Quân khu cách khu an toàn mười phút đi đường.Ba người ngồi là loại tinh hạm tư nhân loại nhỏ, không giống như xe từ, tinh hạm giống như một người khổng lồ sắt lạnh lẽo, có thể lang thang dài ngày ở tinh tế, cho dù là hệ thống phòng vệ hay tấn công đều là kỹ thuật tiên tiến hàng đầu tinh tế.Giấc mơ của Tô Kiều chính là có thể sở hữu được một chiếc tinh hạm tư nhân như thế, giống như bên người có thể một pháo đài kiên cố di động.“Chiếc tinh hạm này có thể chống được một đòn toàn lực của dị thú cấp , có bố trí lồng phòng hộ cấp , có thể ngăn cản % thương tổn do phóng xạ tạo ra.
Trên tinh hạm có đạn đạo có thể oanh tạc được một khu an toàn.” Tả Dật thấy Tô Kiều có hứng thú với tinh hạm của mình, giọng điệu trở nên ung dung thêm vài phân kiêu ngạo nói.“Lợi hại như vậy? chiếc tinh hạm này của thiếu tá chắc phải là loại xếp hàng đầu của tinh tế.” Tô Kiều có chút trố mắt, ánh mắt nhìn về Tả Dật mơ hồ cảnh giác, lai lịch vị thiếu tá này có vẻ không đơn giản.Biểu hiện kiêu căng của Tả Dật chậm rãi biến mất, ánh mắt hoài niệm, “Không tính là hàng đầu, cơ giáp của Tu đại nhân có thể trực tiếp xé nát hư không dị thú cấp .”Vừa dứt lời, hai người Tả Dật là Lãnh Diệu đều trầm mặc lại.Tô Kiều không chỉ một lần nghe được danh tiếng của vị Tu đại nhân này, cho dù là lưu vong giả hay người của quân khu, đều đánh giá Mặc Tu cực kì cao, tất cả đều cho rằng đấy là một người hiền hòa cực kì tao nhã, không đúng, người như vậy rất khó được lòng người.“Tu đại nhân tất nhiên là một người ôn hòa tao nhã.” Tô Kiều nhớ tới nguyên chủ có thể sống đến trưởng thành chính là dựa vào dịch dinh dưỡng được phát miễn phí hàng tháng, nhất thời cảm thấy đến tiết thanh minh có phải là nên cúng tế cho vị thượng tướng đại nhân này không ?Tả Dật và Lãnh Diệu liếc mắt nhìn nhau, ôn hòa tao nhã? Tu Thượng tướng? Hai người đồng thời nghĩ đến năm đó quân đội liên bang bị thượng tướng đại nhân hung tàn thiết huyết huấn luyện vẫn còn hoảng sợ, cùng nhau run lên một cái.Một người điều khiển cơ giáp xé nát cự thú hư không lại ôn hòa tao nhã?Hai người khẽ mỉm cười, muốn lên tiếng phản bác, thế nhưng nghĩ đến chuyện của thượng tướng, tâm tình lại có chút nặng nề.Những năm nay, bởi vì xuất thân và sức ảnh hưởng của Tu đại nhân mới có thể duy trì cân bằng yếu ớt giữa Chính phủ Liên bang và quý tộc, đồng thời uy hiếp được đám tinh đạo ở Tạp Tát.
Bây giờ Tu đại nhân lại mất tích hơn một năm, tình thế ngày càng khẩn trương.“Thiếu tá, chiếc tinh hạm này của ngài giá khoảng chừng bao nhiêu?” Tâm tư của Tô Kiều nhanh chóng chuyển tới tinh hạm, lên tiếng hỏi.Tả Dật nghe vậy sững sờ, Lãnh Diệu bên cạnh cũng sửng sốt.
Tô Kiều đây là muốn mua tinh hạm quân dụng? Mua tinh hạm quân dụng khổng chỉ có vấn đề về đá năng lượng, còn liên quan đến vấn đề quyền hạn.“Tô Kiều, lưu vong giả không có quyền hạn mua tinh hạm quân dụng.” Lãnh Diệu nhắc nhở.
