Trong khi chiến đội Ngân Dực ở tổ số đại hoạch toàn thắng, thì chiến đội của Dylan, Ivan cùng George lại vô cùng gian nan mới giành được chiến thắng. Rõ ràng là Dylan chướng mắt George, cho hắn tiến vào đội ngũ của mình cũng là vì nể mặt Ivan thôi.
Làm vị hôn phu của Ivan, trên người George đã có khoảng ba khối hoa văn nguyên tố, những người khác chỉ có một hai khối hoa văn nguyên tố thôi, nhưng George lại là người duy nhất bị đào thải trong đội ngũ.
George đổ mọi trách nhiệm lên bọn Dylan, thời điểm bọn họ bị hai chiến đội vây quanh, bọn họ hợp tác ba người cùng nhau tác chiến, căn bản không có quan tâm đến hắn, càng không cần phải nói đến phối hợp tác chiến gì đó, cho dù hắn có ba khối hoa văn, cũng không thể đánh lại ba người a!
Nhưng mà Dylan. Lowell lại thấy năng lực cá nhân của George mới có vấn đề, chiến đội Ngân Dực ở tổ số cũng gặp tình huống đấu , người ta như thế nào có thể thắng được? Càng không cần phải nói đến việc hắn còn có ba khối hoa văn nguyên tố!
Sau thi chấm dứt trận đấu, Dylan liền mở một cuộc họp vào ban đêm, Dylan đưa ra một quyết định, hắn rất hoài nghi về năng lực tác chiến cá nhân của George, nếu George bị hạ trong vòng cá nhân, thì hắn sẽ tìm người khác thế chỗ của George.
Trước vòng thi đấu thứ , mỗi chiến đội đều có một cơ hội để đổi một đội viên, Dylan đã có ý tưởng muốn đổi đội viên.
"Ngươi nói cái gì?!" George cảm giác chính mình đang chịu vũ nhục, gân xanh đều nổi lên, George cảm thấy mình có thể chiến thắng trong vòng đào thải hỗn hợp thì đã chứng tỏ được thực lực của hắn, chỉ là xếp hạng tích phân của hắn không được cao thôi, trận chiến cá nhân trong vòng thứ tư chỉ sợ vị trí bất lợi, hắn tuyệt đối không thể bị đào thải trong cá nhân tái để mất đi tư cách đoàn đội tái!
"George...." Ivan vội vàng kéo tay hắn một phen.
George đã tức đến xì khói, sao còn lo lắng được nhiều như vậy, trực tiếp hất tay Ivan ra, quát về phía Dylan, "Ta không đồng ý."
Ivan sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt bi thương cùng khổ sở đang thối lui qua một bên.
Mắt của Dylan hơi nheo lại, khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh, "A, ngươi cho rằng ta đang trưng cầu ý kiến với ngươi sao? Ngươi phải nhớ rõ ngươi đang nói chuyện với ai vậy?"
George bừng tỉnh khi nhìn vào cặp mắt đào hoa không chút độ ấm kia, rồi mới ý thức lại, người này là đội trưởng của chiến đội - Dylan. Lowell, quyết định Dylan đưa ra căn bản không cần hắn đồng ý, quan trọng nhất chính là.....Hắn đắc tội không nổi với đối phương.
George sắc mặt trắng bệch đứng bất động tại chỗ.
"Hừ, phế vật!" một người trong đội ngũ tên là Simon liền cười nhạo một tiếng, hắn lớn lên cũng coi như anh tuấn, chỉ là có khí chất lưu manh nhiều một chút thôi, lúc này liền duỗi tay đập lên bả vai của Ivan, biểu tình trào phúng trên mặt muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, "Tiểu Ivan, sao ngươi lại coi trọng loại người như thế này chứ?"
George siết chặt nắm tay, nhưng chỉ có thể kìm nén lại, hắn như thế nào cũng không thể nghĩ được, cái từ phế vật này sẽ bị dùng ở trên người hắn.
