Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư đi ở phía trước, hoa ăn thịt đi theo phía sau.
Dọc theo đường đi quan sát hoa ăn thịt mấy lần, An Nhĩ Tư rốt cuộc mở miệng: “Tiểu Dạ, đóa tử nguyệt thực nhân hoa này của em không phải loại bình thường, trên cánh hoa tử nguyệt thực nhân hoa có ấn ký hình trăng khuyết màu tím, nó không có.”
“Nga?” Nhan Tử Dạ túm lấy Tiểu Hoa (cái tên này đã được định hình trong lòng cậu), nghiêm túc quan sát một chút, quả thực không có ấn ký, liền hứng thú hỏi An Nhĩ Tư: “Kia nó là hoa gì?”
“U minh thực nhân hoa, là tổ tiên của tử nguyệt thực nhân hoa, hơn nữa cũng chỉ có u minh thực nhân hoa mới có thể kêu, trí lực loại thực vật này rất cao, trong các khu rừng khác cũng rất hiếm thấy, tôi đoán chỉ còn mỗi ma huyễn rừng rậm còn tồn tại, bất quá số lượng cũng không nhiều. Nhìn hình thái cùng kích cỡ của cây hoa này, hẳn vẫn chưa trưởng thành, em có thể yên tâm, lực công kích của u minh thực nhân hoa chưa trưởng thành rất thấp, hơn nữa nhược điểm cũng thực dễ thấy.” An Nhĩ Tư nhẹ giọng giải thích.
“Thì ra là vậy, tôi cứ cảm thấy hoa ăn thịt sao lại nhỏ như vậy, hóa ra là vẫn chưa trưởng thành.” Nhan Tử Dạ chuyển sang chuyện khác, hỏi: “Khoảnh cách tới hộp nhiệm vụ còn xa không?”
“Không xa, chỉ có mấy trăm mét thôi.” Lúc đi tìm thẻ bài, An Nhĩ Tư từng phát hiện một cái, chẳng qua khi đó có một thú nhân khác đi tới, để tránh đối phương phát hiện, anh mới không tới xác nhận.
Hai người một hoa đẩy nhanh tốc độ, chạy tới nơi để hộp nhiệm vụ. Chiếc hộp được cất giấu rất bí ẩn, bị tầng tầng lớp lớp lá khô che phủ, nếu không cẩn thận xem xét thì quả thực không thể nào phát hiện.
Xem xét chiếc hộp, quả nhiên ở hai bên có hai khe hở lõm vào, mà hình dạng kích cỡ cũng tương tự với thẻ bài. Hai người cùng nhét tấm thẻ màu bạc vào, ánh sáng chợt lóe, một trận sương lạnh phun ra, tiếp đó cái hộp bật mở. Hiện ra trước mặt hai người là hai cái vòng tay màu bạc giống như đúc.
Hai người liếc nhìn nhau một cái rồi mỗi người cầm lấy một chiếc đeo lên tay, sau đó cả hai bị dòng chữ trên hộp hấp dẫn.
‘Nhiệm vụ được khởi động từ lúc đeo vòng vào tay, trong vòng một tiếng tìm ra dây leo biến dị kết hợp giữa dây leo mê huyễn cùng dây leo hút máu, khi nhiệm vụ thành công, vòng tay tự động cởi bỏ.’
Cúi đầu nhìn lại, quả nhiên trên vòng tay xuất hiện đồng hồ đếm ngược, hơn nữa làm thế nào cũng không gỡ ra được.
“Dây leo biến dị? Không cung cấp hình ảnh thì biết tìm thế nào?” Độ khó của nhiệm vụ không thấp a, Nhan Tử Dạ nhịn không được nhướng mi.
“Không sao, tôi biết có một nơi cùng sinh trưởng hai loại dây leo này, chúng ta cứ qua đó thử xem.” An Nhĩ Tư vẫn mỉm cười như trước, một chút cũng không khẩn trương.
“An Nhĩ Tư.” Nhan Tử Dạ đột nhiên khựng lại.
