Tinh Tế Tu Yêu

chương 50: đoạt lấy

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cùng lúc đó, Dịch Trạch và Tư Diệu Tiền cũng nhìn thấy Hồng Hồ Tử, bản thân Dịch Trạch cũng không có gì ngạc nhiên, bởi khi Mạnh Hoài nói vị trí lỗ đen cho hắn, hắn đã nhận ra nơi này chính là nơi hồng hồ tử rơi vào trước đây, Thanh Dương còn sống, như vậy hồng hồ tử cũng có thể còn sống.

Nhưng mà Tư Diệu Tiền thì không biết, vụ việc phản bội lần trước tuy hắn cũng có tham dự vào nhưng hắn không trực tiếp đến hiện trường mà chỉ làm số viện trợ sau màn mà thôi,. Sau đó hắn cũng không quan tâm đến kết cục của hồng hồ tử, chính là sau khi Hà Thành Hâm nói cho hắn biết hồng hồ tử đã thi cốt vô tồn thì hắn hơi hơi sửng sốt một chút, nhưng cùng lúc ấy lại có tên tay sai hủy đi trình tự hắn đang làm năm nay nên hắn cũng quên chuyện này đi.

Hồng hồ tử chết ở đâu, chết như thế nào, Tư Diệu Tiền đều không biết. Bây giờ nhìn thấy ánh mắt tràn ngập sự chiếm hữu của hồng hồ tử nhìn mình, hắn ngây ngẩn cả người, chân dính trên mặt đất không thể nào nhúc nhích được.

Cuối cùng dân cư ở đây cũng phát hiện ra nhóm người bọn họ cũng nhận ra Dịch Trạch hẳn là kẻ cực kỳ lợi hại, kẻ có thể xuyên qua lỗ đen mà không mảy may thương tổn, ánh mắt sắc bén thoáng nhìn khiến cho người khác không dám tiếp cận, nên căn bản không có ai dám đến tìm hắn gây phiền toái. Ngược lại lại có nữ nhân xinh đẹp lả lướt đi lên tung mị nhãn với Dịch Trạch, dư quang khóe mắt còn thường thường lướt qua vật nổi lên trong lồng ngực Dịch Trạch kia, đó hẳn là vật gì đó cực kỳ quý giá.

Dịch Trạch không để ý tới những nữ nhân đó trực tiếp nói với hồng hồ tử: “Ta cần một phòng nghỉ, đưa nước ấm cùng đồ ăn đến.”

Cách Dịch Trạch nói chuyện với hồng hồ tử vẫn luôn luôn như vậy, không cầu xin, mà là cao cao tại thượng ra lệnh. Hồng hồ tử vốn cũng không để ý đến điều đó nhưng thủ hạ của hắn để ý cũng nhiều lần giáo huấn Dịch Trạch. Hồng hồ tử biết chuyện này nhưng hắn không quản, Dịch Trạch ngông nghênh bị người ta giáo huấn là chuyện của Dịch Trạch, Dịch Trạch học được cách ứng nhân xử thế cũng là chuyện của Dịch Trạch, Dịch Trạch nhìn thì có vẻ hạ mình nhưng thực tế lại bất khuất không chịu cúi đầu cũng là chuyện của Dịch Trạch. Vô luận như thế nào, thì thái độ của hồng hồ tử vẫn không thay đổi, Hồng hồ tử chỉ muốn biết trong hoàn cảnh như thế này, hài tử kia sẽ trưởng thành thành dạng gì mà thôi.

Lúc này Dịch Trạch đã mạnh hơn ngày xưa rất nhiều, năm không gặp hắn đã từ lang tế tử trưởng thành thành dã lang hung mãnh rốt cuộc không ai có thể áp trụ hắn nữa. Hồng hồ tử gật gật đầu, phân phó người làm theo yêu cầu của Dịch Trạch, mệnh lệnh này khiến mọi người rất kinh ngạc, kẻ luôn luôn không cho phép kẻ nào mạo phạm hắn cư nhiên sẽ tùy ý một người như vậy, còn đáp ứng hắn! Người trẻ tuổi lạnh lùng này rốt cuộc là ai?

Thật ra Hồng hồ tử cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, Dịch Trạch có thể nói chuyện với hắn như vậy vì Dịch Trạch đã chịu được khảo nghiệm, còn hắn thỏa mãn yêu cầu của Dịch Trạch bởi vì Dịch Trạch cho hắn tiền đặt cọc.