Ivan cúi đầu, sườn mặt tinh xảo thoạt nhìn có vài phần yếu ớt cùng thương cảm, nhưng mà trong đáy mắt hắn lại lóe lên một tia đắc ý.
Phụ thân nói không sai, George quả nhiên là đồ vô dụng, cho hắn ba khối hoa văn nguyên tố vẫn không thắng nổi, nếu đồ vật đã tới tay, George cũng không còn giá trị lợi dụng, như vậy cũng đã đến lúc hắn nên kết thúc rồi.
"Simon..." Ivan nhẹ giọng nói, "Kỳ thật là ta sai, nếu ta có thể làm ra hoa văn mạnh hơn thì tốt rồi, ta quyết định phong bế để luyện tập mấy ngày, để hảo hảo rèn luyện kỹ xảo chế tác hoa văn của mình một chút."
"Được rồi, nhưng đừng vất vả quá." Simon xoa xoa tóc hắn.
Ivan muốn nói lại thôi liếc mắt nhìn George một cái rồi mới xoay người rời đi.
George biết là vừa rồi mình không nên giận chó đánh mèo lên Ivan, lúc này cũng không dám đuổi theo, chỉ có thể hạ tuyến trong giận dữ.
Dylan chậm rãi đi đến bên người Simon, hỏi hắn một câu, "Nghĩ cái gì vậy? Loại người giả thanh cao này ngươi cũng trêu sao?"
"Hắc hắc, tùy tiện đùa một chút." Simon cười xấu xa một tiếng.
"Còn Lancelot kia đã điều tra đến đâu rồi?"
"Không có manh mối gì, hắn dùng trạng thái nặc danh để tiến vào, mọi tin tức đều được bảo mật, chỉ có thể thông qua số liệu tra ra được hắn hẳn là ở tinh vực số ."
"Hừ! Nhất định phải tìm ra hắn cho ta! Tìm người theo dõi Hall. Williams cùng đội viên của hắn, bọn họ nhất định biết Lancelot là ai! Còn có cái chiến đấu sư cơ giáp tên là Rachel kia nữa." Dylan vẫn sẽ cho Ivan làm Văn Chương Sư của chiến đội mình, ngoại trừ chút thực lực bên ngoài của hắn, chủ yếu vẫn là nể mặt giao tình của gia tộc mình cùng tướng quân Arnold.
Ivan tuổi còn trẻ đã có thể chế tác được ba loại hoa văn nguyên tố trở lên cũng đã đủ để người khác phải nhìn hắn bằng ánh mắt hâm mộ rồi, nhưng hiện giờ đã có Lancelot châu ngọc ở phía trước, năng lực của Ivan vẫn là không đủ.
Hắn đã xem qua băng ghi hình của trận đấu, George bị đào thải ngoại trừ kinh nghiệm chiến đấu cùng kỹ xảo không đủ, thì hiệu quả quá yếu của hoa văn cũng là một nhân tố rất quan trọng. Hoa văn do Ivan chế tác, dĩ nhiên cấp bậc cũng không thấp, nhưng hiệu quả thuộc tính lại không tốt lắm. Hoa văn năng lượng cấp B+, mà hiệu quả thuộc tính chỉ có B- hoặc C+.
Công kích hỏa viêm của hoa văn nguyên tố hỏa do Ivan làm ra, lực sát thương vô cùng hữu hạn, cần phải đứng gần mới có thể tạo thành thương tổn, khoảng cách quá xa nhiều nhất cũng chỉ có thể đốt một phần nhỏ trên cơ giáp của đối phương thôi. Hoa văn nguyên tố băng của hắn hiệu quả cũng vậy, nếu cơ giáp của đối phương còn đủ năng lượng, hoàn toàn có thể trốn khỏi sự khống chế của hắn. Còn hoa văn nguyên tố gió thì lại càng vô dụng hơn, trong bản đồ sa mạc, e là chỉ có thể thổi bay cát đá tạo hiệu quả mê hoặc thôi, nhưng lúc này bọn họ đang ở bản đồ tinh chiến, ngoại trừ gia tăng tốc độ cho bản thân, căn bản không có công dụng gì khác...
