Lãnh Diệu chỉ cần liếc qua đã nhận rõ quẫn cảnh của mọi người, già yếu bệnh tật, sinh hoạt gian nan.
Người thanh niên từ trong túi đồ lấy ra một hộp dịch dinh dưỡng đóng gói cao cấp, đưa cho mẹ Mộc, nói: “Đến vội vàng, chỉ cầm theo dịch dinh dưỡng, xem như là một chút tâm ý.
”Những người này có quan hệ tốt với Tô Kiều, Lãnh Diệu đưa dịch dinh dưỡng tự nhiên là cho Tô Kiều mặt mũi.
“Này, không thể nhận.
” Mẹ Mộc luống cuống tay chân, hộp dịch dinh dưỡng cao cấp này giá cũng phải mấy trăm đá năng lượng.
“Thím à, thím cầm lấy đi, đội trưởng của chúng tôi cũng không thiếu chút dịch dinh dưỡng ấy, lại nói, chúng tôi cũng không phải đến ăn không thịt của Tô Kiều, chúng tôi với Tô Kiều là bạn hữu, không cần khách sáo.
” Đầu trọc cười ha hả nói.
Nhìn bốn người cao to, uy vũ, khí thế cường hãn của chiến đội Tham Lang, Mẹ Mộc thấy chú Lý cũng gật đầu, lúc này mới run run nhận lấy, biết nhận được lễ như vật của chiến đội chính là vì Tô Kiều, trong lòng lại càng cảm kích.
“Tất cả ngồi xuống đi, lập tức sẽ được ăn.
” Tô Kiều cười nói, mở chảo sắt, chỉ thấy một mùi hương thịt nồng đậm phả tới, toàn bộ căn phòng đều là hương vị bá đạo của lợn rừng kho tàu, mỗi miếng thịt đều óng ánh, mê người, vẫn đang còn sôi sung sục ở trong nồi.
Mọi người không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt sáng quắt.
Tô Kiều đem chảo từ bếp lấy xuống, để Mộc Dao đem thịt kho tàu múc ra, mình lại nhanh đặt vĩ nướng lên, dùng vọ quét một lớp mỡ heo lên trên, cầm xuyến thịt bắt đầu nướng.
Mọi người trong phòng, bao gồm cả Lãnh Diệu kiến thức rộng rãi cũng đều chưa từng thấy thịt kho tàu, đặc biệt là là miếng thịt được kho bỏng bẩy, thơm lừng.
Người tinh tế quen ăn dịch dinh dưỡng nhạt nhẽo vô vị, chỉ có người giàu và quý tộc mới được ăn chút thịt, mà thói quen lại thường đem thịt chế biến thành thịt khô hoặc luộc một chút, chỉ vậy thôi đã cảm thấy là mĩ vị hiếm thấy, nơi nào được gặp qua hương vị nồng đậm như thịt kho tàu.
“Tôi không chịu nổi, đội trưởng, tôi giúp mọi người nếm thử trước.
” Đầu trọc bị mùi thơm làm nhộn nhạo cả người, trực tiếp dùng tay bốc một miếng thịt lớn, cũng không sợ nóng, trực tiếp cắn một miếng, béo ngậy, mềm mại, thịt mỡ mềm mại, thật sự là quá tuyệt, một loại mỹ vị chưa bao giờ được thử qua tràn qua đầu lưỡi, đầu trọc nhai hai cái lập tức nuốt mất, sau đó “bá” một cái mắt liền đỏ, liều mạng chà mắt.
Không nghĩ tới, lúc còn sống hắn có thể ăn được đồ ngon như vậy, đáng giá , đáng giá.
Cảm giác cực khổ giữa lằn sống chết mấy năm nay ở Hắc tinh trong nháy mắt đã được một miếng thịt kho tàu chữa trị.
“Em Kiều, em gái Kiều, sau này toàn bộ đá năng lượng tôi kiếm được đều sẽ nộp hết cho cô, cô làm thịt cho tôi ăn đi.
” Đầu trọc cao to, đỏ mắt lên, lôi kéo quần áo Tô Kiều, như đứa bé đang làm nũng.
“Cút sang một bên, đội trưởng còn chưa ăn đâu.
” Ô Nha mặt đen đem một cước đá văng hắn ra.
“Để tôi ăn một miếng thịt kho tàu nữa, nếu không tôi sẽ chết, sẽ chết.
” Đầu trọc rên lên, nhưng đã hoàn toàn bị chen ra rìa.
Không gian căn phòng quá nhỏ, không có chỗ để ngồi, vì vậy mọi người đều ngồi dưới đất vây quanh vỉ nướng, sau khi đầu trọc bị đá ra ngoài, mấy người Lãnh Diệu cuối cùng cũng ở trong mùi thơm đậm đà của thịt kho tàu mỗi người cắn một miếng.
Một giây sau, ánh mắt tất cả mọi người đều sáng lên, trong không khí toàn là không khí phấn hường hạnh phúc.
Quá, quá, ăn quá ngon, không cách nào có thể hình dung được mùi vị, thì ra mấy chục năm qua đều sống uổng phí, thì ra thế gian lại có mùi vị kì diệu như thế.
Nhóm người chú Lý đã từng nếm qua trù nghệ của Tô Kiều, nhưng không giống như canh cá xào lăn lần trước, mùi vị thịt lợn kho lần này thực sự là mỹ vị cực hạn, thịt vào miệng liền tan, nhưng lại đậm đà khó quên hơn cá xào lăn.