Tư Diệu Tiền bị người ta gọi là “Tiền đặt cọc” vẫn chưa có phản ứng gì, chỉ đứng im tại chỗ, ánh mắt sâu đen nhìn không ra một tia cảm xúc, giống như trong nháy mắt hắn nhìn thấy hồng hồ tử kia cánh cửa trái tim của hắn cũng đã đóng chặt lại.

Dịch Trạch không để ý tới Tư Diệu Tiền phía sau, mang theo tiểu nãi báo đi về hướng căn phòng hắn mới được sắp xếp, lúc này Dịch Trạch chỉ muốn ở chung mình với Thanh Dương rồi hảo hảo đòi lại toàn bộ những tưởng niệm trong thời gian qua. Cho dù Dịch Trạch không nguyện ý làm nãi báo ở nơi này, nhưng nếu chỉ chiếm chút tiện nghi hay ngắm nhìn bộ dáng thẹn thùng đỏ mặt của nãi báo cũng thỏa mãn a.

Mọi người thấy Dịch Trạch căn bản không quản đến Tư Diệu Tiền, liền cho rằng bọn họ không phải cười quen thân thiết. Tư Diệu Tiền mặc dù là thiên tài, nhưng bộ dạng lại có chút đơn bạc, trước đó lại bị hồng hồ tử điều giáo nên vừa gợi cảm lại vừa mị hoặc thật khiến con người ta thèm nhỏ dãi, người như vậy lại chỉ đi mình nên có không ít người đánh chủ ý đến hắn.

Lai á thấy hồng hồ tử phóng túng Dịch Trạch như vậy liền đi đến bên cạnh hồng hồ tử, thấp giọng hỏi ý kiến về sự tình của Dịch Trạch. Hắn vốn là hữu ý đối hồng hồ tử, bình thường vì muốn để người khác nghĩ hồng hồ tử coi trọng mình nên thái độ thường xuyên có chút ái muội cùng thân cận. Hồng hồ tử biết tâm tư của hắn, cũng không phản đối, nhưng chưa bao giờ cho quá hắn cơ hội. Lai á chỉ cần người che chở nên chỉ cần lai á làm việc như lưu loát, thì hồng hồ tử sẽ cho hắn chỗ đứng, cũng tuyệt đối không cho hắn thân cận.

nguyên bản Tư Diệu Tiền đang nhìn hồng hồ tử không dời tầm mắt, vừa thấy lai á bày ra bộ dáng thân mật, khóe môi không khỏi gợi lên một cái tươi cười biếng nhác, hắn nghiêng mặt không nhìn hồng hồ tử nữa, đưa tay khoát lên vai kẻ vẫn muốn lôi kéo làm quen bên cạnh, vừa cười vừa tùy ý nói: “muốn lên giường với ta thì cần đài thọ.”

Người nọ thấy Tư Diệu Tiền sảng khoái như vậy bèn vươn tay ôm thắt lưng Tư Diệu Tiền còn sờ soạng cái, hết sức hài lòng nói: “Ta bao dưỡng ngươi.”

Trên thực tế hắn nuôi không nổi, bởi vì giây tiếp theo hồng hồ tử đã vọt lên, một cước đem người đá đi, tháo rời tay chân, chỉ vài giây người này đã huyết nhục mơ hồ còn lộ ra cả xương trắng. Người nọ đau đớn muốn phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, nhưng vừa hô lên một tiếng, đã bị chân hồng hồ tử đạp lên cổ cắt đứt dây thanh, chỉ có thể hé răng phát ra kêu nặng nề.

Ánh mắt Tư Diệu Tiền không liếc đến người nọ cái một cái, chỉ cười cười nói với hồng hồ tử: “Có giường ngủ sao?”

“Nửa.”

Lai á sau khi nghe xong sắc mặt nhất thời trắng bệch, so bất luận kẻ nào hắn đều rõ ràng hiểu được nửa cái giường kia của hồng hồ tử cho tới bây giờ vẫn chưa có ai bò lên được.

“Không cần, ” Tư Diệu Tiền xoay người, “Ta tùy tiện tìm một chỗ.”

Hồng hồ tử ôm thắt lưng hắn một phen, cọ hai cái ở địa phương người nọ vừa sờ loạn: “Ngươi không muốn sao.”