Còn hoa văn doLancelot làm ra hoàn toàn không phải như vậy...Giá trị của người này quá cao, hắn phải tìm được người này trước trận chung kết, phải đào hắn từ chiến đội Ngân Dực về đây!
"Hiểu rõ."
Oakland cũng không biết hắn đang bị người khác theo dõi, chỉ vui sướng đắm chìm trong tu luyện cùng sinh hoạt với cục lông nhỏ.
Ôm cục lông nhỏ ngủ, thời điểm lúc sáng sớm tỉnh lại Oakland chỉ cảm thấy ngực nặng nặng, cả người giống như bị quỷ áp giường, thiếu chút nữa bị ngạt chết. Hắn mơ mơ màng màng mở to mắt ra, liền nhìn thấy một tiểu oa nhi với vẻ ngoài đáng yêu đang dựa vào ngực mình, nước miếng trong suốt ở khóe miệng đã làm ướt ngực hắn....
Tóc màu đỏ sậm, ngũ quan có phần tương tự với Hall, đã miêu tả rất sinh động về thân phận của tiểu oa nhi....
Bất quá nghĩ đến việc mỗi buổi chiều đều sẽ ngủ trưa với cục lông lớn, hắn lại cảm thấy tâm tình tốt lên.
Vỗ vỗ tiểu thí thí của tiểu hài nhi, Oakland thấp giọng nói, "Ròi giường nào, Joy."
Joy mơ mơ màng màng mở mắt, nâng đầu nhỏ lên, khuôn mặt còn mang theo sự phì nộn của trẻ con, đôi mắt to tròn xoe màu lam đang ngấn lệ, nhìn qua đáng yêu cực kỳ. Oakland nhịn không được liền hôn lên khuôn mặt của bé một ngụm.
"A! Ca ca hư!" Tiểu hài nhi sinh khí liền phồng má đô đô lên, tay nhỏ đặt trên eo, một bộ dáng 'ta sinh khí', lại rất đáng yêu....
"Bé lười biếng, rời giường thôi!" Oakland nhéo nhéo chóp mũi của tiểu gia hỏa, ôm bé lên, sau đó cầm theo quần áo của mình rồi ôm bé vào phòng tắm.
Tiểu gia hỏa lúc này mới ý thức được chính mình đã biến trở về rồi, bé quả thực là vui đến điên rồi!
"Ha ha ha, em đã biến trở về rồi! Em phải gọi điện thoại cho ca ca!"
"Được được được, tắm rửa xong liền gọi điện cho ca ca ha." Tiểu gia hỏa nhìn một thân nước miếng của chính mình, tuy rằng không ai chê, nhưng bé vẫn muốn tắm rửa một cái mới được.
"Được rồi! Em muốn được mát xa!" Joy vẫn nhớ rõ tuyệt kỹ độc môn của ca ca Oakland là mát xa.
"Được được được."
Hai người cùng nhau tắm nước ấm thoải mái dễ chịu, sau đó Oakland liền thay quần áo sạch sẽ, dùng một cái khắn bao lấy tiểu gia hỏa, như vậy bé sẽ không bị lỏa thể.
Sau đó Oakland mới gọi điện cho Hall.
"Chuyện gì?" Hall hiển nhiên là cũng mới vừa rời giường xong, nửa người dưới chỉ mặc một cái quần màu đen, làm tôn lên đôi chân thon dài của hắn, nửa người trên trần trụi được đắp một chiếc khăn lớn, lộ ra cơ bụng tám múi....
"Ách...." Oakland như thể đã bị nam sắc làm chấn động, ngây người không nói được gì, thì một cái đầu nhỏ liền nhô ra.
"Nhị ca nhị ca! Em đã biến trở về rồi!"
"Hả?" Hall có chút kinh ngạc nhướng mày, hắn không nghĩ tới Joy lại có thể biến về hình người nhanh như vậy, thú nhân lần đầu tiên biến thân phải mất thời gian gần một tháng.