Mỗi một lần tiếp xúc với Tô Kiều, Lãnh Diệu lại quét mới nhận thức của mình.
Ngay cả hắn còn chưa từng nghĩ tới muốn nắm giữ được một chiếc tinh hạm, thế nhưng Tô Kiều đã cân nhắc tới vấn đề mua.Thế nhưng Lãnh Diệu lại cảm thấy cô thật sự muốn mua, ở trên người Tô Kiều hắn luôn có thể nhìn thấy một khí chất hướng tới phồn thịnh, đó là một loại khí chất hoàn toàn khác biệt với toàn bộ Hắc tinh vực.Loại khí chất hấp dẫn hết tất cả những người xung quanh làm cho họ muốn đến gần cô.“Chiếc tinh hạm này là của gia tộc, nhưng vì tôi được phái đến Hắc tinh cho nên mới tạm thời nắm quyền sử dụng.” Tả Dật giải thích, nghĩ đến gia tộc của mình cũng xem như là một thế lực nhị lưu, thế nhưng cả gia tộc chỉ có được một chiếc tinh hạm, cô gái Tô Kiều này cũng thật sự là có ý tứ.“Tinh hạm dân dụng phổ thông giá phải trên triệu, loại như thế thường là những tinh hạm bị đào thải hoặc bị hư hao tái chế lại, tinh hạm mới hoàn toàn sẽ không xuất hiện ở Hắc tinh vực, còn tinh hạm quân dụng thì chỉ riêng quyền mua đã là một vấn đề lớn, chỉ có nhân tài kiệt xuất của liên bang có cống hiến rất lớn mới có tư cách xin mua.
Chiếc này của gia tộc tôi khi mua có giá là vạn điểm vinh dự, tương đương với năm trăm triệu đá năng lượng.” Tả Dật nói.Cho đến nay hắn cũng không thể có được một chiếc quân tinh hạm thuộc về mình bởi vì quân công không đủ.“Đá năng lượng và điểm vinh dự không phải tỉ lệ là : sao, sao lại thành : rồi?” Tô Kiều bị con số triệu tấn công dữ đội, cái này cần bao nhiêu tấn thịt khô mới được được chứ? Hả?“: là tỉ lệ lưu thông ở tinh tế, người đào vàng đem đá năng lượng buôn bán đến các hành tinh lớn, đổi lấy lần điểm vinh dự, nhưng đối với lưu vong giả ở Hắc tinh mà nói, chúng ta vĩnh viễn không chạy thoát được nơi này, không thể đổi được lần điểm vinh dự, trái lại phải lấy lần đá năng lượng để bù đắp cho những thứ mà chúng ta cần.” Lãnh Diệu nhìn mản thổ địa khô cằn, hoang vu qua khung cửa sổ, âm thanh thêm vài phần bi thương.Tô Kiều á khẩu, cô phải sớm biết, lưu vong giả ở tinh tế chính là tầng lớp thấp nhất.
Một chiếc tinh hạm trị giá triệu điểm cô cũng không có quyền mua.“Thiếu tá, đến quân khu” Thuộc hạ Tả Dật nhắc nhở.Tinh hạm hạ xuống nơi đất trống ở khu quân đội đóng quân.
