Lúc Albert nặng nề mở mắt ra thì trời đất đã tối sầm. Ánh mắt mơ hồ nhìn ra ngoài cửa sổ. Cậu nhớ mình đang ở trên tàu phi hành ngồi cạnh thái tử, sau đó không biết đã gục đầu ngủ quên từ lúc nào.
Thái tử?! Cậu chợt bừng tỉnh nhận ra đây chính là phòng của hắn, vội vàng bật dậy. Chiếc giường trắng trống trơn chỉ có mình cậu nằm đó. Albert đưa mắt nhìn quanh khắp căn phòng, giật mình phát hiện thái tử đang ngồi ở trên chiếc ghế dài đối diện giường. Nửa người của hắn chìm trong bóng tối xanh đen, nếu không nương nhờ chút ánh trăng chiếu sáng đôi mắt xám lành lạnh cùng mái tóc bạc như tiên trăng, có lẽ cậu cũng không nhận ra thái tử.
"Tỉnh rồi?"Thanh âm trong trẻo cất lên.
"V-vâng..."Albert gục đầu bối rối, thái tử không gọi tỉnh cậu dậy mà đưa cậu về phòng ư?"Đ-điện hạ, ngài lên giường đi không bị nhiễm lạnh. Thần xin lỗi, thần sẽ đi ngay...."
Cậu luống cuống kéo lê người định xuống giường, sợ thái tử chướng mắt mình, tức thì, Elden lại lên tiếng:"Ai cho ngươi đi?"
"Thần..." Albert theo phản xạ đứng khựng lại không hiểu chuyện gì xảy ra.
"Ai cho ngươi đi ra ngoài với cái bộ dạng đó!"Elden chau mày.
Albert ngẩn người nhìn một lượt thân thể mình, phát hiện ra trên người không chút mảnh vải. Cậu hai má nóng lên phừng phừng lấy tấm chăn trắng quấn kín thân mình, miệng lắp bắp:"T-thần... Q-quần... Quần áo...?"
"Chúng nát quá, ta ném đi rồi."Elden thản nhiên đáp.
"V-vậy...." Albert ngồi co ro đỏ mặt ôm chăn, dáng vẻ hệt như tiểu tức phụ khiến Elden càng muốn trêu đùa. Hắn không nói gì nhếch mép cười nhìn chằm chằm Albert, mà người sau thì vẻ mặt cảnh giác như thỏ khi thấy hắn cười.
Mỗi lần thái tử cười với cậu là y như rằng sẽ có chuyện không hay ho xảy ra...
phút trôi qua,
phút trôi qua,
Elden vẫn chống cằm ngồi lệch bên ghế nhìn Albert.
"Đ-điện hạ..."Albert rụt rè gọi Elden.
"Hửm?"Elden hừ nhẹ trong cổ họng, âm rung nơi yết hầu khiến trái tim Albert giật thót.
"N-ngài... có gì muốn nói với ta sao?"
Elden nhướn mày:"Muốn nói thì hẳn phải là ngươi nói mới đúng."
"Thần?"Albert sửng sốt tự chỉ vào mình. Không phải muốn nói gì cậu đã nói hết rồi sao?
"A!"Cậu chợt nhớ ra quên hỏi,"Điện hạ, Mạc Dương sao rồi?"
"Vẫn đang trong phòng mổ nhưng tình hình có thể cứu vãn."Elden nhàn nhạt đáp lại.
Nghe thế, cậu liền thở phào nhẹ nhõm, trong lòng vẫn áy náy không thôi.
"Ngươi chỉ muốn nói vậy thôi à?"
Albert ngơ ngác ngẩng lên nhìn Elden. Người sau mất kiên nhẫn chép miệng:"Rõ ràng ngươi còn nhiều thứ cần phải nói cho ta đó. Ví dụ như.... chuyện quá khứ của chúng ta chẳng hạn."
Cả thân hình cường tráng run rẩy, hai tròng mắt đen trợn tròn kinh ngạc nhìn Elden:"Đ-điện hạ? Ngài... Nhớ ra rồi?"
"Hừ!"Elden bực bội hừ lạnh, "Ngươi giỏi lắm, sao dám giấu ta chuyện đó hả?"
