Trọng Minh sắp bị hù chết rồi, hôm nay quả thực nó phạm sai lầm, quên mất chủ nhân cùng Mạc Lâm đang thân thiết, cư nhiên kích động trực tiếp kết nối thông tin với Lăng An thiếu tướng, để ngài ấy nhìn thấy hình ảnh thân thiết của hai người. Mạc Lâm khẳng định là thẹn quá thành giận, muốn trừng phạt nó.
Trọng Minh ủy khuất cầu Lạc Phi giúp đỡ: “Chủ nhân, ta thực sự không phải cố ý, người mau giúp ta cầu tình đi!”
Lạc Phi biểu thị lực bất tòng tâm: “Mi không thấy ta bị anh ấy phạt ngủ sô pha mấy ngày rồi à, tự thân còn khó bảo toàn, không giúp được mi đâu.”
Trọng Minh: “… … …”
Nếu cơ giáp có thể đổi chủ nhân, nó khẳng định không cần loại chủ nhân không nói nghĩa khí thế này.
Mạc Lâm phát hiện Trọng Minh vẫn còn giả chết, không khỏi nhíu mày: “Trọng Minh? Không nghe ta nói chuyện à?”
Trọng Minh sợ tới mức lạnh run, thật lâu sau mới dùng âm thanh yếu ớt nói: “Nghe, nghe, người, người muốn gì a?”
MẠc Lâm thản nhiên nói: “Ta muốn kiểm tra hệ thống của mi một chút, sao lại bất lịch sự không được chủ nhân đồng ý đã kết nối thông tin rồi a?”
“Ta không phải cố ý mà!” Trọng Minh dừng một chút, nhỏ giọng giải thích: “Là trình tự kết nối thông tin khẩn cấp mà Bố Lai Ân tiên sinh đã cài đặt, cơ giáp của bệ hạ, vương hậu, cùng Lăng An thiếu tướng đều có thể kết nối thông tin khẩn cấp với ta. Lúc chủ nhân hôn mê, ngủ say, có nguy hiểm, không thể chủ động trò chuyện, bọn họ có thể trực tiếp liên hệ với ta, ra chỉ lệnh…”
Nó càng nói lại càng nhỏ giọng, đại khái cũng hiểu được lời giải thích này không hợp lý đi.
Quả nhiên, Mạc Lâm sắc bén hỏi: “Vậy vừa nãy, chủ nhân của mi đang hôn mê hay ngủ say?”
“…” Vừa nãy chủ nhân đang hôn người, hôn tới nhập tâm, hôn tới tiến vào cảnh giới quên hết tất cả.
Trọng Minh ấp úng nửa ngày mới nói: “Ta, ta sai rồi…”
Mạc Lâm hỏi: “Nặc Á, dựa theo quy định của hiệp hội cơ giáp, cơ giáp chấp hành sai mệnh lệnh tổn hại lợi ích của chủ nhân thì sẽ bị trừng phạt thế nào?”
Nặc Á vui sướng khi người gặp họa nói: “Dựa theo chương tám điều bảy của quy định cơ giáp, cơ giáp trí năng vi phạm ý nguyện chủ nhân, tự tiện chấp hành sai mệnh lệnh tạo thành tổn thất nghiêm trọng thì có thể nộp lên hiệp hội tiến hành tiêu hủy.”
Trọng Minh sợ tới mức nức nở sắp khóc: “Đừng tiêu hủy ta! Đừng tiêu hủy ta mà! Chủ nhân chủ nhân, người thật sự muốn nhìn ta bị tiêu hủy sao?”
Lạc Phi nhịn cười đi tới trước mặt Mạc Hàm: “Được rồi, chuyện cũng không nghiêm trọng như vậy, anh đừng dọa nó nữa, cùng lắm thì bảo nó mở ra hệ thống để anh cẩn thận nghiên cứu.”
Mạc Lâm nhướng mày: “Trọng Minh, mi cảm thấy thế nào?”
Trọng Minh lập tức nói: “Ta nguyện ý mở ra toàn bộ hệ thống cho Mạc Lâm nghiên cứu, tuyệt đối không chống cự!”
Lúc này Mạc Lâm mới vừa lòng gật đầu: “Như vậy mới ngoan.”
