Tinh Tế Tối Cường Thông Gia

chương 82: phiên ngoại 1

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lão Lorrin phi thường đau lòng, vốn tưởng rằng ông đã tranh thủ được cho thằng con trai nhỏ một hoàng hậu tương lai hoàn mỹ, trưởng thành tốt, xuất thân tốt, đầu óc tốt, quan trọng nhất là danh vọng cao, ngoài ra trước mắt còn có vầng sáng của người nghiên cứu phát minh ra chiếc cơ giáp song S duy nhất toàn bộ vũ trụ!

Bàn tính của ông vang lên mấy tiếng, Aldrich cưới Chu Cẩn, vừa hay anh có thể một lần nữa đắp nặn lại hình tượng ở đế quốc, người người cũng có thể yên tâm hơn; thứ hai là còn có thể mò được chỗ tốt từ liên bang, dựa vào nhân khí của Chu Cẩn ở liên bang, không chừng còn có thể để càng nhiều Omega lựa chọn gả tới đế quốc; còn Chu gia, cứ hai tôn tử như vậy, Aldrich sau này có vài việc gì đó, Chu gia nhìn mặt mũi của Chu Cẩn nhất định sẽ đại lực chống đỡ.

Quả thật là một mũi tên trúng hai con nhạn!

Lão Lorrin như đang muốn bay lên tuyệt đối không ngờ rằng, mũi tên không đụng tới chân trái của con nhạn nhưng cũng chẳng chạm trúng chân phải —— không chỉ Chu Cẩn không đi sang, mà Aldrich đều chạy qua liên bang luôn rồi.

Hai người ở bên ngoài dạo chơi một tháng, chờ liên bang và đế quốc đem chuyện Tân Dương xử lý không sai biệt lắm mới thấy mặt. Nghe nói là Chu Cẩn bất ngờ phát tình, mới không thể không rời đi. Lão Lorrin đối với một điểm này biểu thị phi thường lý giải, nhưng hai đứa bây sắp tới liền trực tiếp chạy qua liên bang là chuyện gì đây! Không chỉ đi liên bang, còn trực tiếp ở lại là chuyện gì nữa vậy nè!

Lão Lorrin đè lửa giận gửi yêu cầu truyền tin đến Aldrich, đứa con trai quanh năm không biết điều này ngược lại bình thường hiếm thấy: "Phụ hoàng, con đang chờ Chu Cẩn làm bài thi ạ."

"Làm bài thi?" Lão Lorrin lúc này mới nhớ tới, con rể thiên tài ở tuổi nhẹ nhàng sánh vai với Dịch Minh này vẫn còn đang đi học. Lão Lorrin lập tức cảm thấy trong lòng thông thuận hơn một chút, hòa ái hỏi: "Vậy hai đứa chừng nào mới trở về?"

"Trong thời gian ngắn sẽ không trở về." Aldrich thuận thế mở miệng, đem câu "để ta kêu nhà bếp chuẩn bị chút đồ ngon cho hai đứa" của lão Lorrin kia thành công chặn trong miệng, "Chu Cẩn muốn làm bù bài tập năm nhất, còn phải làm bù bài thi cuối kỳ, hơn nữa phải đuổi theo bài tập năm hai của em ấy, con ngược lại là không có việc làm, thẳng thắn ở lại liên bang cùng với em ấy luôn."

Lão Lorrin bị một câu "không việc làm" của Aldrich chọc tức đến muốn phun máu, gân xanh rít gào nổi lên: "Vệ đội! Vệ đội vẫn chờ con trở về đưa tin mà!"

Aldrich một mặt kỳ quái: "Thứ gì chúng ta cũng đã đuổi tới tay, con còn đến vệ đội làm gì nữa?"

Lão Lorrin thình lình bị nghẹn một cái, nhanh chóng phản ứng lại: "Ta cho con đi vệ đội là vì muốn bồi dưỡng để con nắm quyền! Không phải để con theo đuổi Chu Cẩn!"

Biểu tình của Aldrich lại càng kỳ quái hơn: "Nắm quyền? Đây không phải là chuyện của đại ca sao?"