Bất quá nghĩ đến lúc Oakland rèn luyện 'tinh thần lực', khi loại năng lượng kỳ lạ này chảy vào cơ thể cảm thấy rất thoải mái, Hall lại cảm thấy việc này không có gì ngoài ý muốn cả. Mục đích của biến thân chính là để thay đổi thể chất của thú nhân, 'tinh thần lực' của Oakland đã giúp tiểu gia hỏa không ít, quá trình thay đổi thể chất ngắn lại cũng không đồng nhất.
"Anh lập tức qua đó."
"Được a."
Nhìn Joy khi biến thành hình người vẫn đáng yêu như cũ, Oakland liền ôm bé không buông tay, tiểu gia hỏa đã biến trở về, có phải bé sẽ đi về nhà hay không?
Nhưng mà không chờ Oakland lo được bao lâu, chuông cửa KTX liền vang lên, Oakland liền để bé lên giường, đứng lên mở cửa, quả nhiên là Hall tới.
"Ca ca ca ca!" Tiểu gia hỏa hưng phấn nhảy từ trên giường xuống, vọt về phía ca ca của bé, lại quên mất hiện tại chính mình đang bọc một cái khăn tắm, khăn tắm bởi vì động tác của bé mà trở nên rời rạc, Joy không cẩn thận liền giẫm lên khăn tắm, sau đó chỉ nghe 'lạch cạch' một tiếng, cả người bé liền nằm trên mặt đất.
Oakland cảm thấy vừa buồn cười vừa đau lòng, vội vàng đi lại xem bé, kết quả lại phát hiện trên mặt đất chỉ còn lại một cái khăn tắm, còn tiểu oa oa béo béo lại không thấy bóng dáng.
Lúc này, khăn tắm nằm bất động trên mặt đất đột nhiên củng một cái, một cái đầu nhỏ lông xù chui từ khăn tắm ra, lỗ tai kéo ra, trên mặt bé hổ đáng yêu tràn ngập biểu cảm cuộc sống không còn gi hối tiếc.
"A."
Phía sau đột nhiên có một tiếng cười khẽ, Oakland quay đầu nhìn lại, liền thấy Hall đang dựa nghiêng trên vách tường, khóe môi khẽ nhếch lên, trong mắt tràn đầy biểu cảm ôn nhu cùng sủng nịnh.
Oakland phảng phất có thể nghe thấy được ngực của chính mình đang đập thình thịch.
Tầm mắt của Hall khi chuyển đến trên người Oakland, biểu tình trên mặt hắn liền dại ra, chậm rãi thu liễm nụ cười trên mặt.
"Khụ, lúc bắt đầu tiểu thú nhân sẽ không biến hóa hai loại hình thái thuần thục được, có khả năng bất cứ lúc nào cũng sẽ biến về hình thú, ngươi không cần quá lo lắng." Hắn ho khan một tiếng dời đề tài khác.
"Ừa...." Cả người Oakland vẫn có chút ngây ngô ngốc ngốc.
"Lát nữa ta sẽ lên mạng mua cho bé một vài món quần áo, lúc biến thân có thể mặt." Hall tiếp tục nói, "Bộ dáng lúc này của bé ta cũng không yên tâm để bé trở về, còn phải nhờ ngươi tiếp tục chiếu cố bé một thời gian nữa."
"Không vất vả, không vất vả!" Oakland còn hận không thể chăm sóc tiểu gia hỏa luôn nữa kìa.
"Ngao ô." Tiểu gia hỏa ủy khuất kêu một tiếng, liền lôi kéo quần của Oakland, chậm rì rì bò lên trên vai hắn rồi ngồi xổm trên đó, vẫn không có tinh thần như cũ.
Thật là đáng yêu đến chết người a!
Oakland cười rồi dùng mặt cọ cọ lông mềm mại của bé, ai ủi nói, "Về sau sẽ tốt thôi."
HẾT CHƯƠNG