Vì thế, Mạc Lâm bắt đầu hứng thú nghiên cứu hệ thống mã hóa của Trọng Minh, Trọng Minh sống không còn gì luyến tiếc mở ra toàn bộ số liệu hệ thống trên màn hình lớn, cảm giác này làm nó có chút thẹn thùng. Lạc Phi cảm nhận được ý tưởng kỳ quái của nó, nhịn không được buồn cười: “Mi thẹn cái gì? Mi chỉ là một đài cơ giáp thôi mà!”
Trọng minh nhỏ giọng nói: “Toàn bộ trình tự cơ giáp đều bị Mạc Lâm xem qua cũng giống như nhân loại cởi sạch quần áo vậy, ta không nên thẹn thùng sao?”
Lạc Phi: “… …” Mi cao hứng thì tốt rồi.
Buổi chiều, Lạc Phi cùng Mạc Lâm lại tới công ty khoáng sản, giao dược liệu thu thập được cho A Mạn Đức tiên sinh.
Chuyện ngoài ý muốn phát sinh trong rừng, hai người thực ăn ý không nhắc tới.
A Mạn Đức thanh toán cho bọn họ bốn ngàn tinh tệ tiền lương, hai người tới siêu thị gần đó mua thức ăn, buổi tối tiếp tục ở lại nhà A Mạn Đức tiên sinh, một là tránh để đối phương phát sinh nghi ngờ, hai là nơi này cách rừng khá gần, Lạc Phi có thể giám sát hướng đi của đám Mạc Khải Phong bất cứ lúc nào.
Lạc Phi thông qua Trọng Minh duy trì liên hệ với Lăng An, truyền tư liệu từ thiết bị giám sát cho cậu.
Nhóm Mạc Khải Phong vẫn cư trú ở sâu trong rừng. Bọn họ có khoảng mười sáu người, chọn một nơi có địa hình phức tạp, dễ thủ khó công. Có thể thấy xung quanh lều trại có không ít vũ khí, là pháo ion có uy lực rất mạnh, một khi phát hiện uy hiếp, bọn họ có thể lợi dụng ưu thế tầm nhìn đánh đòn phủ đầu.
Lăng An phân tích tư liệu Lạc Phi gửi tới, nhanh chóng cho ra kết luận: “Bọn họ khẳng định còn có viện binh.”
Lạc Phi nghi hoặc: “Sao cậu lại xác định như vậy?”
“Bọn họ đang nhanh chóng chuẩn bị vật tư, trong cái lều nhỏ kia chứa đầy thức ăn cùng nguồn sinh lực đủ để bọn họ du hành trong vũ trụ một tháng. Vấn đề là phi thuyền Hắc Mai Khôi của bọn họ đã bị bão cát phá hủy, điều khiển cơ giáp du hành một khoảng thời gian dài trong vũ trụ là quá phiêu lưu, Mạc Khải Phong hẳn sẽ không làm ra quyết định ngu xuẩn như vậy. Vì thế bọn họ đóng quân ở sâu trong rừng khẳng định là vì chờ đợi viện quân đến tiếp ứng.”
Lạc Phi hiểu ra: “Ý cậu là, trừ bỏ Hắc Mai Khôi bọn họ vẫn còn thuyền tinh đạo khác, thế lực của đám tinh đạo này lớn hơn chúng ta nghĩ rất nhiều?”
Lăng An gật đầu: “Căn cứ theo tin tức cậu tra được, đám tinh đạo này mấy năm nay vẫn luôn hoạt động ở vùng viên cảnh đế quốc cùng liên bang, chuyên chọn đánh cướp thương thuyền lui tới, bởi vì sau khi cướp đoạt tài vật sẽ lập tức ẩn nấp vào sâu trong vũ trụ, tốc độ phi hành cực nhanh, còn có hệ thống phản trinh sát nên vẫn không có biện pháp bắt được chúng. Hắc Mai Khôi chính là một trong những chiếc tinh thuyền cỡ nhỏ của chúng, phi thuyến chính của chúng hiện tại vẫn chưa có ai từng thấy qua.”
Nghe đến đây, Lạc Phi không khỏi nhíu mày.
Tinh đạo, đây là tổ chức làm quân bộ cả hai nước đều đau đầu không thôi. Bọn chúng cướp đoạt không ít tài sản thương thuyền, giết chết không ít thương nhân vô tội, tay chúng dính đầy máu tươi, thế nhưng chúng có phi thuyền tinh đạo yểm trợ, chỉ cần lẻn vào vũ trụ mờ mịt thì hệt như con cá linh hoạt bơi vào biển rộng, muốn truy tung căn bản không có khả năng.