Lão Lorrin: "Con!"

"Năng lực lãnh đạo của đại ca rõ như ban ngày, phụ hoàng người kiên quyết đẩy con tới, người không sợ bọn họ tạo phản à?" Aldrich ngoảnh mặt làm ngơ với lão Lorrin đang gân xanh đầy mặt, "Đại ca quân công cao, danh vọng cao, chút chuyện ở Tân Dương kia con nghe nói đều là anh ấy đang xử lý, năng lực uy vọng đều không thành vấn đề, phụ hoàng người đến cùng có bất mãn gì?"

Lão Lorrin: "Ta..."

"Khỏi nói về cái tinh thần lực song S kia của con, con chỉ thích hợp làm tay chân thôi." Aldrich nhìn xuống thời gian, "Chu Cẩn gần làm bài tập xong rồi, không hàn huyên nữa. Phụ hoàng con cúp máy nha!"

Lão Lorrin ngay cả "chờ đã" cũng chưa kịp nói, Aldrich đã cúp điện thoại. Lão Lorrin tức đến râu mép bay lên ngẫm lại, bấm điện thoại của bộ Lễ.

Chu Cẩn mới vẽ xong đường dây cuối cùng liền bị Aldrich ôm vào trong lồng ngực, một nụ hôn dài kéo tới, mãi đến lúc Chu Cẩn bắt đầu thở hồng hộc thì Aldrich mới buông cậu ra.

"Rốt cuộc hết bận rồi." Aldrich đau lòng sờ mặt Chu Cẩn một cái, "Thật vất vả mới nuôi ra chút thịt, vừa mang đến cho Michelson một xíu liền dằn vặt đến chẳng còn gì."

Chu Cẩn dựa vào bả vai của Aldrich, tùy anh cầm ngón tay của mình từng cái từng cái xoa bóp: "Đây không phải là lỗi của Michelson, quy định của trường học là nhất định phải có mấy thứ này mới có thể đạt yêu cầu. Đây đã là mở cửa sau cho em rồi."

Giọng nói của Chu Cẩn mềm mại nhu nhu còn mang theo một chút giọng mũi, Aldrich nghe được chỉ muốn đem cậu toàn bộ vò nuốt vào trong lồng ngực. Động lòng động ý, anh mới muốn làm chút gì đó, lại phát hiện Chu Cẩn đang dựa lên người mình đã không còn động tĩnh. Aldrich cúi đầu liếc nhìn, Chu Cẩn đã ngủ thiếp đi, lông mi thật dài ở trên mặt tạo thành một hình bóng. Anh yêu thương hôn lên trán Chu Cẩn một cái, đứng dậy đem cậu ôm lên giường.

Anh đắp chăn cho Chu Cẩn xong liền tắt đèn, quyết định đứng dậy đi xuống phòng bếp dưới lầu chuẩn bị một chút thức ăn cho Chu Cẩn. Tuy rằng tay nghề của Nhị hoàng tử vẫn nằm trong giai đoạn cảm động, bất quá cũng may có người máy làm việc nhà, anh chỉ cần chọn lựa thực đơn cho tốt rồi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn kỹ càng là đủ.

Aldrich đem tất cả chuẩn bị xong, liền thiết lập thời gian làm việc cho người máy, đang muốn trở về tầng hai bồi Chu Cẩn, không nghĩ tới Chu Quyết mang theo một đám bạn học mở cửa đi vào.

Aldrich mỗi ngày ngâm mình ở nhà Chu Cẩn, Chu Cẩn đuổi theo bài tập, anh phụ trách chăm sóc cuộc sống hằng ngày của Chu Cẩn, nghiễm nhiên đã xem bản thân là một nửa chủ nhân. Nhìn thấy Chu Quyết dẫn một đám người tới, Aldrich không chút khách khí chào hỏi: "Trở về rồi sao, nha, đúng rồi, hôm nay là ngày nghỉ." Anh vừa nói vừa quay người trở về nhà bếp, "Ta lấy chút đồ uống cho các cậu."

