Ba phút sau.
Bị cưỡng chế nhìn chằm chằm bọc năm tầng quần áo, Hình Sùng có chút kiêng kị lùi một bước, quay đầu lại liếc mắt nhìn Lệ Việt một cái ý vị không rõ, vô hạn ưu oán hừ lạnh một tiếng.
Này này, ngươi đã quên tiểu công phía sau ngươi rồi sao? Hoa tâm là không đúng, khó trách ngươi bẻ cong Lệ Việt không được.
“Hóa ra là người Huyết tộc, Lệ Việt ngươi càng ngày càng biết tìm chỗ dựa, cho rằng ta sẽ sợ sao?”
“Đừng nói nhảm nữa!” Vẻ mặt Lệ Việt như táo bón, dường như căn bản không muốn quan tâm người trước mắt, trực tiếp tiến vào chủ đề nói, “Hôm nay ta không phải tới tìm ngươi trả thù, chỉ muốn hỏi ngươi một chút chuyện của Niết Bàn tinh.”
“Niết Bàn tinh?” Hắn sửng sốt một chút, hình như nghĩ tới cái gì, cười đến càng thêm âm lãnh nói, “Ta nói Huyết tộc vì sao đột nhiên tìm tới cửa, thì ra là vì chuyện của căn cứ đó?”
“Ngươi quả nhiên biết!” Lệ Việt nhíu nhíu mày, “Căn cứ đó……Chẳng lẽ ngươi cũng tham dự vào.”
“Đó không phải Huyết tộc các người yêu cầu sao?” Hình Sùng đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diêu Tư bọn họ, “Rất nhiều năm trước, có Huyết tộc tới tìm ta, nói muốn ở Niết Bàn tinh của ta thành lập một cái căn cứ, ta liền tiện tay tìm một nơi.”
“Ngươi không biết cái căn cứ đó nghiên cứu cái gì sao?” Diêu Tư tiến lên một bước, nhịn không được hỏi.
“Ta làm sao biết!” Hình Sùng vuốt vuốt tóc trêи trán, vẫn là vẻ mặt không thèm để ý nói, “Đó vốn chính là một tinh cầu trò chơi, hơn nữa đã sớm giao cho công ty game Tiên tộc quản lý, lại nói đối phương là Huyết tộc, ta cũng quản không được. Các người không phải là tới hưng sư vấn tội chứ?” Hắn hơi lườm bọn cô, lập tức bổ sung nói, “Ta nói trước, nơi này bị hủy hoại, cũng không phải chuyện của bản tôn, ta cũng không đuổi các người đi...”
“Người tìm ngươi, là ai?” Đáy lòng Diêu Tư căng thẳng, Khuất Trạch nói không sai, Huyết tộc còn có người của Vĩnh Nhạc.
“Các ngươi không quen biết?” Hắn kinh ngạc chớp mắt một cái, một lát lại như không có hứng thú lắc lắc đầu, mang chút bất mãn nói, “Cái này ta cũng không biết, vốn chỉ nghĩ có thể cùng Huyết tộc giao hảo, cũng không xem như chuyện xấu. Ai ngờ được sau khi ta đem nơi đó cho hắn, người này liền không xuất hiện nữa.” Cố tình là hắn không thể thu hồi lại, “Đối phương chỉ nói mượn một đoạn thời gian, cụ thể làm cái gì ta cũng không biết. Ta trước kia cũng đi xem qua địa phương đó, phát hiện cũng chỉ là vây quanh một miếng đất xây một dãy phòng, cũng không ảnh hưởng tới tinh cầu trò chơi vận hành, dứt khoát liền không quản nữa. Huống hồ nhiều năm như vậy, nơi đó lại không có người ở……”
“Không có người!” Khuất Trạch sửng sốt, trực tiếp chen tới, “Ngươi nói cái căn cứ đó, vẫn luôn không có người.”
“Đúng vậy!” Hình Sùng gật đầu, “Ta rất nhiều năm trước đã dùng thần thức tra xét qua, nơi đó đích xác không có người.”
“Ngươi nói rõ ràng chút?” Diêu Tư có loại dự cảm không lành, nếu không có người, vậy những tang thi mà các cô gặp đó từ đâu ra, còn có những tư liệu về virus đó nữa, “Ngươi từ khi nào phát hiện cái căn cứ đó không có ai?”
“Ngay từ đầu liền không có a!” Hình Sùng có chút không hiểu, nghĩ lại một chút, “Đại khái khoảng... Hai ba mươi năm trước?
Lâu như vậy! Diêu Tư ngẩn ngơ, quay đầu nhìn nhìn Khuất Trạch bên cạnh, hắn cũng là vẻ mặt không hiểu.