Trong diện tích vũ trụ, phần lớn những khu không người không bị chính phủ khám phá ra chính là chỗ ẩn thân tốt nhất của chúng.
Một khi để Mạc Khải Phong hội hợp với viện quân, chỉ cần gã lên thuyền tinh đạo ẩn núp vào vũ trụ, muốn tìm gã cũng khó như mò kim đáy biển.
Nghĩ đến đây, Lạc Phi lập tức nói: “Cậu, chúng ta phải tóm được Mạc Khải Phong trước khi viện quân đuổi tới!”
Lăng An gật đầu: “Chờ đến khi trời tối đen, cậu sẽ an bài bộ đội đặc chiến hành động.”
“Con cũng đi!”
Lăng An lắc đầu: “Lần hành động này rất nguy hiểm, con không thể đi. Nếu con gặp chuyện không may, cậu không thể nào công đạo với phụ vương con.”
Lạc Phi giật mình: “Phụ vương đã biết rồi sao?”
“Đương nhiên, con là đại hoàng tử, con biến mất khỏi biên cảnh đế quốc, chuyện trọng yếu như vậy cậu đương nhiên phải báo với bệ hạ. Cậu cũng nhận được mệnh lệnh khẩn cấp của quân bộ cùng bệ hạ mới dám dẫn bộ đội đặc chiến lẻn vào liên bang tìm con.”
Lạc Phi lập tức hiểu được, cậu mặc dù là quan quân quân bộ cao cấp nhưng nếu không có mệnh lệnh từ cao tầng quân bộ, cậu không thể tùy tiện lẻn vào liên bang, nếu để liên bang phát hiện thì tuyệt đối sẽ nảy sinh tranh chấp giữa hai nước. Xem ra chuyện này chẳng những phụ vương mà nguyên soái cũng biết, mệnh lệnh cậu nhận được hẳn là tiến vào liên bang nghĩ cách cứu viện đại hoàng tử.
Trong lòng Lạc Phi có chút áy náy, cậu không ngờ mình lại liên lụy cả quân đoàn Vinh Quang vào chuyện này. Thế nhưng cậu không thể mặc kệ Mạc Lâm gặp nguy hiểm mà không quan tâm, chờ đến khi trở về sẽ hảo hảo giải thích với nhóm ngoại công đi, hiện giờ việc cấp bách nhất là tóm tên cặn bã Mạc Khải Phong kia.
Lạc Phi hít sâu: “Cậu, chuyện này là con gây ra, hành động bắt Mạc Khải Phong, con hi vọng mình có thể giúp đỡ một chút.”
Lăng An nhíu mày: “Không cần tùy hứng, con ở lại chờ tin đi.”
“Con có thiết bị trinh sát, có thể giúp cậu tìm hiểu tình huống của bọn chúng.”
“Con giao nó cho cậu là được.”
Thấy cậu không đồng ý, Lạc Phi đột nhiên đứng thẳng vươn tay làm nghi thức chào quân đội tiêu chuẩn: “Tướng quân, xin phê duyệt tôi tham dự hành động lần này!”
“…” Thiếu niên dáng người cao ngất, ánh mắt kiên định làm người ta không đành lòng cự tuyệt.
Lăng An suýt chút nữa đã quên mất, Lạc Phi cũng là quân nhân đế quốc. Tuy vẫn chưa tốt nghiệp nhưng luôn đạt trọn điểm trong các lần khảo hạch khắc nghiệt của học viện Thánh La Thước Á. Lạc Phi muốn tham dự hành động lần này, một vì Mạc Khải Phong đã tổn thương người mình yêu, Lạc Phi muốn tự tay bắt đối phương. Hai là Lạc Phi có tự tin mình đủ năng lực kề vai sát cánh với tướng sĩ quân đoàn Vinh Quang.
Lạc Phi nói tiếp: “Xin tin tưởng tôi, cho tôi cơ hội này!”
Lăng An trầm mặc ba giây, rốt cuộc gật đầu: “Được rồi, con đi theo cậu, trong quá trình hành động nhất định phải nghe lệnh cậu!”
Lạc Phi lập tức đứng thẳng, cúi chào: “Rõ, tướng quân!”
Cuộc nói chuyện của Lăng An cùng Lạc Phi, Mạc Lâm nghe hết toàn bộ, chờ cuộc trò chuyện chấm dứt mới lo lắng đi tới trước mặt Lạc Phi: “Em muốn đi thật à?”