Ba người rời khỏi tinh hạm.Quân khu tọa lạc dựa vào núi, bốn khu xung quanh là sông, có diện tích cực lớn, từng vòm từng vòm phòng hộ như từng ngọn núi nhỏ chen chúc, ngoài cửa có cơ giáp dò xét, đề phòng nghiêm ngặt, Tô Kiều nhìn dòng chữ điêu khắc trên trụ đá bên ngoài, “Doanh trại quân khu liên bang tại Hắc tinh vực.” có một loại cảm xúc nghiêm túc không tên như khi đi ngang qua các quân khu ở kiếp trước.“Quân sĩ biên cảnh thuộc quân khu liên bang, sĩ quan cao cấp thiếu úy Tả Dật, kiểm tra thân phận thông qua.” Kiểm tra xong thân phận của Tả Dật, Tô Kiều và Lãnh Diệu lại quét hình thông tin cá nhân, thực hiện đăng kí, sau đó dưới sự phòng vệ của hàng loạt cơ giáp uy vũ, tiến vào cửa quân khu.Lồng phòng hộ ở quân khu là loại cấp có chức năng trang trí làm đẹp, cho dù cũng là do đá năng lượng biến ảo ra thế nhưng về mặt thị giác cũng khiến cho người ta cảm thấy rất thoải mái, bằng không với hoàn cảnh thực tại thì lại quá mức hoang vu.Không ít quân nhân đang tiến hành đặc huấn trên sân huấn luyện, cơ giáp và quân nhân liên hợp tuần tra, trên mặt mỗi người đều là vẻ nghiêm túc, nhìn thấy Tả Dật đều liên tục cúi chào.Tô Kiều đi sau Tả Dật cũng hưởng thụ được cảm giác được người cúi chào, không tự chủ mà lộ ra mỉm cười.Đối với quân nhân bảo vệ quốc gia, bất cả là kiếp trước hay là ở tinh tế, Tô Kiều đều cho rằng họ chính là những người đáng kính nhất trên đời.
Đây là một trong những nguyên nhân lí giải tại sao cô liều lĩnh với khả năng bị bại lộ mà đến đây, một quân nhân còn trẻ tuổi, kiêu căng vì thuộc hạ của mình có thể tìm một lưu vong giả như cô để cầu hỗ trợ, cô không cách nào từ chối, cũng không hi vọng một người bảo vệ quốc gia mang theo tiếc nuối mà rời khỏi cuộc đời.Ba người đi một đường đến lầu một khu kí túc xá tập thể.“Không ở phòng cứu thương?” Tô Kiều sửng sốt hỏi.Tả Dật đi phía trước, không quay đầu , lạnh nhạt nói: “Toàn bộ tài nguyên chữa bệnh của tinh tế đều rất quý giá, huống chi là Hắc tinh, Thập Nhất tự mình xin phép về kí túc xá, sợ lãng phí tài nguyên chữa bệnh.”Về kí túc xá, cơ bản chính là chờ chết, Tô Kiều trầm mặc một chút.“Thiếu ta, ngài đến rồi?” cửa kí túc xá mở ra, một binh lính đang quét tước dọn vệ sinh lập tức thả đồ trên tay, cúi chào.Tả Dật gật đầu, nhẹ giọng nói, “Hôm nay Thập Nhất thế nào?”“Vẫn cứ như vậy, nằm mơ cũng đang suy nghĩ đến món thịt ở Tử tinh.” Tiểu Bát nói, vành mắt cũng hồng lên, làm lính nhiều năm, chuyện sinh tử đã không còn để ý từ lâu, đặc biệt là theo thiếu tá đến Hắc tinh vực, chỉ là ai cũng có một chút nhớ nhung của riêng mình.
Trước khi chết chỉ cũng muốn được ăn mỹ thực của đầu bếp cao cấp, chết rồi cũng dám nói mình không phải bị đói chết.Tả Dật gật đầu, quay lại liếc mắt nhìn Tô Kiều, mang theo cô và Lãnh Diệu đi vào kí túc xá.Kí túc tập thể không lớn, mười cái giường, một loạt ngăn tủ, mọi thứ đều chỉnh tề, mặt đất cũng được quét tước sạch sẽ, vừa mới hắt nước qua, rất nhẹ nhàng khoan khoái.Ở trong cùng có một người trẻ tuổi thân hình tiều tụy đang nằm, toàn thân đều bao phủ trong lớp sương mù màu đen.