Các thiếu niên có ý đồ khó lường liếc nhìn nhau, chờ lúc Aldrich mang theo người máy việc nhà trở lại phòng khách, phát hiện mình tiến vào một vòng vây.

Aldrich nhìn chung quanh một vòng, tổng cộng mười lăm người, anh nhìn về phía Chu Quyết: "Đây là biểu thị có chuyện muốn giải quyết phải không?"

Chu Quyết cao thâm khó dò gật gật đầu. Hắn không cẩn thận nói lộ ra rằng Aldrich đang ở nhà hắn, quân giáo sinh đã sớm kìm nén khó chịu rốt cuộc bắt được cơ hội, kỹ lưỡng chọn ra mười bốn tinh anh, tổ chức thành đoàn thể tới cửa an ủi Nhị hoàng tử đế quốc. Xét thấy hoạt động tự phát này cơ hồ quét qua cả trường quân đội, Chu Quyết không thể từ chối, chẳng thể làm gì khác hơn là không trâu bắt chó đi cày đem người dẫn về. Ngược lại trong nhà có một chiếc khoang trị liệu cao cấp, đánh không chết là được.

không trâu bắt chó đi cày: ép buộc người khác đi làm chuyện mà họ không thể làm được.

"Được đó, bất quá không thể ở đây, Chu Cẩn đang ngủ trên lầu. Chúng ta đến phòng huấn luyện đi."

Aldrich chỉ đang thuật lại một sự thật, nhưng nghe vào trong tai quân giáo sinh lại hoàn toàn không phải như vậy, các thiếu niên máu nóng nào dễ dàng bỏ chạy về nhà.. sẽ không được tha thứ!

Bầu không khí ở hiện trường vốn coi như là "hòa hợp" tức thì khẩn trương lên, ánh mắt nhìn Aldrich của mọi người phảng phất biến thành lưỡi dao sắc bén, hận không thể liếc mắt một cái cắt ra một miếng thịt.

Aldrich không hề hay biết, mang theo một đám nhóc choai choai đến phòng huấn luyện. Phòng huấn luyện của Chu gia lớn vô cùng, dù mười sáu người đi vào cũng không chen chúc chút nào. Mọi người phi thường tự giác cởi áo khoác, làm nóng người nhìn Aldrich.

Aldrich thoáng làm nóng thân thể, nhìn mọi người nói: "Thời gian không còn sớm, không bằng các cậu cùng nhau tiến lên, lát nữa ta còn phải đưa cơm cho Chu Cẩn."

Anh mở miệng ngậm miệng đều là Chu Cẩn, rốt cuộc đem cơn tức giận của quân giáo sinh triệt để nhóm lửa lên, nếu người ta đều đã nói như vậy, mười lăm thiếu niên liền không chút khách khí xông lên.

Aldrich hơn một tháng trong lúc rảnh rỗi, đem hết thảy tư liệu đánh lộn tồn kho của Chu gia đều sửa lại một lần. Chu Cẩn làm bài tập đọc sách, anh liền xem tư liệu huấn luyện. Không thể không nói Aldrich đã sớm ngứa tay khó nhịn, không nghĩ tới lại có người tự đến để anh luyện tập, còn đưa tới mười lăm tên. Trên mặt anh trông bất động thanh sắc, trong lòng đã sớm hồi hộp —— đây chính là các cậu tự tìm!

Từ khi Aldrich có "lịch sử đen" lừa gạt Chu Cẩn chạy mất mấy ngày không thấy tăm hơi, phần lớn hoạt động kháng nghị ở trường quân đội đều bị trấn áp, quân giáo sinh trong lòng vẫn luôn kìm nén lửa giận. Lần này biết được có cơ hội đánh đau Aldrich, còn tổ chức hoạt động thi tuyển ngầm từ hồi lâu, liền ngay cả một ít người vốn chẳng muốn tham gia trò vui cũng gia nhập, phòng huấn luyện cơ hồ mỗi ngày chật ních.