“Hử? Làm sao vậy Tiểu Dạ?” An Nhĩ Tư đi ở phía trước quay lại, nhìn Nhan Tử Dạ hỏi.
“Anh có vẻ rất quen thuộc khu rừng này.” Nhan Tử Dạ bình tĩnh quan sát An Nhĩ Tư, muốn từ vẻ mặt đối phương nhìn ra chút gì đó. Bất quá thực đáng tiếc, từ đầu đến cuối An Nhĩ Tư chỉ cười mỉm, làm Nhan Tử Dạ không tìm được chút sơ hở nào.
“Trước đó tôi từng tới đây lịch lãm nên khá quen thuộc.” An Nhĩ Tư giải thích: “Tiểu Dạ đi thôi, thời gian không nhiều lắm, chúng ta phải nhanh hơn mới được.” Nói xong, cũng không quản Nhan Tử Dạ có nguyện ý hay không, trực tiếp nắm tay Nhan Tử Dạ kéo đi.
Nhan Tử Dạ cũng không giãy dụa, chỉ vừa nhìn bóng lưng An Nhĩ Tư vừa suy nghĩ.
Đây là lần thứ ba gặp An Nhĩ Tư, người này mang tới cảm giác phi thường ôn hòa, nói chuyện ôn nhu, diện mạo tuấn mỹ, khí chất cao quý, một người hoàn mỹ như vậy không biết vì sao lại đối xử đặc biệt với mình như vậy. Nhan Tử Dạ không phải người hay tò mò tọc mạch, chẳng qua bởi vì ấn tượng quá khắc sâu nên từng lên diễn đàn tìm hiểu tư liệu về An Nhĩ Tư. Trên tư liệu, trừ bỏ Áo Đức Kỳ, trong học viện tựa hồ không còn người bạn nào.
Hiện giờ An Nhĩ Tư cư nhiên chủ động muốn giao hảo, sống hơn ngàn năm, nếu ngay cả điểm này cũng không nhìn ra thì Nhan Tử Dạ quả thực đã sống uổng phí. Điều này làm Nhan Tử Dạ bắt đầu hoài nghi, mình chỉ là một thú nhân không cha không mẹ không có thế lực, An Nhĩ Tư vì sao lại muốn tiếp cận? Quên đi, nghĩ không ra thì không nghĩ nữa, hiện giờ quan trong nhất là hoàn thành nhiệm vụ.
An Nhĩ Tư dẫn Nhan Tử quẹo trái quẹo phải, cư nhiên tới trước một thác nước, thác nước cao hơn mười mét từ trên cao đổ thẳng xuống, ngay cả trong không khí cũng ẩn ẩn mang theo hơi nước.
“Tiểu Dạ, dây leo biến dị mà chúng ta muốn tìm rất có thể ở phía trên.” An Nhĩ Tư chỉ thác nước cao hơn mười mét trước mặt.
Nhan Tử Dạ nhìn nhìn xung quanh, tựa hồ không có đường nào để đi lên, nhịn không được nhăn mặt hỏi: “Chính là chúng ta không có phi hành khí, làm thế nào lên trên đó?”
Đối mặt với vấn đề của Nhan Tử Dạ, An Nhĩ Tư mỉm cười: “Thật xin lỗi, tôi quên Tiểu Dạ không biết bay, kia em ở đây đi, tôi lên trước xem thử, nếu tìm được dây leo biến dị thì mang xuống.”
An Nhĩ Tư vừa nói xong thì có một trận ánh sáng lóe lên, An Nhĩ Tư đứng trước mặt Nhan Tử Dạ biến mất, xuất hiện ở đó là một con hổ cao tầm ba mét, toàn thân đen tuyền uy phong lẫm lẫm, trên lưng lão hổ có một đôi cánh thật lớn, lúc sải rộng cánh thì có thể dài hơn năm mét.
Này là đại biến hoạt hổ trong truyền thuyết à? Chính là vì sao lại là màu đen? Rõ ràng An Nhĩ Tư có mái tóc màu bạc, không biết vì sao, nhìn con hắc hổ trước mặt Nhan Tử Dạ cứ cảm thấy không đúng.