Ánh mắt Tư Diệu Tiền đảo qua lai á, thản nhiên nói: “Ta không nghĩ muốn làm người thứ , giường kia chắc không không chứa đủ người nhỉ.”

“Chỉ có chúng ta!”

Lúc này hồng hồ tử không đợi hắn nói xong liền khiêng người hướng về phía phòng ngủ, năm, hài tư kia đã lớn đến như vậy sao?.

Tư Diệu Tiền bị đặt trên giường, liếc mắt một cái liền nhìn bài trí căn phòng, nơi này chỉ có những gia cụ đơn giản bằng gỗ, những gia cụ đó đều là đồ đôi nhưng lại chỉ chứa vật dụng của người. Hồng hồ tử đặt giày của hắn gọn gàng lên kệ, bên kệ khác vẫn trống. Rồi hắn cởi giày Tư Diệu Tiền đoan đoan chính chính mà bên cạnh giày của chính mình, sau đó đem người ngăn chặn, mang theo ánh mắt xâm lược không chút khách khí nhìn Tư Diệu Tiền từ trên xuống dưới.

“Ngươi còn muốn ta?”

“Ngươi là của ta, cho dù ngươi chết đi, xương cốt ngươi cũng là của ta!” Hồng hồ tử kiên định nói đồng thời nhanh chóng cởi quần áo Tư Diệu Tiền, lộ ra lồng ngực màu mật ong.

Đứa bé này luôn thích đứng trong phòng không chịu ra ngoài phơi nắng, nhưng làn da trời sinh đã có màu mật ong, không đậm không nhạt phi thường gợi cảm.

“Lúc trước, mật mã kho vũ khí của ngươi là do ta mở ra.”

“Ta biết.” bàn tay to thô ráp sờ điểm thù du trước ngực, hai ngón tay nhẹ nhàng vân vê bên rồi lại xoa nắn. Chỉ bụng thượng vết chai thực khoái liền đem kia khối hồng anh ma đến đỏ tươi, đứng thẳng tại trước ngực, vì hắn mà nở rộ.

“Những địa điểm ẩn thân mà ngươi đã chuẩn bị là do ta dùng hệ thống định vị tìm được.” trong thanh âm Tư Diệu Tiền mang theo một tia áp lực, đã lâu lắm rồi hắn không cùng người khác thân mật, trên thực tế từ nhỏ đến giờ thân thể hắn cũng chỉ có người này chạm qua.

“Ta biết.” Một tay khác của Hồng Hồ Tử cũng không nhàn rỗi nhanh chóng cởi quần dài Tư Diệu Tiền tham lam mà vuốt ve làn da non mịn trên đùi Tư Diệu Tiền, nơi hắn vuốt ve qua lưu lại một sắp xếp run rẩy.

“Ân… Ngươi, hệ thống phòng ngự chiến hạm của ngươi là do ta xâm nhập và hủy diệt.” Tư Diệu Tiền đã không thể duy trì thanh âm bình tĩnh, dần dần phát ra những tiếng rên rỉ nhỏ nhặt.

“Ta biết.” Đầu lưỡi lại liếm điểm nổi lên kia, xúc cảm ướt át khiến người dưới thân thêm nắm chặt sàng đan.

“… Ngô… Ngươi, ngươi …” Tư Diệu Tiền không nói lên lời, đầu ngón tay bấm vào lòng bàn tay, gắt gao nắm chặt muốn dùng đau đớn để thanh tỉnh chính mình.

“Ta cũng biết.” Hồng hồ tử hôn lên môi Tư Diệu Tiền nuốt lại những lời người này sắp nói ra, vươn đầu lưỡi vào muốn mút mát hương vị thơm ngọt trong đó.

Biết Tư Diệu Tiền không thở nổi, hồng hồ tử mới buông hắn ra, dùng ánh mắt nóng rực nhìn hắn: “Ngươi làm những việc đó ta đều biết, thậm chí ngay cả vì sao ngươi phản bội ta, ta cũng biết.”

Hắn thấp giọng nói sát bên tai Tư Diệu Tiền: “Trước khi các ngươi hành động ta đã biết.”

