Sau khi đưa Nhan Tử Dạ tới phòng y tế, nhân viên y tế làm kiểm tra một hồi thì đưa ra kết quả giống như Hoắc Đức, tinh thần lực cùng thể lực cạn kiệt. Nhân viên y tế tiêm dịch dinh dưỡng bổ sung thể lực cho Nhan Tử Dạ, về phần tinh thần lực thì không có cách nào, chỉ có thể để Nhan Tử Dạ chậm rãi khôi phục.
Bởi vì muốn Nhan Tử Dạ có không gian yên tĩnh nghỉ ngơi, nhóm thú nhân lục tục rời đi.
Lúc Nhan Tử Dạ tỉnh lại đã là chuyện hai tiếng sau, việc đầu tiên là kiểm tra cánh tay cùng thân thể, phát hiện không có bất cứ thương tích nào, quần áo trên người cũng không chút hư hao, Nhan Tử Dạ thực cảm thán trình độ công nghệ của máy mô phỏng. Tình cảnh mô phỏng quá mức chân thật, nếu không phải cánh tay vẫn hoàn hảo như cũ, Nhan Tử Dạ thật sự không thể tin cuộc chiến ban nãy chỉ là thí nghiệm mô phỏng.
Đợi đến lúc Nhan Tử Dạ rời khỏi phòng y tế thì cũng gần tan học, Nhan Tử Dạ lười lếch lên phòng học nên trực tiếp ở khu rừng bên cạnh bãi đậu phi hành khí chờ Duy Nhĩ Nặc.
Vì sao không tự trở về? Nếu vậy, Nhan Tử Dạ phải tự mình lếch ra trạm giao thông công cộng ở ngoài cổng trường, khoảng cách cũng vài trăm mét, xa như vậy, thôi quên đi! Nhan Tử Dạ tình nguyện chờ Duy Nhĩ Nặc.
Đứng dưới bóng râm, Nhan Tử Dạ tựa người vào gốc cây phía sau, một trận gió nhẹ thổi qua, cậu lại bắt đầu buồn ngủ, bởi vì linh khí trong cơ thể bị cạn kiệt nên có cảm giác toàn thân hữu khí vô lực, mềm nhũn yếu ớt.
Mệt quá a, cũng không biết cái gối mình mang tới đâu mất rồi, xem ra ngày mai lại phải mang theo một cái. Ừm, cách tan học còn tới nửa tiếng, kia cứ nằm đây một chút đi. Nghĩ vậy, thân thể Nhan Tử Dạ liền vô thức trượt xuống nằm soài xuống mặt cỏ.
Nằm trên mặt cỏ dưới bóng râm, ngửi hương vị cỏ xanh tươi mát, Nhan Tử Dạ nhịn không được thoải mái thở hắt một hơi, vẫn là nằm đây thoải mái, giường trong phòng y tế rất cứng, ngủ không thoải mái chút nào.
Cứ vậy, Nhan Tử Dạ vô thức ngủ thiếp đi.
Mười lăm phút sau, trên con đường nhỏ thông vào rừng cây có một thú nhân tóc bạc tuấn mỹ đi tới, bộ dáng thực nhàn nhã thong dong, cây cối cỏ hoa ở xung quanh giống như làm nền cho anh, từ xa xa nhìn lại, hệt như một bức tranh tuyệt đẹp.
Giống như bình thường, thú nhân tóc bạc lại đi trên con đường nhỏ này. Bởi vì cuối con đường chính là bãi đỗ phi hành khí nên ngày nào anh cũng đi ngang nơi này.
Bất quá hôm nay tựa hồ có chút bất đồng, trên mặt cỏ xanh mướt là một người mặc đồng phục màu đen, mái tóc đỏ rực xõa tung làm An Nhĩ Tư liếc mắt liền nhận ra đối phương là ai.
Đi tới gần, phát hiện người nọ vẫn không tỉnh lại.
Thiếu niên nắm chặt mắt nằm trên cỏ, theo hô hấp vững vàng có thể nhìn ra đối phương đã ngủ thật say. Nhìn bộ dáng thiếu niên, An Nhĩ Tư không khỏi nhớ tới cảnh tượng quyết đấu ngày đó. Nghe nói hôm nay ở đài thí nghiệm, thiếu niên lại một lần nữa gây ra một trận náo động, đúng là một thiếu niên không thể an tĩnh mà!