Biến về hính thú, An Nhĩ Tư đang định cất cánh thì bị Nhan Tử Dạ gọi lại: “Từ từ, tôi đi cùng anh.”
Động tác sải cánh của hắc hổ ngừng lại, con ngươi sâu thẳm nhìn chằm chằm Nhan Tử Dạ một chốc mới gật gật đầu. Thú nhân biến về nguyên hình không thể nói tiếng người.
Nhìn về phía hoa ăn thịt, Nhan Tử Dạ nói: “Tiểu Hoa, ta có người dẫn đường rồi, giờ không cần mi nữa, trả tự do cho mi đó.” Nếu An Nhĩ Tư biết đường thì không cần hoa ăn thịt nữa, được rồi, kỳ thực là Nhan Tử Dạ cảm thấy mang theo nó thực quá phiền toái nên quyết định thả nó đi.
Ngày lúc Nhan Tử Dạ chuẩn bị thu hồi sợi tơ linh khí màu đỏ trong tay thì động tác đột nhiên khựng lại, cải biến chủ ý, trực tiếp chuyển hóa sợi tơ thành linh lực rót vào trong thân thể Tiểu Hoa. Mà hoa ăn thịt được rót linh lực run rẩy một chút, sau đó nó phát hiện mình được tự do liền ‘chi chi nha nha’ không người, tiếp đó lập tức chạy mất.
“Đi thôi.” Nhan Tử Dạ chuẩn bị leo lên lưng hắc hổ, kết quả bị hắc hổ dùng hai chân trước ôm lấy, sau đó cất cánh.
Bị móng vuốt hắc hổ ôm như vậy, Nhan Tử Dạ cảm thấy cả người đều không thoải mái, bất quá nếu An Nhĩ Tư không chịu để mình cưỡi trên lưng thì chỉ đành chịu đựng.
Tới đỉnh thác nước, Nhan Tử Dạ liền nhìn thấy dây leo mê huyễn cùng dây leo hút máu lúc nhúc khắp nơi trên mặt đất.
An Nhĩ Tư đặt Nhan Tử Dạ xuống một tảng đá lớn, sau đó biến về hình người, nói với Nhan Tử Dạ: “Chính là nơi này, hai chủng loại dây leo bất đồng bởi vì ý thức lãnh địa rất mạnh nên rất hiếm khi sinh trưởng cùng một chỗ, cho nên tôi đoán ở đây có dây leo biến dị kết hợp của cả hai loại.
Chính là liếc mắt nhìn một vòng, căn bản không nhìn tới điểm cuối, phải làm thế nào tìm ra? Tuy màu sắc hai loại dây leo có khác biệt nhưng số lượng quá nhiều, trong khoảng thời gian ngắn không có cách nào tìm kiếm hết khu vực này, nhìn lại, thời gian chỉ còn không tới năm mươi phút.
Tựa hồ ngửi thấy mùi của bọn họ, dây leo lúc nhúc xung quanh tảng đá bắt đầu rục rịch.
‘Soạt…’ hai căn dây leo cấp tốc đánh úp tới, Nhan Tử Dạ nhanh tay nhấn cái nút đỏ bên thắt lưng, dao laser xuất hiện trong tay. Cầm dao chém hai căn dây leo vươn tới, nháy mắt đã chém chúng đứt lìa. An Nhĩ Tư cũng sử dụng dao laser đối phó dây leo hút máu từ bốn phương tám hướng không ngừng đánh úp tới.
Vừa không ngừng quơ dao laser chém dây leo vừa tựa vào lưng An Nhĩ Tư, Nhan Tử Dạ nói: “Cứ tiếp tục như vậy không được, nơi này có rất nhiều dây leo mê huyễn với dây leo hút máu, chỉ dựa vào hai chúng ta không thể đối phó nổi.”
