Chương : Án đoạt thực dẫn đến phát khóc
Nấu xong bắp, Mộc Ngôn tạm thời không có việc gì làm, vì vậy cậu tính toán dùng thịt heo luyện mỡ, sau đó thử làm bánh rán hành một chút. Kết quả đúng lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng khóc của Dương Oánh Oánh.
Mộc Ngôn nghe được, lập tức buông đồ trong tay chạy ra ngoài, Mộc Thần cũng vội vàng đứng dậy ra theo.
Nhà Mộc Ngôn và nhà Oánh Oánh khoảng cách không xa, chỉ cách một cái đoạn đường nhỏ. Mộc Ngôn vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Dương Oánh Oánh ngồi dưới đất khóc, Dương Anh Hạo thì vẻ mặt tức giận khắc khẩu cái gì cùng một đứa nhỏ khác.
" Ngã đau sao?" Mộc Ngôn vội vàng tiến lên bế Dương Oánh Oánh, nhẹ nhàng hỏi.
" Ngôn ca, hức.....ca, bắp, hức.....bắp đều rớt....." Dương Oánh Oánh khóc nấc, tay nhỏ chỉ vào mấy cái bắp nằm trên đất, miệng nhỏ bẹp bẹp, đặc biệt ủy khuất.
" Không sao, trong nhà ca ca còn rất nhiều, lát nữa Ngôn ca ca lại lấy cho em mấy cái." Mộc Ngôn nhanh chóng dỗ bé.
" Nhanh chóng xin lỗi Oánh Oánh." Dương Anh Hạo phẫn nộ nói.
" Ta không, vốn dĩ không phải ta sai." Đứa bé đối diện Dương Anh Hạo cũng ngạnh cổ rống trở về.
" Sao lại thế này?" Mộc Thần đứng đấy, dáng người cao lớn, biểu tình lạnh băng, nháy mắt đem hai đứa nhỏ trấn trụ, nhưng là Dương Anh Hạo cùng Mộc Thần còn tính có chút quen thuộc, vì thế lập tức đem sự tình phát sinh nói một lần.
Hóa ra vài phút trước, lúc Dương Oánh Oánh cùng Dương Anh Hạo mới bưng bắp rời khỏi nhà Mộc Ngôn, ở trên đường gặp phải tiểu ác bá trong thôn -- Dương Toàn.
Dương Toàn tuy là một đứa nhỏ, nhưng ngày ngày lại hoàng hành ngang ngược trong thôn, mấy đứa trẻ khác nhìn thấy nó đều hận không thể đi đường vòng.
Nó nhìn thấy Dương Oánh Oánh tay bưng một chậu gì đó, liền biết là từ nhà Mộc Ngôn ra. Nó nhớ đến gần đây nghe đồn trong thôn liền có chút ngo ngoe rục rịch.
Dương Toàn cà lơ phất phơ chặn đường đi của Dương Oánh Oánh cùng Dương Anh Hạo. Tầm mắt hướng tới chậu, thuận miệng hỏi: " Đây là cái gì?"
Dương Oánh Oánh thấy Dương Toàn, có chút sợ hãi, tay bưng chậu chặt chẽ cầm. Còn Dương Anh Hạo lại tiến lên một bước, che em gái ở phía sau, thanh âm lạnh lùng nói: " Tránh ra, chúng tôi phải về nhà."
Dương Toàn không có được đáp án sao có thề rời đi, không chỉ không có tránh ra, ngược lại còn muốn duỗi tay trực tiếp lấy đi chậu. Lúc này hoàn toàn chọc giận Dương Anh Hạo.
Dương Anh Hạo đem chậu đưa hẳn cho Dương Oánh Oánh, dặn dò em gái về nhà trước, sau đó liền ngăn cản đường đi của Dương Toàn.
Ngày thường trong thôn đứa trẻ nào thấy nó không phải đều thành thật ngoan ngoãn nộp lên ' phí bảo hộ', kết quả anh em nhà họ Dương này thế nhưng còn dám ngăn đón nó. Lúc này Dương Toàn cảm thấy uy nghiêm đã bị xâm phạm, lập tức tiến lên la hét đẩy Dương Anh Hạo.
Dương Anh Hạo rốt cuộc cũng chỉ là một đứa nhỏ tuổi, tay ngắn chân ngắn, vài cái đã bị Dương Toàn đẩy ngã trên mặt đất, Dương Toàn sau đó lập tức liền đi đoạt lấy chậu của Dương Oánh Oánh.
" Cái này là Ngôn ca ca cho chúng tôi, anh không thể đoạt." Dương Oánh Oánh ôm chậu trốn tránh. Nhưng chậu bắp trọng lượng không nhẹ, vốn dĩ bưng đã cố sức, đây còn phải trốn tránh, càng phải dùng thêm sức. Hơn nữa do Dương Toàn xô đẩy, làm Dương Oánh Oánh và chậu bắp ngã xuống đất, vì thế chuyện hiện tại chính là như thế.
Dương Toàn tuy là một tiểu bá vương, nhưng rốt cuộc chỉ là một đứa trẻ, nhìn Mộc Thần như Diêm La Vương đứng đó, tức khắc nó bị dọa khóc, tiếng khóc kia so với Dương Oánh Oánh khóc còn to hơn, khóc đến tê tâm liệt phế, giống như nó mới là đứa bị khi dễ.
Dương Toàn này vừa khóc, lập tức đưa tới không ít thôn dân, đương nhiên cũng bao gồm cha mẹ Dương Toàn.