Thiếu niên say ngủ lẩm bẩm một chút, trở mình ngủ tiếp, đột nhiên bên tai truyền tới tiếng cười khẽ êm tai như tiếng chuông bạc. Nhan Tử Dạ mê mang mở mắt, đập vào mắt là gương mặt anh tuấn hoàn mỹ tới mức làm người ta sợ hãi, tiếp đó là mái tóc bạc óng ánh chói mắt không thôi.
“An Nhĩ Tư?” Nhan Tử Dạ theo phản xạ kêu ra tên đối phương.
“Ừm…” Thanh niên tuấn mỹ mỉm cười, âm thanh trầm thấp vọng tới, cảm giác thực êm tai. Nên hình dung thế nào nhỉ, à, ngay cả lỗ tai cũng muốn mang thai.
Người này chẳng những bộ dáng đẹp, ngay cả âm thanh cũng êm tai như vậy, so với mình lại càng yêu nhiệt hơn a!
Nhan Tử Dạ cảm thấy tiếp tục nằm trên cỏ tựa hồ có chút không ổn, thế nên vội vàng ngồi dậy. Nhìn nhìn xung quanh, phát hiện chỉ có mình cùng An Nhĩ Tư chứ không còn ai khác, liền kỳ quái hỏi: “Chẳng lẽ tan học lâu rồi, mọi người đều về hết?”
Không thể nào? Nhan Tử Dạ đang định quay đầu nhìn về phía bãi đỗ phi hành khí thì An Nhĩ Tư đã giành trước nói: “Vẫn chưa tan học a.”
Lúc nói chuyện, âm thanh An Nhĩ Tư phi thường ôn nhu, nụ cười trên mặt cũng làm người ta cảm thấy ấm áp, thư sướng tới tận xương cụt, Nhan Tử Dạ lần đầu tiên gặp một người như vậy. Không giống loại người chỉ ôn nhu ngoài mặt, An Nhĩ Tư làm người ta cảm giác được hơi thở ôn nhu tràn ra từ tận nội tâm, giống như trời sinh anh vốn là một người ôn nhu như vậy.
“Anh nói là vẫn chưa tan học?” Đối mặt với một người ôn nhu như vậy, âm thanh nói chuyện của Nhan Tử Dạ cũng nhịn không được hạ thấp.
“Ừ.” An Nhĩ Tư mỉm cười gật đầu, sau đó hỏi: “Em đang chờ ai à?”
“Ừm, tôi nghèo, muốn ở lại trường nhưng không đủ tiền trả chi phí ký túc xá nên chỉ đành chờ tan học, cọ phi hành khí của người ta về nhà a.” Nhan Tử Dạ thuận miệng nói, tuyệt không chút giấu diếm sự thật mình là một người nghèo. Đúng vậy, Nhan Tử Dạ hiện giờ rất nghèo, tinh tệ trên người tuy còn cỡ ba vạn nhưng chút tiền này ngay cả một cân thực vật nguyên thủy cũng không mua nổi a!
“Kia để tôi đưa em về, dù sao tôi cũng muốn rời đi.” An Nhĩ Tư cười cười, ánh mắt nhìn Nhan Tử Dạ thực trong suốt, không hề vì những lời Nhan Tử Dạ vừa nói mà khinh thường hay xem nhẹ.
Thú nhân trừ bỏ thích dùng vũ lực giải quyết vấn đề thì còn một đặc điểm nổi trội, sĩ diện. Cho dù nghèo tới cỡ nào cũng không nói ra, bởi vì rất có thể sẽ bị thú nhân khác khinh bỉ, nếu để giống cái biết thì càng thảm hơn nữa, có thể cả đời cũng không được giống cái ưu ái.
Nhan Tử Dạ nheo mắt, trong một giây đồng hồ thu hết vẻ mặt An Nhĩ Tư vào đáy mắt, thấy đối phương đề nghị đưa mình về, Nhan Tử Dạ lập tức đáp ứng: “Tốt, vậy tôi không cần ở đây chờ nữa.”