An Nhĩ Tư bớt chút thời gian liếc nhìn đồng hồ đếm ngược, còn lại bốn mươi phút, nụ cười thường trực trên mặt cũng biến mất: “Bằng không chúng ta tạm thời rút lui?”
Nếu chỉ cần đối phó đám dây leo này, có thể dùng một ngọn lửa đốt rụi, chính là bọn họ cần phải tìm ra dây leo biến dị, nếu đốt hết thì chẳng khác nào toi công. Chỉ là bây giờ rút lui thì Nhan Tử Dạ lại không cam lòng, đột nhiên, Nhan Tử Dạ phát hiện chút manh mối, công kích bọn họ toàn bộ đều là dây leo hút máu, đám dây leo mê huyễn cư nhiên không có chút động tĩnh nào.
Nghĩ tới ban nãy An Nhĩ Tư nói hai loại dây leo này rất hiếm khi cắm rễ sinh trưởng cùng một chỗ, kết hợp với tình hình hiện tại, Nhan Tử Dạ suy đoán có lẽ chúng nó đã đạt thành hiệp nghị cộng sinh cho nên mới có thể sinh trưởng cùng nhau. Nãy giờ chỉ có dây leo hút máu công kích, đại biểu con mồi của dây leo hút máu, dây leo mê huyễn sẽ không ra tay?
Để nghiệm chứng suy nghĩ trong lòng, Nhan Tử Dạ dùng tay phải vung dao laser, tay trái ngưng tụ lưỡi dao linh khí phóng ra, chuẩn xác cắm lên một sợi dây leo xanh biếc trên mặt đất. Bị cắt trúng, đóa hoa nhỏ màu trắng trên dây leo mê huyễn lập tức tỏa ra mùi hương nhàn nhạt. Tiếp đó những căn dây leo mê huyễn khác cũng bắt đầu xôn xao, toàn bộ nụ hoa trắng nở rộ, tỏa ra hương khí ngày càng nồng đậm.
Dây leo hút máu tên như nghĩa, nó dựa vào hút máu để sinh tồn, bất đồng với dây leo hút máu, dây leo mê huyễn không hề có lực công kích, nó chỉ dựa vào hấp thu chất dinh dưỡng trong đất để sống, chỉ khi bị công kích hoặc vô tình đụng vào nụ của nó thì hoa mới nở rộ, phóng thích ra hương vị làm tất cả sinh vật nảy sinh ảo giác, qua một lúc thì trở lại bình thường.
Nhưng nếu dây leo mê huyễn cùng dây leo hút máu liên hợp thì Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư có thể sẽ gặp nguy hiểm. Đáng tiếc, dây leo mê huyễn cố tình lại là khắc tinh của dây leo hút máu, bởi vì hương khí của dây leo mê huyễn sẽ ảnh hưởng tới dây leo hút máu, làm động tác của nó trở nên chậm chạp.
Lúc toàn bộ nụ hoa của dây leo mê huyễn nở rộ, đám dây leo hút máu đang công kích Nhan Tử Dạ bắt đầu chậm lại, hơn nữa cư nhiên còn bắt đầu công kích dây leo mê huyễn ở bên cạnh.
Tiếp đó ngày càng nhiều dây leo hút máu bắt đầu công kích dây leo mê huyễn, tuy lực công kích của dây leo mê huyễn không lớn nhưng tuyệt đối không sợ dây leo hút máu, hai loại dây leo bắt đầy dây dưa cùng một chỗ.
Cư nhiên đoán đúng rồi, đứng trên tảng đá, Nhan Tử Dạ đang định thở hắt một hơi thì phía sau có một bàn tay cầm khăn đưa tới bịt kín mũi cậu. Bên tai cùng lúc vang lên âm thanh của An Nhĩ Tư: “Tiểu Dạ, tạm thời đừng hô hấp, tôi mang em rời đi.”
Rời đi? Này là thời khắc tốt nhất để tìm dây leo biến dị a, Nhan Tử Dạ kéo tay An Nhĩ Tư, xoay người lại nói: “Tôi không… An Nhĩ Tư…”
…
Hoàn Chương .