Tô Kiều đi tới, phát hiện hai chân của người này từ bắp đùi đã bị cắt, ống quần trống rỗng, trong không khí còn lại mùi máu tanh.Đây là một người trẻ tuổi bị phóng xạ dằn vặt đến sắp chết.Con mắt Tô Kiều chua xót mấy phần, không đành lòng nhìn tiếp, nhẹ giọng nói, “Thiếu tá, ngài hỏi xem, hắn muốn ăn gì.”Tả Dật gật đầu, nhỏ giọng nói cám ơn, “Cám ơn cô, Tô Kiều.”“Thiếu tá, đây là đầu bếp cao cấp người mời đến cho Thập Nhất sao?” Tiểu Bát nghe vậy có chút kinh hỉ, vôi vã đánh thức Thập Nhất đnag đau nhức khắp người., “Thập Nhất, tỉnh lại đi, thiếu tá đến thăm cậu, còn mời đầu bếp cao cấp đến cho cậu, cậu muốn ăn cái gì, nói mau.”Thập Nhất nằm trên giường bị đánh thức, nhìn thấy Tả Dật, kích động muốn ngồi dậy hành lễ, bị Tả Dật đè lại.“Ngày hôm nay cảm thấy thế nào?”“Thiếu tá, tôi tốt lắm rồi, đều không đau, thật sự.” Người trẻ tuổi nằm trên giường nổ lực nở nụ cười, mọi người nhìn thấy cũng có chút trầm mặc.“Ùm.” Tả Dật khẽ mỉm cười, cũng không đánh vỡ lời của hắn, chậm chạp hỏi, “Tôi có mời một người bạn lại đây, cô ấy am hiểu cách làm các món ăn ngon, đặc biệt là thịt dị thú, cậu muốn ăn cái gì cũng có thể nói với cô ấy.”Người lính trẻ lộ ra khát vọng trên mặt, hơi cười ngượng: “Chính là muốn ăn thịt kho, trước đây nghe bọn lão ngũ nói ở trong nhà thượng tướng được ăn cơm một lần, thịt kho là món thịt ngon nhất trần đời, nễn vẫn luôn muốn nếm thử…”“Là thịt kho như thế nào?” Tô Kiều khẽ mỉm cười, hỏi.“Không biết.” Thập Nhất có chút ngượng ngừng gãi gãi đầu, đột nhiên hai chân bị cắt lại đau, đến nỗi cái trán cũng rịn mồ hôi lạnh.“Đi gọi Lão Ngũ tới.” Âm thanh Tả Dật vừa vội vừa nghẹn ngào.“Dạ.” Tiểu Bát lập tức như một làn khói chạy đi tìm Lão Ngũ.“Tôi không chỉ biết làm thịt kho, còn có thể làm cá chưng, thịt viên, canh gan heo.” Mỗi một món ăn Tô Kiều nói ra, con mắt của Thập Nhất lại sáng rực thêm một phần.
Những thức ăn này ngay cả Tả Dật và Lãnh Diệu cũng chưa từng được nghe nói.“Thiếu tá, tôi đi chuẩn bị nguyên liệu, mọi người cùng tán gẫu với Thập Nhất nhé.” Tô Kiều xoay người nói với Tả Dật.“Được.” Tả Dật gật đầu, nở nụ cười cảm kích.Tả Dật và Lãnh Diệu cùng nói chuyện với bệnh nhân nặng Thập Nhất, Tô Kiều lại đang rửa sạch nguyên liệu nấu ăn của mình, lần này cô dự định sẽ đem đủ loại nguyên liệu có trong túi đồ của mình ra dùng, bao gồm cả thịt viên có cỏ linh lăng và cỏ thanh minh.Nếu đã gặp cô, chung quy phải để người lính trẻ này nếm thử mùi vị của thực vật.
Cũng may khi cô xử lí thực vật rất cẩn thận, đã đem hai loại cỏ ép thành nước rồi hòa trộn vào thịt xay cho nên sẽ không bị ai nhìn ra..