“Chuyện này không có khả năng a! Virus rõ ràng là gần đây mới xuất hiện, nếu nói căn cứ kia vẫn luôn trống không, vậy đối phương vì sao phải xây dựng một nơi như vậy, làm chúng ta cho rằng virus là ở nơi đó nghiên cứu thành công, làm như vậy có cái gì....”
Cô nói đến một nửa, trong đầu nhất thời dâng lên một cái ý niệm khủng khϊế͙p͙, đột nhiên quay đầu nhìn về phía hai người còn lại, cùng Khuất Trạch cơ hồ là trăm miệng một lời nói ra.
“Hồng vệ !”
“Hồng vệ !”
Đậu!
Quả nhiên ngay sau đó, quang não của ba người bọn họ, bất ngờ đồng thời vang lên tiếng cảnh báo, ba cái cảnh cáo màu đỏ đồng thời nhảy ra, đây là…… cảnh báo Hồng Tinh bị tập kϊƈɦ!
“Tư Tư!” Sắc mặt Mộ Huyền trầm xuống, trực tiếp dặn dò cô một câu, “Đợi ở chỗ này, đừng có chạy lung tung!”
“Mộ Huyền…” Cô đang muốn kháng nghị, ngay sau đó Mộ Huyền đã rạch ra không gian truyền tống, thân hình lóe lên liền biến mất ở bên trong.
“.....” Người đi rồi, chúng ta trở về như thế nào a!
Chuyện đã rất rõ ràng, thì ra Niết Bàn tinh từ đầu đến cuối, đều chỉ là một cái bẫy hấp dẫn lực chú ý của bọn họ, tận thế virus cũng không phải từ nơi đó nghiên cứu ra. Địa điểm chân chính nghiên cứu là ở Hồng Vệ , hơn nữa đã sớm thành công, cũng theo lần nổ vệ tinh đem virus khuếch tán tới trêи Hồng Tinh.
Cái gọi là căn cứ nghiên cứu Niết Bàn tinh, chỉ là vì dẫn Mộ Huyền rời đi Hồng Tinh mà thôi.
Cảnh báo trêи quang não càng ngày càng nhanh, Diêu Tư dâng lên một trận hoảng loạn trước nay chưa từng có, một bên lo lắng cho tình huống của Hồng Tinh, một bên lo lắng cho Mộ Huyền một mình trở về. Vĩnh Nhạc dám đối phó Hồng Tinh, không có khả năng không biết Mộ Huyền có dị năng không gian truyền tống. Dám làm như thế, chỉ có khả năng là có hậu thủ!
“Khuất Trạch, anh không phải cũng là không gian hệ sao? Nhanh lên, chúng ta cũng trở về.”
“Ách....” Khóe miệng Khuất Trạch giật giật, “Điện hạ, không phải ai có dị năng không gian, đều có thể xuyên qua mấy cái tinh hệ! Huống hồ……” Hắn than một tiếng nói, “Bệ hạ để ngài ở lại nơi này, cũng là sợ ngài trở về sẽ có nguy hiểm.” Dù sao nơi đó có tận thế virus.
Điểm này cô dĩ nhiên biết, chẳng qua là Mộ Huyền một người, cô thật sự không yên tâm. Hơn nữa Vĩnh Nhạc ẩn núp lâu như vậy phỏng chừng chính là vì lúc này đây, không biết vì sao, cô luôn có một loại cảm giác hoảng loạn vô hình.
“Có biện pháp nào có thể nhìn được tình huống của Hồng Tinh không?” Nếu không thể quay về, biết được một ít tình huống cũng tốt.
Khuất Trạch ngẩn ra, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Cầu Cầu đang lơ lửng ở phía trêи nói, “Cầu Cầu, xâm nhập hệ thống theo dõi Hồng Tinh, mở ra tất cả hình ảnh, mau!”
“Cầu Cầu nhận được!” Quả cầu kim loại nhảy nhảy, trêи mình xôn xao thoáng qua liên tiếp số liệu, không đến nửa phút, một đám quầng sáng lập tức bắn ra, hiện lên ở bốn phía của các cô.
Hàng trăm hàng ngàn hình ảnh, tất cả đều là cảnh tượng của Hồng Tinh. Thời điểm nhìn rõ hình ảnh phía trêи, mấy người Diêu Tư nhịn không được đều hít vào một hơi khí lạnh.
Hỗn loạn!
Toàn bộ Hồng Tinh khắp nơi đều là một mảnh hỗn loạn, âm thanh ‘ầm ầm ầm’ vang vọng đầu đường cuối ngõ, bầu trời không biết khi nào xuất hiện đông đảo phi thuyền, cơ hồ bao vây toàn bộ Hồng Tinh, pháo kϊƈɦ đang không chút do dự không hề gián đoạn đánh về phía Hồng Tinh. Cẩn thận nhìn lại kí hiệu trêи phi thuyền!
Đây là… Quân Liên minh!