Hôm nay được trở về Chu Quyết với Chu gia có thể nói toàn là tinh anh trong những tinh anh, mọi người lòng đầy tự tin, trước khi tới còn cảnh cáo lẫn nhau một phen, ra tay tuyệt đối đừng quá ác, không thể nháo chết người, để lại thêm nhiều phiền phức cho liên bang. Chụp vài bức Aldrich sưng mặt sưng mũi trở về để mọi người nhìn là được rồi.

Chỉ là không nghĩ tới hiện thực lại ngắn gọn như vậy, một trận ẩu đả mười lăm đối một này, vẻn vẹn tốn hai mươi phút liền kết thúc, không chỉ kết thúc, ở phương diện bị đánh đập vẫn là quân giáo sinh! Mười lăm thiếu niên với tư thế khác nhau nằm trên đất không hề có một tiếng động lăn lộn, chỉ có Aldrich vẫn còn đứng, tóc vàng nửa dài hơi loạn, chỉ có một miếng máu ứ đọng trên má phải, vẫn là vì Chu Quyết —— Aldrich thấy là em vợ, do dự một chút, lúc này mới để quân giáo sinh không đến nổi mạnh hơn đụng phải một cọng lông.

"Còn đánh nữa không?" Aldrich liếc nhìn thời gian, phi thường dư dã, hoàn toàn có thể lại thêm một vòng.

Chu Quyết đang ôm bụng chậm rãi bò lên, rõ ràng ý thức được Aldrich đã hạ thủ lưu tình với hắn, sinh viên khối bốn bên cạnh hắn, cố gắng gượng dậy hai lần rồi triệt để từ bỏ bò trên mặt đất.

"Tôi không đánh nữa." Chu Quyết là người đầu tiên bỏ cuộc, tài nghệ không bằng người ta rõ ràng như thế, đến nữa thì vẫn là bị đánh, bản thân cũng không thể hi vọng Aldrich thả nước.

thả nước: mặc dù tình hình là có thể thắng nhưng lại cố tình thua trước đối thủ vì một lý do nào đó, phần lớn là khi cả hai đã có một giao dịch bí mật... ý nói Aldrich sẽ không nương tay để cố tình thua nữa.

Những người còn lại ngã xuống đất đồng thời không hề có tiếng động lắc lắc đầu, Aldrich đã ra tay, tuy rằng sẽ không bị thương, nhưng tuyệt đối đau đến không nói nên lời.

Chậc... Nhị hoàng tử rất thất vọng quét mắt một vòng trong phòng huấn luyện, phi thường hối hận vừa nãy đúng ra phải ra tay nhẹ thêm chút nữa, không đến nổi đánh một vòng liền không đánh nữa. Nhưng người thật trong thời gian ngắn đều không đứng lên nổi, có thể đứng lên chính là người em vợ đã đầu hàng của mình...

"Ta sẽ xuống dưới chuẩn bị chút nước cho các cậu, các cậu nghỉ ngơi tiếp đi." Aldrich cảm thấy còn chưa đánh đủ phi thường thất vọng ra khỏi phòng huấn luyện.

Chờ cửa phòng huấn luyện vừa đóng lại, tiếng rên khóc liền tranh nhau vang lên.

"Ai nói hắn chính là một túi rượu thế?" Cũng không biết là ai mở miệng trước, tiếng chất vấn lập tức tầng tầng lớp lớp nhào theo, cuối cùng ánh mắt đều tập trung trên người Chu Quyết.

Chu Quyết ở trên cao nhìn xuống, tốt xấu còn có thể duy trì mấy phần thể diện: "Các cậu cũng không ngẫm lại, nếu thật sự là túi rượu, ông nội tôi làm sao lại yên tâm để hắn chỉ huy tôi như vậy?"

"Tôi đi chết đây, Chu Quyết, cậu thằng tôn tử này tại sao không nói sớm!"