Người trấn định như Lãnh Diệu cũng bị mùi vị của món thịt kho tàu làm cho kinh sợ, thịt lợn rừng hắn đã từng ăn, thậm chí hắn đã ăn qua thịt dị thú cấp , thế nhưng thịt kia cho dù luộc hay rán đều mạng theo một vị chua, chất thịt có chất già, hoàn toàn không có mềm nhuyễn thơm ngon như thịt kho tàu.
Lãnh Diệu khiếp sợ nhìn Tô Kiều.
Cô gái nhỏ nhắn, xinh đẹp đang ngồi dưới đất nướng thịt, sau đó dùng nĩa xiên một miếng thịt lớn đưa cho một “con chó” to con đang oan ức, cười an ủi: “đá năng lượng của anh cứ cố gắng tích cóp trước, sau đó cưới lấy một cô vợ nhỏ ha, muốn ăn thịt thì cứ tùy tiện tới chỗ tôi lấy là được rồi.
”“Em gái Kiều, em thật tốt.
” Đầu trọc to con ríu rít kêu lên, như hùm như sói ăn miếng thịt kho tàu, lần này không trực tiếp nuốt lốn mà híp mắt hạnh phúc nhai chậm tận hưởng.
“Tô Kiều, cô làm thịt kho tàu như thế nào vậy?” Lãnh Diệu thở dài nói, từ xưa tới nay chưa có ai từng xử lí thịt lợn rừng như vậy.
“Đội trưởng, trù nghệ của Tô Kiều rất tốt, bất cứ đồ gì đến trong tay cô ấy cũng có thể làm ra được mỹ vị không thể hình dung.
” Mộc Dao bên cạnh liều mạng nói, “Lần trước Tô Kiều còn làm cho chúng tôi một nồi canh cá chua xào lăn, ăn ngon đến phát khóc.
”“Tôi đố kị.
” Lãnh khốc Ô Nha hai mắt tỏa sáng, cô còn chưa từng ăn canh cá xào lăn đâu.
“Thật ra những thứ này là tôi học được từ một ông lão kì quái ở chợ đen Xích tinh, ông ấy nói trước khi thực vật tuyệt diệt, người cổ địa cầu có thể làm ra các loại mỹ vị, rán, xào, luộc, nướng, chưng…”Tô Kiều cười híp mắt, tùy tiện lấy một ông lão kì quái ra làm lá chắn, khó có thể tra ra được người này.
“Kiều kiều, vậy cách làm hiện tại của cô chính là học được sao.
” Đầu trọc liều mạng chui vào, hai mắt lấp lánh hỏi.
“Không sai, nướng chính là mỹ vị nhất đó.
” Tô Kiều nói, đáng tiếc nhất là tinh tế không có đường, không có bột ớt, hiện nay cô chỉ có thể dùng mỡ heo cùng muối làm gia vị, có điều thịt dị thú ở tinh tế có phẩm chất cực cao, khi cô làm thịt kho tàu có nếm thử một miếng, tuy không có gừng, nước tương, không có đường nhưng mùi vị làm ra cũng không kém chút nào.
Tô Kiều lại quét thêm một lớp dầu lên que thịt, ngọn lửa bùng lên, hương vị thịt nướng từ từ nồng đậm tỏa ra.
Một mùi thịt nướng khác hoàn toàn với hương vị của thịt kho tàu, mọi người lại lập tức kích động, thịt kho tàu đã là một loại mỹ vị không thể hình dung, thế nhưng dương như hương vị của món thịt nướng trên giá sắt kia lại càng bá đạo hơn không ngừng khiến cho người ta phải thèm rỏ dãi.
“Thật ra thịt dị thú có rất nhiều cách chế biến, thịt lợn rừng đem nướng hay kho đều rất ngon, còn có thể làm thành thịt hầm, hong khô, có thể giữ được rất lâu.
” Tô Kiều có ý định phổ cập một ít kiến thức nấu ăn của cổ địa cầu cho mọi người, vừa cầm muối, vẩy nhẹ lên trên xiên thịt, vừa nói tiếp, “Muối có thể dùng như một loại gia vị, cũng có thể dùng để ướp thịt dị thú.
”“Tô Kiều, cô có thể đăng kí làm đầu bếp cao cấp của liên bang.
” Lãnh Diệu đã hoàn toàn bị một miếng thịt kho tàu thuyết phục.
Thật tâm mà nói, ở liên bang đầu bếp là một loại nghề nghiệp cao cấp.
Văn minh đứt gãy, thực vật tuyệt diệt, tài nguyên càng ngày càng ít, cũng làm cho nghề đầu bếp rút khỏi sân khấu nghề nghiệp của tinh tế, chỉ có quý tộc mới mời đầu bếp, mà chuyện có được một đầu bếp riêng chính là chuyện đáng giá mà quý tộc có thể đem khoe khoang.
Lãnh Diệu dám nói, Tô Kiều nếu đến Tử tinh, khẳng định sẽ được đánh giá là đầu bếp cao cấp.
“Không, đội trưởng, tôi càng thích cảm giác được cầm súng, làm một cường giả mới có thể bảo vệ được chính mình.
” Tô Kiều cười tươi, cầm xiên thịt trong tay đưa cho mỗi người một xiên.
Mọi người đều chấn động, trong lòng bị gợi lên một loại dũng khí không tên, không sai, cho dù sinh hoạt khó khăn đến chừng nào, làm cường giả, tận lực đi bảo vệ như vậy mới không phụ với cuộc sống này.
.