"Thần..."Albert lúng túng, không biết trả lời sao? Trong đầu cậu từng vô số lần ao ước cái ngày Elden nhớ ra. Nhưng đến khi ngày đó đến rồi, cậu lại thấy sợ hãi. Quan hệ của thái tử và đức vua từ ngày mất trí nhớ rất khăng khít. Cậu sợ rằng chính mình là người làm hỏng mối quan hệ của thái tử và vua, dẫn đến tranh chấp nội bộ.
"Hay là....ngươi ghét bỏ ta là phế vật?"
"Không có! Điện hạ, ngài rất hoàn hảo, ta không có coi thường ngài chỗ nào cả!"Albert lập tức phản bác, sau đó nhìn vẻ mặt kiên quyết truy cho ra sự thật của Elden lại gục đầu xuống, ủ rũ nói:"Ta là sợ... ngài không tin lời của ta..."
Vừa dứt lời, Elden liền lao lên đè cậu nằm ngửa ra giường, hai tay giữ chặt hai cổ tay của cậu để lên ngang đầu, tấm trắng chăn mở bung ra lộ ra tấm thân trần trụi màu mạch sắc.
Albert còn chưa kịp định thần Elden đã hét vào mặt cậu:"Sao ta lại không tin được chứ! Ngươi có biết năm qua ta mơ thấy gì không? Ta mơ thấy ngươi chết trong lòng ta, ta không thể cứu ngươi khỏi đám lửa đó! Ta hận, ta hận, ngươi cứ đi vào giấc ngủ của ta nhưng lại không chịu nói cho ta biết tên ngươi. Ngươi có biết ta đi tìm ngươi lâu lắm rồi không hả??? Ngươi có biết khi ta nhớ lại, phát hiện ra người mình đối xử tệ bạc nhất lại là người mình yêu, lòng ta đau đớn đến nhường nào không hả???"
Albert sững sờ nhìn thanh niên tuấn mỹ trước mặt mình. Giọt nước ấm áp từng giọt rơi trên mặt của cậu, màu của nó trong suốt lấp lánh giống như mái tóc bạc của chủ nhân nó. Giọng Elden bắt đầu khản đi chuyển sang nghẹn ngào:"Xin lỗi, Albert.... Ta không biết là em... "
Albert ôm đầu Elden gục vào vai mình, gò má cọ lên mái tóc bạc mềm mại, khóe mắt cậu ươn ướt thấm cả vào suối tóc, cậu thì thào nói:"Ta cũng xin lỗi vì sự hèn nhát của ta đã làm ngài mệt mỏi như vậy, điện hạ của ta..."
Hai người tách ra nhìn nhau, bốn mắt chứa đựng bao nhiêu tình cảm dồn nén, rồi không biết từ lúc nào đôi môi đã quấn lấy nhau. Elden phong lưu là thế nhưng đây lại là lần đầu tiên hôn môi của hắn. Kĩ thuật có chút trúc trắc, nhẹ nhàng mút lấy cánh môi đầy đặn của cậu. Đầu lưỡi xâm chiếm khoang miệng của cậu liếm lộng ngạc mềm nhạy cảm.
Albert cũng thả lỏng để mặc Elden xâm nhập, đây là cái hôn quý giá nhất cuộc đời cậu. Hơi thở gấp gáp, nước bọt trong suốt giao tạp lẫn nhau khiến cả căn phòng bỗng trở nên đầy sắc tình.
Elden môi mỏng mềm mại chạm lên vết sẹo bỏng dữ tợn, nụ hôn như mưa rơi lần lượt từ trán xuống cổ. Albert cảm thấy vết sẹo đã khô cứng trên mặt mình nóng ran. Mưa hôn rơi xuống dịu dàng rửa trôi đi cơn đau bỏng rát thiêu đốt cậu suốt năm nay.
Albert bị trận mưa hôn này làm cho động tình, kẹp chặt hai đùi giữ lấy chân của Elden, dùng nơi dục vọng đã sớm thức tỉnh cọ lên quần hắn. Ánh mắt mơ hồ, miệng khẽ rên rỉ:"Điện hạ..."
Elden vừa dùng hàm răng nhè nhẹ cạ lên yết hầu nhô ra vừa nói:"Al, mau gọi tên ta, gọi như cách ngày xưa em thường hay gọi."