Ánh mắt Lạc Phi vô cùng kiên định: “Đương nhiên. Mạc Khải Phong đối xử với anh như vậy, không bắt sống gã trở về, em không có cách nào hả giận.”
Mạc Lâm nhíu mày: “Thế nhưng như vậy không phải rất nguy hiểm sao?”
Lạc Phi nhẹ nhàng nắm tay anh: “Yên tâm, bộ đội đặc chiến của quân đoàn Vinh Quang rất lợi hại, có cậu tọa trấn chỉ huy, sẽ không có vấn đề.”
Mạc Lâm trầm mặc một lát, rốt cuộc gật đầu, chủ động ôm lấy Lạc Phi, thấp giọng nói: “Nhất định phải an toàn trở về.”
Vốn Mạc Lâm cũng muốn đi, thế nhưng anh chỉ là người thường, quân đội hành động, anh đi theo ngược lại chỉ gây thêm phiền toái, vì thế Mạc Lâm thức thời không nói ra yêu cầu này. Bất quá Lạc Phi rất cố chấp, quyết phải tham dự.
Mặc dù có tướng quân có kinh nghiệm tác chiến phong phú của quân đoàn Vinh Quang là Lăng An thiếu tướng tự mình chỉ huy nhưng anh vẫn sợ Lạc Phi gặp chuyện không may.
Đại khái là vì rất thích nên mới lo lắng bất an như vậy đi.
Cảm nhận được Mạc Lâm bất an, Lạc Phi liền nâng cằm anh, ôn nhu hôn anh.
Mạc Lâm nhắm mắt lại, hé miệng đáp lại đối phương.
Hai người cùng ngã xuống giường, lần này Trọng Minh thực thông minh không dám nhìn lén nữa, bất quá cũng không phát sinh chuyện nó không thể nhìn—- hai người chỉ thân mật hôn một chốc liền buông đối phương, chỉ ôm nhau.
Trong phòng im lặng đến mức cơ hồ có thể nghe thấy tiếng tim đập của đối phương.
Thật lâu sau, Mạc Lâm mới nhẹ giọng nói: “Lần này anh đã quá sơ ý, chẳng những kéo em vào chuyện này mà còn liên lụy tới quân đoàn Vinh Quang, thật sự xin lỗi.”
Từ nhỏ đến lớn anh chưa từng xin lỗi bất kì ai, thế nhưng lần này, Mạc Lâm quả thực cảm thấy áy náy với Lạc Phi.
Bọn họ suýt chút nữa đã chết trong bão cát vũ trụ, nghĩ tới tình cảnh kinh tâm động phách khi ấy, Mạc Lâm liền cảm thấy sợ hãi cùng cực. Hiện giờ vì giải cứu đại hoàng tử, Lăng An thiếu tướng tự mình dẫn dắt bộ đội đặc chiến tiến vào tinh cầu Áo Nhĩ Đăng, còn muốn bắt Mạc Khải Phong….
Nếu không phải anh không cẩn thận để Mạc Khải Phong bắt đi thì cũng không phát sinh nhiều chuyện như vậy.
Nghe thấy lời Mạc Lâm, Lạc Phi nhẹ nhàng vuốt ve tóc Mạc Lâm, ôn nhu nói: “Không cần cảm thấy có lỗi, thích anh vốn là chuyện em tự nguyện. Với lại em đã dấu hiệu anh, sinh mệnh của hai chúng ta đã tương liên, vì anh làm những chuyện này là đương nhiên. Nếu đổi lại là em bị người ta bắt đi, anh cũng không chút do dự cứu em, đúng không?”
Mạc Lâm gật đầu: “Đương nhiên.”
Lạc Phi cảm thấy thực ấm áp, ôm chặt Mạc Lâm vào lòng: “Cho nên em cũng muốn giúp anh làm chút gì đó. Chỉ cần bắt được tên đầu sỏ Mạc Khải Phong thì sau này anh sẽ an toàn, chúng ta cũng có thể an tâm ở cùng một chỗ. Lần hành động này em phải tham gia, chẳng những là vì anh mà còn một nguyên nhân nữa, em là quân nhân đế quốc, em không thể đứng nhìn đám tinh đạo kia chạy trốn.”
Mạc Lâm trầm mặc một lát mới nắm lấy tay Lạc Phi: “Anh hiểu, đi đi, anh chờ em trở về.”