Cũng phải! Vĩnh Lạc ngay cả Huyết tộc cũng có thể thâm nhập vào, huống chi là quân Liên minh vũ trụ. Chẳng qua là… Tại sao Huyết tộc trêи đường ít như vậy?
“Mau nhìn nơi này!” Khuất Trạch đột nhiên chỉ một nhóm màn sáng, có chút kì quái nói, “Những người này làm sao vậy?”
Diêu Tư quay đầu nhìn lại, hình ảnh đó là phụ cận hố thiên thạch Hồng Vệ lần trước, nơi đó nhân số đặc biệt nhiều. Càng quỷ dị chính là, so với những Huyết tộc khác hoặc công kϊƈɦ hoặc tránh né, người ở phụ cận thiên thạch lại giống như bị cái gì đó hấp dẫn, tất cả đều ngơ ngác đứng ở nơi đó, hơn nữa đang chậm rãi hướng tới gần trung gian.
Đây là…… Sao lại thế này?
“Tinh thần khống chế!” Khuất Trạch buột miệng thốt ra, tiếp theo vẻ mặt không dám tin tưởng nói, “Trong đám người tấn công, có người có tinh thần lực cao hơn Huyết tộc, nhưng là nhiều người như vậy... Sao có thể?”
Tim của Diêu Tư đều nhấc lên, thiên thạch có tận thế virus, nếu như lại gần mà nói, chỉ cần có một người cảm nhiễm, như vậy...
Có người thứ nhất, sẽ có vô số!
Mắt thấy đám người cách thiên thạch càng ngày càng gần, thậm chí trong hình đã có tộc nhân đưa tay muốn đụng vào những thiên thạch đó.
Đột nhiên hình ảnh nhoáng lên, tựa hồ có cái gì nháy mắt quét qua toàn bộ tinh cầu, những người chung quanh thiên thạch vốn đang ngơ ngác, đột nhiên thanh tỉnh lại, có chút hoảng hốt ngẩng đầu lên, nhìn người đang đứng thẳng ở không trung.
Diêu Tư nhất thời thở phào nhẹ nhõm, cũng còn may Mộ Huyền rốt cuộc đã chạy tới!
“Rời đi thiên thạch!” Hắn lạnh giọng nói một câu, Huyết tộc khác lúc này mới phản ứng lại, rời khỏi những thiên thạch mang virus trí mạng, bắt đầu phản kϊƈɦ.
“Ai, xem ra lại chậm một bước.” Một cái âm thanh trầm thấp vang lên trêи không Hồng Tinh, một cái bóng dáng màu đen đột nhiên xuất hiện ở phụ cận Mộ Huyền, “Đã lâu không gặp, lão bằng hữu.”
Chân mày Mộ Huyền nhíu lại, khác với biểu tình có chút lãnh đạm nhưng cũng không nghiêm túc trước giờ, trêи mặt hắn là biểu tình nghiêm túc cô chưa bao giờ thấy qua, cô thậm chí nhìn ra hắn cẩn thận.
Người này là ai? Tại sao có thể để cho Mộ Huyền cũng cảnh giác như vậy?
Cô theo bản năng muốn nhìn kỹ, người nọ ăn mặc một thân đồ đen, giống như Mộ Huyền đứng ở không trung, nhưng không biết tại sao, cô lại từ đầu đến cuối không nhìn thấy bộ dáng của đối phương, rõ là mặt rất rõ ràng, nhưng trong đầu lại chỉ là một đống rối loạn.
Đây cũng là tinh thần lực?
“Khuất Trạch, người này....” Cô vừa định hỏi Khuất Trạch bên cạnh, lại phát hiện không biết từ khi nào, ánh mắt tan rã, ngơ ngác đi về phía quầng sáng.
“Khuất Trạch?” Lòng Diêu Tư trầm xuống, một hơi kéo người lại, hắn lại vẫn như mất đi ý thức đi về phía trước, không chỉ là hắn, ngay cả Lệ Việt và Hình Sùng bên cạnh vừa rồi còn đang đấu võ mồm cũng giống nhau.
Sao lại thế này?
“Khuất Trạch, Khuất Trạch!” Diêu Tư quýnh lên, theo bản năng đem tinh thần lực thả ra ngoài.
Ba người run lên, lúc này mới giống như tỉnh lại, quay đầu nhìn về phía cô, “Điện… Hạ?”
“Anh làm sao vậy?”
Hắn thở gấp hai cái, một lát sau mới lòng còn mang sợ hãi nói, “Là tinh thần lực, Điện hạ, người kia…… Tôi cảm giác được trêи người hắn có tinh thần lực cường đại giống như Bệ hạ.”
“.....”
Bước ngoặc lớn sắp đến...
Cả nhà đoán xem, người áo đen này là ai? (Cười nham nhở)
Hết chương .