Thân mình Tư Diệu Tiền cứng đờ, dùng ánh mắt không thể tin được mà nhìn hồng hồ tử, giống như hắn vừa nghe được một lời nói dối cực kỳ vô lý. Nếu hồng hồ tử đã sớm biết mưu đồ bí mậtgiữa bọn họ, thì tại sao lại bị bọn họ đoạt đi cơ nghiệp, còn suýt mất mạng phải lưu lạc tới nơi này.

“Vì cái gì…” Hắn thì thào tự nói, thật sự là đoán không ra ý nghĩcủa hồng hồ tử. Cũng giống như trước kia, người gần Hồng Hồ Tử nhất chính là hắn, Nhưng người không thể đoán được tâm tư Hồng Hồ Tử nhất cũng là hắn. Lần trước hợp tác cùng hắn, người nọ cũng từng nói rằng hắn vô dụng, nếu không phải Dịch Trạch quả quyết cự tuyệt bọn họ thì những người đó cũng sẽ không tìm tới Tư Diệu Tiền.

Hắn là thiên tài, tronghệ thống quang não hắn chính là đế vương, hắn hiểu rõ mỗi một trình tự, thậm chí hiểu đượcý tưởng trong mỗi trí năng hệ thống, nhưng hắn lại không hiểu được nhân tâm.

“Ta chỉ là muốn nhìn xem đám người kia có thể nhấc lên phong ba gì. Thắng làm vui, thua…” Hồng hồ tử chưa nói nếu thua sẽ như thế nào, dù sao bọn họ đã thắng.

Nhưng Tư Diệu Tiền không rõ, nếu người này đã biết trước tất cả mọi thứ sao còn để mặc kẻ khác đánh mình đến mức rớt xuống đáy cốc?

Hồng hồ tử không trả lời, hắn nhìn khuôn mặt đầy vẻ mê võng của Tư Diệu Tiền, thô bạo kéo rào chắn cuối cùng giữa người, ngón tay tham nhập vào vị trí u cảnh kia, vẫn nhiệt tìnhnhư trong trí nhớ của hắn, mút ngón tay của hắn không chịu buông ra.

Đã từ rất lâu rồi Tư Diệu Tiền không làm việc này, ký ức mơ hồ từ năm trước bắt đầu hiện ra trong mắt hắn, hắn cắn chặt môi không để cho mình phát ra tiếng rên rỉ, một ngón tay bá đạo tham nhập trong miệng hắn, đùa bỡn đầu lưỡi hắn.

Hồng hồ tử hiểu rất rõ thân thể Tư Diệu Tiền, trong chốc lát thân thể không kháng cự được mà mềm mại hẳn đi, vì hắn mà mở ra cấm địa tối u mật.

Dục vọng bá đạo đỉnh nhập trong cơ thể Tư Diệu Tiền, mang theo một chút cuồng bạo va chạm đánh nát toàn bộ lý trí và tình cảm của người này, đau đớn ban đầu qua đi, chỉ để lại vô tận trầm luân cùng khoái cảm.

Đoạt lấy tất cả như vậy mới là điều Hồng Hồ Tử thích nhất. Không chỉ muốn đoạt lấy suy nghĩ của người này, càng muốn cho toàn bộ linh hồn người này dưới va chạm kịch liệt mà phá tan thành mảnh nhỏ, cả người đều dung nhập trong cơ thể người này, người này không thuộc về bất luận kẻ nào khác.

Hôn lên đôi môi luôn thốt ra những lời nói cay nghiệt, nụ hôn mang theo vô hạn ôn nhu chưa từng xuất hiện trong ký ức. Cũng chỉ trong lúc thần chí không rõ ràng này hồng hồ tử mới có thể lộ ra ôn nhu cùng săn sóc.

Năm đó Tư Diệu Tiền không biếtcó chuyện gì xảy ra, hắn chỉ muốn tự do, lại không nghĩ rằng sau khi bản thân nghe tin người nọ chết trái tim lại lạc lõng và mất mát đến vậy, giống như hắn đã mất đi toàn bộ thế giới. Mà hiện tại, hắn lại có được thế giới.

“Khắc lai… Thụy đức…” Đầu óc hỗn loạn bật ra tên gọi trong lúc động tình đổi lại nhưng va chạm càng ngày càng thêm mãnh liệt.

Có thể gọi cái tên này,, được cho phép gọi cái tên này, gọi lên cái tên này, trên đời này chỉ có duy nhất người là Tư Diệu Tiền.

Truyện Chữ Hay