Lạc Phi để Trọng Minh lại, hơn nữa còn để Trọng Minh tiến hành kết nối tinh thần với Mạc Lâm.
Quyết định này của Lạc Phi làm Mạc Lâm đặc biệt cảm động, bởi vì Trọng Minh đối với Lạc Phi không chỉ là một đài cơ giáp, nó là đồng bạn tốt nhất của cậu từ nhỏ đến lớn. Lạc Phi cư nhiên lưu Trọng Minh lại bảo hộ anh, còn trực tiếp giao quyền điều khiển cho anh—- phải tín nhiệm đến mức nào mới có thể làm được như vậy?
Rạng sáng, không khí vô cùng yên tĩnh.
Phần lớn mọi người đều chìm vào mộng đẹp, Lạc Phi đổi quần áo rằn ri, mang theo một khẩu súng ngắn hãm thanh, chuẩn bị hội hợp với cậu.
Mạc Lâm vẫn luôn ngủ không yên, thế nhưng Lạc Phi hi vọng anh có thể hảo hảo nghỉ ngơi, bởi vì sau khi bị dấu hiệu, sức đề kháng của thân thể omega sẽ giảm xuống, cần có giấc ngủ sung túc.
Lạc Phi lén trộm bỏ nửa viên thuốc ngủ vào trong nước để Mạc Lâm hảo hảo ngủ một giấc.
Lúc này người trên giường đã nhắm chặt mắt, lúc ngủ tựa hồ có chút bất an, mày hơi nhíu lại. Lạc Phi cúi người đặt một nụ hôn dịu dàng lên môi anh, ôn nhu nói: “Yên tâm đi, alpha của anh sẽ không làm anh thất vọng đâu.”
Sau đó Lạc Phi lại căn dặn Trọng Minh chú ý vài chuyện, đồng thời giám sát chặt chẽ hoàn cảnh xung quanh, bảo vệ tốt Mạc Lâm.
Lạc Phi đóng nhẹ cửa lại, từ cửa sổ lầu hai nhảy xuống, lúc đáp xuống đất thì lăn một vòng, nháy mắt biến mất trong bóng đêm.
Bên ngoài rừng rậm, nhóm bộ đội đặc chiến của quân đoàn Vinh Quang đang sẵn sàng đợi lệnh. Lăng An cũng mặc đồ rằn ri, loại quần áo này rất thích hợp hoạt động trong rừng, có thể lợi dụng cây cối xung quanh để ẩn núp, để chính mình dung nhập vào hoàn cảnh, tránh bị địch nhân phát hiện.
Từ thiết bị giám sát, trong số mười sáu người nhóm Mạc Khải Phong có hai người chuyên môn phụ trách kiểm tra tình huống xung quanh, vì thế lần hành động này không thích hợp sử dụng chiến giáp thể hình lớn, cơ giáp hoạt động trong rừng sẽ phát ra tiếng vang rất lớn, rất dễ bị phát hiện, mà một khi đối phương phát hiện khẳng định sẽ dùng pháo ion oanh tạc, như vậy nhất định sẽ lưỡng bại câu thương.
Sách lược của Lăng An là bộ đội đặc chiến thừa dịp đêm tối bí mật lẻn vào tiến hành tập kích, chặt đứt nguồn vũ khí hỏa lực của bọn họ, tiếp đó sẽ bắt toàn bộ đám Mạc Khải Phong.
Để tránh bị liên bang phát hiện, lần này Lăng An dẫn theo không nhiều người lắm, tham dự hoạt động lần này chỉ có năm binh sĩ bộ đội đặc chiến, cộng thêm tổng chỉ huy Lăng An cùng Lạc Phi là bảy người.
Bảy đối mười sáu, nhóm tinh đạo này đều là những kẻ không sợ chết, chiến lực cách quá xa, đánh thẳng mặt nhất định không đánh lại.
Lăng An bình tĩnh nói: “Binh sĩ trong đội đặc chiến quân đoàn Vinh Quang đều là ngàn người chọn được một, nhân số không thành vấn đề, mấu chốt là tốc độ! Hiện giờ bọn họ không biết Lạc Phi đã cài thiết bị giám sát vào một trong số bọn họ, càng không biết bị chúng ta nắm giữ, đêm khuya chính là thời điểm phòng bị yếu nhất, chúng ta phải dựa vào tốc độ nhanh chóng đánh hạ doanh địa này!”