Chu Quyết một mặt oan uổng: "Các cậu cũng không cho tôi cơ hội mà! Bất quá, bản thân tôi cũng muốn thử một chút thân thủ của hắn. Hiện tại tốt rồi, triệt để biết là đánh không lại." Mắt hắn nhìn xuống khuôn mặt đầy vẻ tức giận của mọi người, "Các cậu cứ ở đây oán giận, không bằng nghĩ nên giải quyết các đồng học toàn trường đều đang chờ các cậu mang bức ảnh trở về như thế nào đi."

Trong phòng huấn luyện lâm vào trầm mặc ngắn ngủi, sau đó rốt cuộc có người nổi lên: "Che giấu quân tình, trước tiên đánh cậu xong rồi lại nói!"

Quân giáo sinh trên đất tụm năm tụm ba nhịn đau bò lên, dự định trước tiên đánh Chu Quyết một phen, nhưng mà nắm đấm còn không chưa đụng tới Chu Quyết, cửa phòng huấn luyện liền được mở ra.

Aldrich mang theo người máy trở lại, một mặt kinh hỉ: "Ồ, còn có sức lực? Để ta luyện với các cậu nha!"

Mọi người: "..."

Chu Cẩn rốt cuộc đuổi theo hết toàn bộ bài tập, xa xôi ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, sau đó mang theo bài tập đến trường thi bù. Aldrich đưa Chu Cẩn đi liền mang luôn cả Chu Quyết theo, điều này làm cho Chu Quyết nhất thời cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh —— đối với chuyện hắn dẫn người về nhà với ý đồ đánh no đòn Aldrich, hai người cùng chí bảo trì trầm mặc với Chu Cẩn.

"Ngài có yêu cầu gì?" Chu Quyết kinh hồn bạt vía hỏi.

Aldrich lái xe hòa ái cười nói: "Ta tiện đường đi làm ít chuyện, vừa vặn đưa cậu theo." Hiển nhiên thuyết pháp này cũng không thể tín phục Chu Quyết, Aldrich liền giải thích, "Chuyện cuối tuần mang đến cho ta rất nhiều ý tưởng hay, có lẽ cần nhóm của cậu giúp một chuyện, còn chuyện khác chúng ta liền cứ xem là chưa từng xảy ra, thế nào?"

Chu Quyết lòng mang thấp thỏm, nửa tin nửa ngờ gật gật đầu.

Thảm bại của tiểu phân đội mười lăm người đã không phải là bí mật lên men sau cuối tuần, Chu Quyết vừa xuất hiện lập tức có người phát hiện người đưa hắn tới là Aldrich, Nhị hoàng tử như đang đi vào chỗ không người, nghênh ngang bước tới phòng hiệu trưởng.

Toàn bộ quân giáo sinh đều đang cảm thán sắp chết sắp chết rồi! Lần xem xét này có thể lắp đầy cả văn phòng hiệu trưởng!

Chu Cẩn không ngoài dự đoán thi được điểm tối đa, liền nhận bài tập của năm hai đại học, sau đó bị Michelson dẫn đến căn cứ nghiên cứu của Dịch Minh. Bởi vì hai tay bị Aldrich chém đứt, Cain trước mắt luôn luôn tiếp nhận chữa trị ở chỗ Dịch Minh.

Thời điểm hai người đến, Ngân Dực đang ngồi đối diện nó tẩy não: "Là cơ giáp đứng thứ hai toàn bộ vũ trụ, cưng chỉ cần nghe theo mệnh lệnh của cơ giáp đứng nhất toàn bộ vũ trụ như anh đây là được rồi. Đương nhiên, sau này cưng sẽ có người lái chuyên dụng của mình, thế nhưng nhất định phải nhớ kỹ, khi chấp hành mệnh lệnh, anh có quyền ưu tiên."

Chu Cẩn: "..." Cậu tìm tới Dịch Minh đang bận rộn trước quang não, "Dịch Minh đại sư, ngài không quản sao?"

"Quản cái gì?" Dịch Minh ngẩng đầu, "Há, Ngân Dực à. Không cần."

Dịch Minh đóng quang não lại: "Tay của Cain đã được chữa trị đến không sai biệt lắm, với bố trí của nó mà nói, chúng ta chỉ có một người lái thích hợp mà thôi."

