?”
“Đúng vậy.” Tiểu Dịch Trạch trả lời, “Có người muốn bắt ta, ta không thể để cho bọn họ bắt được.”
“Kia, ta cho ngươi biết một địa phương trốn cực tốt!” Tiểu Hoa Thiên Tề kéo Dịch Trạch ngồi vào phi hạm tự động điều khiển của Hoa gia, rõ ràng là tiểu hài tử trộm lái xe ra chơi đùa, cũng may mỗi chiếc xe trong liên minh đều có sóng tinh thần kiểm tra đo lường hệ thống, nên nếu người lái có giá trị tinh thần ổn định thấp hơn tiêu chuẩn, hệ thống liền sẽ ngầm thừa nhận chuyển sang hình thức tự động điều khiển, tránh trường hợp người say rượu và người có tâm tình không tốt điều khiển xe gây ra tai nạn.
Tiểu Hoa Thiên Tề mang Dịch Trạch rời đi không lâu thì truy binh phía sau đuổi đến, bọn họ tìm nửa ngày không ra Dịch Trạch mới tiếp tục truy đuổi về phía trước lại chỉ thấy dấu hiệu xe của Hoa gia.
Hoa gia là quý tộc liên minh, có thế lực lớn ở quân bộ nên tổ chức không thể giữa thanh thiên bạch nhật mà đắc tội với tầng lớp cao tầng liên minh, họ lại cảm thấy thực nghiệm thể không thể nào ngồi trên xe Hoa gia nên đã buông tha chiếc xe này, cũng cho Dịch Trạch một con đường sống.
Bất quá, nơi tiểu Hoa Thiên Tề mang Dịch Trạch đi cũng không phải địa phương tốt đẹp gì, mà là một khu vực tập trung toàn đồ và người buôn lậu. Dưới sự chỉ dẫn của Tiểu Hoa Thiên tề, Tiểu Dịch Trạch chui vào một cái rương, kết quả bị người mang đi, được nửa đường lại bị hồng hồ tử cướp mất.
Bình thường Hồng hồ tử không đi cướp hàng hóa, hắn chỉ hay làm những chuyện đen ăn đen. Bọn họ không sợ liên minh, nhưng lại càng không muốn chọc giận liên minh, có thể chống lại là một chuyện, nhưng phát động chiến tranh lại là một chuyện khác. Bất quá đối với những người chuyên đi hắc lộ này thì hồng hồ tử tuyệt nhiên không khách khí, đoạt được là đoạt nên lúc đó hắn mới nhặt được tiểu Dịch Trạch.
Có thể nói, Hoa Thiên Tề là bước ngoặt trong vận mệnh Dịch Trạch, bao nhiêu năm trôi qua, Dịch Trạch vẫn còn nhớ rõ hài tử kia, nhớ rõ chính mình thiếu y một cái mệnh, thiếu y một phần tự do.
Có lẽ thực lực Hoa gia khiến hắn vĩnh viễn không có biện pháp báo đáp nhân tình này, nhưng Dịch Trạch vẫn tự nói với mình: một ngày nào đó hắn muốn trả Hoa Thiên Tề một mệnh.
Vậy mà khi chuyện đó xảy ra, cái gì hắn cũng đều không làm được, chỉ có thể đứng đó trừng trừng nhìn Hoa Thiên Tề bị đẩy vào phòng giải phẫu, còn bản thân mình thì ngồi trước phòng giải phẫu, không làm gì được.
Dị năng giả có ích lợi gì? Phệ thiên thể hoàn thành có ích lợi gì? Thực lực cường thịnh đến đâu cũng không cứu được mạng người, hắn không có biện pháp trợ giúp Hoa Thiên Tề và Hoa Thiên Vũ.
Hoa Văn không đồng ý cho Hoa Thiên Tề hy sinh chính bản thân mình, phụ tử đã tranh cãi vì việc này rất nhiều lầm, nhưng thủy chung không ai có thể thuyết phục đối phương. Vốn dĩ Hoa Văn còn nghĩ mình có biện pháp thay đổi chuyện này, nhưng đến hiện tại, đến Hoa Sở cũng không thể bảo mệnh, người nọ nhòm ngó gien khóa như hổ rình mồi, để lưu lại nhất mạch Hoa gia, hắn không thể không đồng ý.
Mắt thấy hai đứa con trai bị đẩy vào phòng giải phẫu, Hoa Văn sơ chỉ có thể đứng ở bên ngoài nắm tay, tràn ngập thống khổ.
Hắn sớm biết chuyện nguyền rủa này, nhưng hắn không thể để cho Hoa Sở chết, hắn thậm chí từng nghĩ rằng nếu thật sự phát bệnh vậy thì hắn sẽ tự nguyện hy sinh, giao Hoa gia cùng sinh mệnh cho đệ đên hắn vẫn luôn yêu nhất.
Hoa Văn sơ không biết tình cảm của mình có phải là do nguyền rủa hay không, nhưng hắn biết người hắn yêu xâu sắc là Hoa Sở, giống như Hoa Thiên Vũ yêu Hoa Thiên Tề. Có lẽ, nguyền rủa chân chính của Hoa gia không phải là mỗi người một nửa không trọn vẹn, mà là mỗi đời nhất định huyết mạch bất luân, tương ái tương sát.
Hai mươi năm trước hắn vi phạm tổ huấn vi phạm lương tâm, không để ý đến an nguy của liên minh đồng ý điều kiện nguy hiểm của người bí ẩn, dùng chính nửa gen khóa hắn đang nắm giữ để đổi lấy mệnh của Hoa Sở. Và không để Hoa Sở biết, Hoa sở cảm kích hay có áp lực, hắn cố ý thả tin tức để Hoa Sở hiểu lầm hắn hại Hoa Sở vì quyền lực của Hoa gia.