"A..."Đầu lưỡi mềm mại chạy xuống bờ ngực rắn chắc, vờn quanh đầu v của cậu rồi ngậm vào khoang miệng ấm áp đùa nghịch, hai mắt cậu mơ màng, miệng thổn thức gọi ra cái tên thân thương:"Elden.... El..... Ta yêu ngài...."
Elden đáp lại cậu bằng một nụ hôn sâu, nhìn vết bỏng đỏ đã sớm đóng vẩy trong lòng yêu thương không ngớt. Y vươn lưỡi liếm lên một điểm sẹo trên gò má cao của cậu.
"A a, El....Chỗ đó... "Albert giật mình nghiêng đầu né tránh, tuy phần biểu bì đã bị hoại tử nhưng rất ít người biết rằng ấn kí của cậu từng ở nơi đó. Bản thân cậu cũng nghĩ ấn ký này đã không còn tác dụng gì nữa rồi. Không ngờ chỉ một liếm của thái tử cậu lại thấy tê dại.
"Ha ha, xem ra trí nhớ của ta chính xác. Nơi này của em vẫn nhạy cảm như vậy."Elden liếm môi đầy yêu mị, tay hắn lướt qua cơ bụng của cậu, chạm đến dương vt khả ái đang khóc lóc cần được yêu thương:"Em xem, ta mới liếm một cái mà nơi này của em ướt rồi này."Nói rồi hắn còn ác ý lấy ngón tay trêu chọc linh khẩu, khiến nó càng nhạy cảm mà trào ra dịch nhầy trong suốt.
Chưa hết, hắn còn dùng đầu gối thúc sâu vào giữa hai chân của Albert, ma sát tiểu huyệt non nớt giữa hai cánh mông. Lớp vải quần thô ráp mài lên miệng thịt mềm mại, khiến nó không khỏi nhạy cảm mà khép mở. Khoái cảm đột ngột khiến Albert ngửa đầu thở dốc:"Ưm ưm...El... Khó chịu...ưm..."
"Khó chịu á? Nói dối là sẽ mũi biến dài đó, Al. Không phải em đã kể cho ta câu chuyện cổ tích đó sao? Em đang làm ướt đầu gối của ta đấy."Elden đùa Albert đến nghiện.
Albert từ trước tới nay là bé ngoan nói không lại Elden, đành cam chịu mặc hắn đùa nghịch thân thể. Người kia thấy cậu không hào hứng lắm với trò đùa của mình, liền nghiêm túc khuếch trương. Đợi lối vào ẩm ướt, hắn nâng dục vọng đã sớm sưng lớn của mình đi vào.
"A..."Albert khẽ thở hắt, mọi lần cũng đi vào như vậy, nhưng đều rất chóng vánh kết thúc trong đau đớn
Mà lần này, thái tử chậm rãi đi vào khiến cậu có thể tường tận cảm nhận tính khí thô to cùng mạch đập của từng sợi gân xanh trên thân nó.
"Ừm, Al... Nơi này của em kẹp ta chặt quá... "Xúc cảm mềm mại tinh tê giống như hàng ngàn cái miệng nhỏ hút lấy tính khí nóng hổi. Những lần trước hắn chỉ đơn thuần là phát tiết, không quan tâm đến cảm thụ của bạn tình. Chắc hẳn Albert đau lắm, Elden hôn lên miệng Albert thay cho lời xin lỗi, dưới thân nhẹ nhàng đưa đẩy.
"Điện hạ....A a...Chậm...ư ư a..." Albert ôm chặt lấy cổ Elden rên rỉ, người sau đang điên cuồng va chạm vào tuyến tiền liệt của cậu.
Trong màn hơi nước giăng trước mắt, cậu chăm chú nhìn thanh niên da thịt trắng nõn hai má đỏ lên màu tình dục, đang rong ruổi trên thân mình. Đã từ rất lâu rồi, cậu chưa được nhìn gần gương mặt ấy như thế này. Ánh mắt xám bạc không còn lạnh lẽo mà biến trong veo ôn nhu như kí ức ngày xưa. Tinh linh vương tử đã trở về với cậu, sẽ không còn những tháng ngày mòn mỏi ngước lên mặt trăng truy tìm hình bóng ngài trong vô vọng nữa.