Ai cũng biết người này là ai, Vạn Nghiệp Vi một lần nữa làm đo lường lại, chứng thực tinh thần lực là song S. Mặc dù tinh thần lực e rằng đã bị tổn thương trong trận chiến ở Tam Giác Nam, bất quá cũng không có ai thích hợp hơn hắn nữa.

Đối với người Tân Dương, Beta không có sức chiến đấu ngoại trừ mấy phần tử trung kiên bị giam cầm, còn lại thì bị phân tán vào các tinh cầu lớn, được an bài công việc và phúc lợi thích đáng, thế nhưng phải tiếp nhận giám sát của chuyên gia, đồng thời không cho phép rời khỏi tinh cầu đang ở.

Nhóm Omega không bị đánh dấu được đưa về nhà, hoặc sẽ được tiếp nhận bởi hiệp hội bảo vệ Omega. Phiền toái nhất chính là Alpha, liên bang không thể không để các nhà tâm lý học một vòng lại một vòng phân tích, cách ly những phần tử vẫn còn cuồng nhiệt, còn lại thì dự định trước tiên đem phân vào tầng lớp lao động không quan trọng, sẽ từ từ quan sát.

Vạn Nghiệp Vi không thể nghi ngờ là đặc biệt, mấy nhà tâm lý học đưa ra kết luận là sẽ đem hắn bài trừ khỏi phần tử cuồng nhiệt, nhưng hắn vẫn luôn biểu hiện là bản thân mất hết cả hứng với tất cả mọi chuyện, huống hồ với tư chất của hắn, phân vào tầng lớp lao động cũng không thích hợp. Ngược lại hắn còn phải tiếp nhận trị liệu tinh thần lực, mọi người chưa nắm chắc được chủ ý của bên trên liền dứt khoát trước tiên đem hắn ném vào bệnh viện.

Mà trong lòng của mọi người đều rõ ràng, muốn để Cain đang hồi phục và chân chính phát huy tác dụng, như vậy e rằng còn phải mạo hiểm bắt đầu dùng tới Vạn Nghiệp Vi. Bằng không, liên bang cũng chỉ có thể chờ đợi một Alpha nắm giữ tinh thần lực song S mới chào đời.

Cân nhắc đến những chuyện liên luỵ không rõ ràng này, tất cả mọi người vẫn duy trì thái độ mở một mắt nhắm một mắt với một Ngân Dực không ngừng quấy rầy Cain, tuy rằng cũng vô căn cứ, nhưng vạn nhất hệ thống trí tuệ nhân tạo của Cain lựa chọn dùng Ngân Dực làm nền tảng phát triển mà nói, đều có thể nhiều thêm một tầng bảo đảm.

"Ta nghe nói, hắn vẫn cho rằng cậu đã chết rồi." Dịch Minh nói.

Chu Cẩn kiểm tra tình huống chữa trị của Cain ở một bên không đáng kể nhún vai một cái: "Vậy cứ để cho hắn cứ tiếp tục nghĩ như vậy đi." Dưới tình huống không cần thiết, cậu và Vạn Nghiệp Vi đời này cũng sẽ không gặp lại nhau, chết hay sống đều không khác gì nhau. Huống chi, cậu cũng thực sự không nghĩ ra còn có tình huống gì bắt buộc cậu phải gặp mặt Vạn Nghiệp Vi nữa cả.

Aldrich đúng sáu giờ xuất hiện bên ngoài căn cứ nghiên cứu của Dịch Minh, anh thoạt nhìn vô cùng hưng phấn, tựa hồ đã có chuyện tốt gì đó. Chu Cẩn ngồi ở vị trí kế bên tài xế, nhìn sang Aldrich liên tục cười, rốt cuộc quyết định tiếp nhận ám hiệu của anh, cho anh một cơ hội biểu hiện: "Anh vui vẻ chuyện gì vậy?"

"Anh có được cảm hứng từ hồi cuối tuần, tìm ra cho mình một công việc rồi."

Chu Cẩn lần này thật sự giật mình: "Công việc gì?"