Thay vì tiếp tục lãng phí thời gian ở đây chờ Duy Nhĩ Nặc, Nhan Tử Dạ cảm thấy không bằng quá giang người này trở về sớm một chút, chỉ mới rời khỏi vài tiếng mà Nhan Tử Dạ đã bắt đầu nhớ thương cái giường lớn mềm mại trong nhà. Về phần An Nhĩ Tư có thuận đường hay không, Nhan Tử Dạ mặc kệ, cậu chỉ biết mình không cần chờ đợi nữa.
Đi nhờ phi hành khí, tuy da mặt Nhan Tử Dạ khá dầy nhưng cũng ngượng ngùng để người ta lái phi hành khí tới tận chỗ như Duy Nhĩ Nặc, thế nên Nhan Tử Dạ siêng đột xuất theo An Nhĩ Tư đi tới bãi đỗ cách đó hai trăm mét.
Phi hành khí của An Nhĩ Tư đỗ ở vị trí chuyên dụng, lớp kim loại màu bạc sáng bóng lóe quang mang, lớn gấp đôi so với phi hành khí của Duy Nhĩ Nặc, làm Nhan Tử Dạ nhìn mà phát thèm. Đặc biệt là lúc ngồi lên, ghế ngồi mềm mại êm ái, so với chiếc giường ở nhà cậu còn thoải mái hơn.
Làm một con xà yêu tu hành ngàn năm, bởi vì tiếp xúc nhiều với phàm nhân nên có vài thói quen đã chậm rãi thay đổi, bất quá có một thói quen mãi vẫn không sửa, chính là lúc biến thành người thân thể vẫn mềm nhũn như không có xương. Mỗi khi ngồi lên một thứ gì đó phi thường thoải mái, thân thể liền nhũn ra dựa hẳn vào nó.
“Ghế của anh không tồi a.” Nhan Tử Dạ khen ngợi.
“Ghế này làm từ da của bì tạp thú, nếu em thích, phía sau phi hành khí còn một cái mới, tôi tặng em.” An Nhĩ Tư tùy ý nói, tựa hồ không chút để ý tới giá trị của nó.
“Thôi thôi, cám ơn ý tốt của anh, bất quá vô công bất thọ lộc, chúng ta chỉ mới nhận thức thôi, lấy đồ của anh thì không tốt lắm.” Nhan Tử Dạ vẫn có nguyên tắc của riêng mình.
“Không phải mới nhận thức.”
“Cái gì?”
Nhan Tử Dạ không hiểu ý An Nhĩ Tư cho lắm.
An Nhĩ Tư dừng phi hành khí, quay qua nói với Nhan Tử Dạ: “Đây không phải lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, buổi sáng đã từng gặp rồi.”
“Nga, hình như có chuyện như vậy.” Nhan Tử Dạ nhớ tới chuyện ban sáng mình không cẩn thận đụng trúng An Nhĩ Tư.
“Cho nên, một ngày có thể gặp gỡ hai lần chứng minh chúng ta rất có duyên, nếu đã có duyên thì kết giao bằng hữu đi. Tôi giới thiệu trước, tôi là An Nhĩ Tư Cái Nhĩ, là học viên ban A.” An Nhĩ Tư đưa tay trái về phía Nhan Tử Dạ.
Nhan Tử Dạ chớp chớp mắt, sau đó cũng đưa tay qua: “Tôi là Nhan Tử Dạ, học viên ban D.” Cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng a, vì sao hai người xa lạ đột nhiên lại kết giao bằng hữu?
“Nếu đã là bạn, sau này có chuyện có thể qua ban A tìm tôi.” An Nhĩ Tư thực thân thiết giúp Nhan Tử Dạ mở dây an toàn, sau đó nhẹ giọng nhắc nhở: “Tới nhà em rồi.”
“Nga nga.” Nhan Tử Dạ mơ mơ màng màng leo xuống phi hành khí, nhìn An Nhĩ Tư phất phất tay với mình, tiếp đó phi hành khí ‘véo’ một tiếng bay lên không trung, chậm rãi biến thành một điểm đen.