Tướng quân nói như chém đinh chặt sắt, mọi người vô cùng tin tưởng.
Lăng An quay đầu nhìn binh sĩ bên cạnh, ra lệnh: “Kiều Trị, Bác Đặc, hai người phụ trách phá hủy pháo ion; Lạc Phi ở trên không dùng súng ngắm yểm trợ, ba người khác mai phục xung quanh, một khi pháo ion bị phá hủy thì lập tức hành động chế phục đám người bên trong!”
Mọi người cùng đáp: “Rõ!”
Lăng An quay đầu nhìn Lạc Phi, thấp giọng dặn dò: “Cậu biết khả năng bắn súng ngắm của con từ nhỏ đã rất lợi hại, mỗi lần khảo hạch đều được trọn điểm, thế nhưng thực chiến không giống với thuộc thi, lần hành động này vào ban đêm, tầm nhìn khẳng định sẽ bị ảnh hưởng, khẩu súng ngắm hồng ngoại này là nghiên cưu súng hãm thanh mới nhất, có thể ngắm con mồi trong bóng tối, tầm bắn vượt quá hai km, cao nhất có thể mở mười sáu bội kính. Nhiệm vụ của con là ở trên không trung hai km cẩn thận quan sát, làm tốt ẩn giấu, trợ giúp hai binh sĩ phá hủy pháo ion.”
Lạc Phi nghiêm túc nói: “Rõ, con nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
Lăng an vỗ vai Lạc Phi: “Tốt lắm.”
Dẫn theo đại hoàng tử chấp hành nhiệm vụ, tính phiêu lưu tương đối lớn, lỡ như đại hoàng tử gặp chuyện thì Lăng An sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.
Thế nhưng Lăng An vẫn làm như vậy.
Bởi vì anh tin tưởng, con trai của anh trai mình không yếu ớt như vậy, bồi dưỡng của bệ hạ suốt nhiều năm qua cũng không phải trang trí, ngay cả nguyên soái cũng dạy Lạc Phi rất nhiều kỹ xảo, nếu ngay cả nhiệm vụ nhỏ thế này cũng không thể hoàn thành thì không phải học nhiều năm như vậy rất vô ích sao?
Để Lạc Phi tự mình tham dự thực chiến bắt lấy tên tinh đạo đã tổn thương bầu bạn mình, Lăng An cho rằng đây là một cơ hội hiểm có, có thể để Lạc Phi tôi luyện, chân chính trưởng thành.
Về phần hậu quả, Lăng An nguyện ý gánh vác.
Lăng An bảo mọi người đeo thông tấn khí trí năng, đây là thông tấn khí tiên tiến nhất của đế quốc, chẳng những có thể trò chuyện trực tiếp, còn có thể gửi hình ảnh. Lăng An gửi bản đồ khu rừng cho mọi người, để mọi người tránh đi những khu vực nguy hiểm dã thú thường lui tới cùng vị trí của thực nhân thụ, đi vòng tới doanh địa Mạc Phải Phong.
Lộ tuyến này là Lăng An khảo sát vài lần mới xác định, bọn họ cần di chuyển mười km trong rừng mới có thể tới địa điểm chỉ định, khoảng cách khá xa nhưng tương đối an toàn. Có kinh nghiệm tác chiến phong phú, Lăng An tự nhiên không muốn để nhóm binh sĩ của mình rơi vào tình huống nguy hiểm.
Lăng An xác nhận lộ tuyến lần cuối cùng, dứt khoát phất tay: “Hành động!”
Năm binh sĩ bộ đội đặc chiến lập tức xuất phát, hệt như liệp báo mạnh mẽ nhanh chóng lủi vào rừng.
Lạc Phi cùng Lăng An ngồi trong chiến giáp tiến lên trời cao hai ngàn thước, lắp kệ súng ngắm, chặt chẽ quan sát hướng đi của năm người.
Họng súng ngắm giống như ánh mắt sắc bén trong đêm tối, nhanh chóng nhắm thẳng doanh địa Mạc Khải Phong.
Đây là lần đầu tiên Lạc Phi tham dự thực chiến của quân bộ.
Cậu sẽ chứng minh với cậu, cậu không phải chỉ là hoàng tử được bệ hạ bồi dưỡng nhiều năm, đồng dạng, cậu còn là một quân nhân đế quốc xuất sắc.