"Anh mới vừa nói qua với hiệu trưởng trường quân đội đệ nhất, nhận lời mời trở thành lão sư khóa vật lộn của trường quân đội đệ nhất đó." Aldrich cười sờ sờ đầu Chu Cẩn, "Buổi chiều đã đi kiểm tra năng lực thực chiến, ngày mai đi làm bài thi viết, không thành vấn đề nữa là có thể trực tiếp bắt đầu công việc."

Chu Cẩn cảm thấy việc này quá mức ly kỳ: "Hiệu trưởng làm sao lại đồng ý được?"

"Dùng thân phân Nhị hoàng tử đế quốc của anh để tạo áp lực chứ sao, hơn nữa sinh viên ở trường quân đội đệ nhất cũng phi thường hoan nghênh anh đến mà, vì vậy hiệu trưởng đáp ứng cho anh một cơ hội."

"..." Chu Cẩn bất đắc dĩ xoa xoa trán, "Cho nên, anh mang chuyện bọn họ kéo bè kéo lũ đi đánh nhau với anh hồi cuối tuần kia ra để uy hiếp Chu Quyết bọn họ à?"

Aldrich: "...Đến cùng có chuyện gì mà em không biết không?"

"Anh nếu muốn thì cứ nhận lời mời này đi." Chu Cẩn cười rộ lên, "Về phần Chu gia, dù trong sân thiếu một cọng cỏ em đều sẽ biết."

Hôm sau khi Aldrich thi viết ở trường quân đội đệ nhất, Chu Cẩn bị gọi đến phòng làm việc của Đường Hạc Minh. Chu Hạ và Chu Chiêu cư nhiên đều ở đó, Đường Hạc Minh đem danh mục quà tặng của đế quốc đưa tới đặt ở trước mặt người nhà họ Chu: "Ý của lão Lorrin chính là, nếu đã triệt để đánh dấu, không bằng liền đem chuyện kết hôn này đăng lên tin tức hằng ngày. Cho nên, tôi tìm các người đến, muốn hỏi một chút ý kiến của các người."

Chu Hạ tự nhiên cũng nhận được danh mục quà tặng lão Lorrin gửi tới, ông chuyển hướng sang Chu Cẩn: "Con cảm thấy thế nào?"

Thời điểm Aldrich và lão Lorrin truyền tin liền chính là đang ở trong phòng Chu Cẩn, Chu Cẩn vừa nghe một lỗ tai đã lập tức rõ ràng ý tứ của lão Lorrin, dựa vào việc kết hôn này đem Aldrich gọi về đế quốc làm tiếp bước kế tiếp của kế hoạch. Chu Cẩn đối với chuyện có kết hôn hay không này cũng không nghĩ quá nhiều, ngược lại đều đã đánh dấu xong, chỉ là lại đi làm một nghi thức mà thôi. Chỉ là cậu không muốn hôn nhân của mình bị lão Lorrin đem ra làm thủ đoạn khống chế con trai.

Chu Cẩn thẹn thùng cúi đầu: "Con đương nhiên nghe theo lời Aldrich." Cậu vô ý dính líu vào trong bàn cờ cha con của Lorrin, mâu thuẫn trong đó vẫn để cho chính bọn họ giải quyết đi.

Chu Hạ mím môi một cái không lên tiếng, Đường Hạc Minh và Chu Chiêu vẫn không hoàn toàn hiểu được bản tính của Chu Cẩn thì lại bày ra mấy phần bất đắc dĩ, sau khi Omega bị đánh dấu sẽ theo bản năng dựa vào ý kiến của Alpha, đây cơ hồ là chuyện không có cách nào thay đổi.

Đường Hạc Minh thở dài, mở thiết bị giới hạn cá nhân ra muốn tìm Aldrich, sau đó liền bị bầu trời che ngợp bởi tin tức sợ đến hết hồn —— Aldrich ở trên internet công bố anh sắp tạm thời giữ chức vụ ở trường quân đội đệ nhất, liên bang và thủ đô đế quốc vỡ tổ rồi.

Truyện Chữ Hay