Thẳng tới khi về tới nhà, Nhan Tử Dạ vẫn chưa kịp phản ứng, kì quái, thuận tiện quá giang một chuyến thôi mà tự nhiên lòi ra một người bạn, hơn nữa thân phận người này tựa hồ còn rất cao.
Quên đi, nếu nghĩ không ra thì không nghĩ nửa, vừa định đóng cửa thì có một bàn tay cản lại.
“Xin lỗi, xin chờ một chút, xin hỏi cậu có phải Nhan Tử Dạ không?” Ngoài cửa là một người máy mặc quần áo lao động, ánh mắt lóe sáng lục quang, tay trái ôm thùng lớn, tay phải ôm thùng nhỏ.
Người máy cùng người thật khác biệt ở ánh mắt, cho dù người máy được thiết kế chân thật cỡ nào thì lúc vận hành ánh mắt người máy vẫn lóe ra tia sáng có màu sắc bất đồng, thế nên chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra.
Nghe thấy người máy vận chuyển nói ra tên mình, Nhan Tử Dạ liền gật đầu: “Là tôi.”
“Quét hình hoàn tất, xác nhận mục tiêu chính xác…. xin chào cậu Nhan, đây là vật phẩm cậu đã mua trên mạng tinh tế, xin ký nhận.” Người máy công tác đặt cái thùng lớn xuống bên chân Nhan Tử Dạ, sau đó đưa tới cái thùng nhỏ.
Lúc này Nhan Tử Dạ mới nhớ ra mình quả thực có đặt mua hàng, sau khi ký nhận, Nhan Tử Dạ quay vào phòng hô lớn: “A Ngốc, ra mang đồ vào.”
“Tới tới, tới đây, thiếu gia, A Ngốc tới đây.” A Ngốc đang lau bàn, nghe thiếu gia đứng ngoài cửa kêu thì lập tức chạy ra, ôm cái thùng dưới đất, nhận luôn cái thùng nhỏ trong tay Nhan Tử Dạ đi vào trong.
“Mở ra xem thử.” Nhan Tử Dạ giống như đại gia ngồi trên sô pha, phân phó A Ngốc.
“Vâng.” A Ngốc mở cái thùng lớn trước, thấy bên trong chất đầy hộp quần áo thì hưng phấn kêu to: “A, là quần áo thiếu gia đặt mua cho A Ngốc sao? A Ngốc phải thử ngay mới được.
A Ngốc khẩn cấp lôi ra một bộ, mở hộp, ngây dại.
Xúc cảm này, màu sắc này, kiểu dáng này, sao lại quen mắt như vậy?
Nhìn bộ quần áo trong tay, lại nhìn bộ đang mặc trên người, lại nhìn mấy bộ còn trong thùng, tiếp đó buồn rười rượi nói với Nhan Tử Dạ: “Thiếu gia, không phải cậu nói sẽ mua quần áo mới cho A Ngốc sao?”
Liếc mắt nhìn quần áo trong tay A Ngốc, Nhan Tử Dạ nói: “Đúng vậy a, không phải ta mua quần áo mới cho mi à? Nhìn đi, mạc vẫn chưa bứt, là mới mà.”
“Chính là nó giống hệt bộ A Ngốc đang mặc a!” A Ngốc thực muốn khóc.
“Mi còn nói à, bộ mi đang mặc là kiểu phục cổ, ta mất không ít thời gian mới tìm ra nhà chịu làm. Giờ mi bỏ hết mớ đồ cũ, mặc quần áo mới vào là có thể qua khoe với con người máy nhà kế bên a. Tốt lắm, ta biết mi rất vui, cứ ở đây thử đồ đi, thử xong thì lên hoa viên trên tầng hai, có việc cần mi làm.” Nói xong, Nhan Tử Dạ ôm cái thùng nhỏ đặt trên bàn chạy về phòng mình.
A Ngốc bị bỏ lại thực sự muốn khóc, ô ô ô, thiếu gia, A Ngốc chính là muốn mấy kiểu hiện đại chứ không phải cổ xưa này a, hơn nữa nhiều bộ như vậy nhưng chỉ có mỗi một kiểu, này đổi cùng không đổi có gì khác nhau? Thiếu gia, cậu có thể đổi lại không a….
…
Hoàn Chương .