Hoa Sở đi, không còn phải chịu sự khống chế của Hoa gia, cha mẹ phẫn nộ nhưng không có cách giải quyết nào bởi vì tánh mạng của hắn cũng đã đến hồi kết. Hoa gia khó có con cháu nối dòng, hầu như phải đến sáu bảy mươi tuổi mới có thể có liên tục hai hài tử, tới thời điểm hai hài tử phát bệnh một người hy sinh, thì gia chủ hoa gia đương thời cũng sẽ phát bệnh. Chỉ có gia chủ Hoa gia mới biết được, đây là một loại truyền thừa để bảo hộ cái chìa khóa duy nhất kia.
Hoa Văn sơ không hợp thể với Hoa Sở, cái chìa khóa kia vẫn chia làm hai nửa không thể xác nhập. Vốn dĩ chìa khóa giấu trong cốt tủy đến khi người hợp thành trên người có dị năng thì chìa khóa mới phát huy tác dụng. Hoa Sở cùng Hoa Văn sơ không dung hợp nửa chìa khóa vào một chỗ, Hoa Văn sơ chỉ đưa nửa phần gen của mình cho đối phương, nhưng phần bên Hoa Sở vẫn chưa đưa ra vì hắn muốn nắm chìa khóa khi giao dịch.
Mà giờ bệnh tình Hoa Thiên Vũ trở lên nguy kịch, nếu không nhanh chóng để khí quan nhi tử kết hợp lại, sinh ra tân gia chủ tương lai, nếu Hoa Thiên Vũ chết đi, thì chìa khóa gen Hoa gia sẽ phải xử lý như thế nào.
Đã sắp tới giờ tiến hành giải phẫu, Hoa Văn sơ đã cảm thấy thân thể của mình càng ngày càng suy yếu, cho dù hắn tránh được việc khí quan suy kiệt, cũng tránh không khỏi vận mệnh truyền thừa.
Một khi giải phẫu chấm dứt, chỉ sợ hắn sẽ nhanh chóng chết đi. Hoa Sở đâu? Hoa Sở sẽ như thế nào? Thân thể y đã sớm phát tác rồi, giờ còn giải phẫu này, có thể hay không…
Hắn đột nhiên rất nhớ Hoa Sở, nhớ đệ đệ mà hắn yêu bằng cả linh hồn và lương tâm, trước khi chết, chỉ cần có thể thấy y, được y liếc mắt nhìn cái là được.
Hoa Văn sơ tha thân thể suy yếu ra khỏi bệnh viện, nhẫn tâm không nhìn giải phẫu nhi tử của mình chỉ để nhìn đệ đệ đã lâu không liên lạc. Thê tử của hắn- tiêu vinh chỉ nhìn hắn một cái, cũng không ngăn cản.
Ngày nàng được gả cho Hoa, nàng đã biết, nàng vô pháp có được ái tình, trong lòng Hoa Văn sơ có người khác, nàng không rõ người đó là ai nhưng dù sao đó cũng không phải là nàng. Mà thời điểm Hoa Thiên Vũ thức tỉnh dị năng Hoa Văn sơ cũng đã nói cho nàng biết về số mệnh của Hoa gia, khi đó nàng chỉ biết, nhi tử của nàng chỉ có thể lưu lại . Vô pháp tranh vô pháp đoạt, nàng chỉ có thể bồi thường cho Hoa Thiên Tề vô hạn tình thương của mẹ, để y được sống những ngày tháng hạnh phúc nhất.
Dù vậy nàng vẫn luôn ôm trong lòng tia hy vọng nhỏ nhoi, chờ mong chuyện nguyền rủa không phải thật sự. Nhưng nguyện vọng tốt đẹp bao nhiêu thì hiện thực cũng tàn khốc bấy nhiêu. Đến cuối cùng, nàng chỉ có thể nhìn nhi tử tâm ái của mình tự nguyện lựa chọn hy sinh, mà trượng phu cũng rời khỏi nơi này.
Hoa Văn sơ điều khiển phi hạm đến Đại học St.Tres, hắn thậm chí không để ý đến bảo vệ cổng trường, trực tiếp đi về phía phòng nghiên cứu của Hoa Sở nghiên.
Dùng dị năng ẩn tàng khí tức, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng nghiên cứu ra, căn phòng đó gồm phần, bên ngoài là nơi chưa bệnh cho khế ước thú, bên trong là phòng nghỉ của Hoa Sở.
Từ phía phòng nghỉ truyền đến âm thanh làm người ta đỏ mặt, thanh âm Hoa Sở nhỏ vụn lại khát vọng kêu lên cái tên “Lang Xu” này.
Đầu óc Hoa Văn sơ đột nhiên cảm thấy choáng váng, cả người dần mất hết sức lực, lảo đảo đi ra khỏi phòng, tê liệt ngã ở ngoài cửa.
Tầm mắt hắn dần dần trở nên mơ hồ, trước mắt chỉ còn lại những ký ức tốt đẹp nhất đã qua đi, Hoa Sở nhỏ bé chạy tới trước mặt nói với hắn: “Ca ca.”
Đệ đệ mà ta yêu nhất, cuối cùng ta vẫn còn có thể nhìn thấy em, thật tốt.
(haixxxxxxxxx......ôi, các CP phụ của ta…….haixxxxxxx, thà các ông là cứ là người xấu cho em nhờ, mà thôi, dù sao thì ngoài CP chính ai cũng thảm như nhau cả thôi)