Mẹ Dương Toàn vừa đến liền thấy con trai bảo bối nhà mình thế nhưng bị khi dễ khóc, lập tức liền nổi giận đùng đùng xông tới, đem con trai bảo hộ sau người, chỉ vào Mộc Thần muốn mắng. Nhưng nhìn đến khuôn mặt vô biểu tình kia của Mộc Thần, trong lòng cũng e ngại, lập tức chuyển mục tiêu đến trên người Mộc Ngôn
-----------------------------------------
Chương : Vô sỉ chơi xấu
" Thôn chúng tao có ý tốt xem mày là một người đáng thương nên thu lưu, nhưng mày làm như vậy báo đáp chúng tao sao, dám ở trong thôn khi dễ một đứa nhỏ, mày không biết xấu hổ à, mày cũng không nhìn xem mày lớn thế nào, thế mà còn đi bắt nạt một đứa nhỏ, mày đúng là một đứa hư đốn." Mẹ Dương Toàn nói chuyện bén nhọn khắc nghiệt, miệng nói một đoạn dài như cái súng máy.
Mộc Ngôn căn bản chưa kịp phản ứng chuyện gì đã xảy ra, kết quả tự dưng bị mắng, lập tức càng ngốc, thậm chí còn quên phản bác.
Mộc Thần tiến lên một bước, chặn tầm mắt của mẹ Dương Toàn hướng về Mộc Ngôn, biểu tình càng thêm lạnh băng, độ ấm xung quanh thẳng tắp hạ xuống. Thôn dân vây xem không khỏi run run một chút, huống chi mẹ Dương Toàn ở trung tâm gió lốc.
Nhưng dù vậy, người đàn bà luôn luôn đanh đá đấy vẫn tiếp tục mắng: " Thế nào? Chẳng lẽ còn muốn đánh người sao? Chúng tao hảo tâm thu lưu bọn mày, bọn mày không mang ơn còn chưa tính, còn lòng lang dạ sói muốn đánh chúng tao, được thôi, đánh đi, dùng sức đánh, tao xem chúng mày còn có thể sống ở Đào Hoa thôn không."
Mộc Ngôn vội vàng giữ chặt ống tay áo Mộc Thần, lo lắng hắn thật sự xúc động đánh đối phương. Cậu rời đi thì không làm sao, nhưng là sợ liên luỵ đến Lâm di và Dương thúc. Dù sao cũng nhờ có họ mà bọn cậu mới có thể dừng chân ở chỗ này.
Nhưng sau khi giữ chặt ống tay áo Mộc Thần, Mộc Ngôn lại cảm thấy thật có lỗi với Mộc Thần. Rốt cuộc cũng là vì cậu nên A Thần mới bị mắng, kết quả cậu lại kéo lại A Thần, làm hắn có nghẹn khuất uỷ khuất gì đều chỉ có thể nuốt xuống bụng.
Đúng lúc này, Lâm Giai Ngữ và Dương Văn Diệu nghe được động tĩnh cũng đi ra tới, liền nhìn đến mẹ Dương Toàn ở nơi đó không ngừng mắng chửi người, mà Mộc Ngôn và Mộc Thần uỷ khuất không nói lời nào.
Dương Oánh Oánh thấy được ba mẹ của mình, lập tức cảm thấy có chỗ dựa, vội vàng chạy tới ôm đùi mẹ khóc, cũng đứt quãng đem sự tình phát sinh nói cho hai người, còn không quên cáo trạng Dương Toàn.
Lâm Giai Ngữ nghe xong, đang xem mẹ Dương Toàn mắng chửi lập tức cũng tức giận lên.
" Rõ ràng chính là con trai bà đã làm sai chuyện, người ta còn chưa chạm một chút nào vào con trai bà, bà ồn ào cái gì? Bà ngày thường giáo dục con trai như nào, dạy hắn ở trên đường cướp đồ của người khác sao?" Lâm Giai Ngữ nhìn mấy cái bắp trên mặt đất, rất đau lòng, bởi vì nàng biết phàm là cái gì Mộc Ngôn làm đều rất mỹ vị, kết quả còn chưa được nếm đã bị nhãi ranh này đẩy rớt, quả thực đáng giận!
" Con trai tao làm sai cái gì? Sao tao không thấy gì, tao chỉ nhìn thấy nó thân là một người lớn, thế nhưng còn dám bắt nạt trẻ con, người như vậy sao yên tâm lưu lại thôn, không được, hôm nay nó phải nói rõ ràng với tao, bằng không đuổi ra khỏi thôn đi." Mẹ Dương Toàn không thuận theo còn mắng chửi thêm.
Thôn dân vây xem sôi nổi chỉ chỉ trỏ trỏ, cảm thấy mẹ Dương Toàn nói quá mức.
" Bắt nạt? Vậy con trai bà khi dễ con trai con gái tôi thì tính như thế nào? Đẩy con trai tôi, làm con gái tôi khóc, còn dám đem đồ vật của chúng tôi đánh rớt, còn nhỏ đã như vậy thì lớn lên như thế nào?" Lâm Giai Ngữ cười lạnh châm chọc nói.
Thôn dân xung quanh nghe vậy, lập tức càng chỉ chỉ trỏ trỏ thêm, mẹ Dương Toàn tức giận đến khuôn nặt trướng thành màu gan heo, càng không lựa lời nói: " Tao không thấy được, rõ ràng là con gái ngưoi tự mình té ngã còn đổ tội lên con trai tao."
Lâm Giai Ngữ tức cười, đối phương vô sỉ chơi xấu đến độ đổi mới hoàn toàn nhận thức của nàng.
" Rõ ràng là hắn đẩy cháu, còn đem tất cả bắp Ngôn ca ca đưa cho ba mẹ ăn làm rơi hết, không thể ăn." Dương Oánh Oánh thở phì phì nói, đôi mắt trừng to, khuôn mặt nhỏ phình phình.