Thiết bị giáp sát mini Lạc Phi thả ra không bị quần áo ngăn cản, có thể quay chụp hoàn cảnh xung quanh với góc độ, là thiết bị bí mật quân bộ đế quốc thường dùng, khuyết điểm là chỉ có thể dò xét được trong khoảng cách mười km. Hai người đi tới một nhà ăn sau tiệm thuốc, tùy tiện gọi vài món, vừa ăn vừa để Trọng Minh quan sát hướng đi của đối phương.
Người nọ sau khi mua thuốc còn tới siêu thị mua rất nhiều thức ăn nước uống, đều là mấy loại bánh khô thịt hộp này nọ, hiển nhiên không tiện ra ngoài ăn cơm, cũng không muốn bị người ta phát hiện chỗ ở, rất có thể là vì có người bị thương.
Trọng Minh truy theo tín hiệu của thiết bị trinh sát, người kia sau khi lén lút mua đồ đạc thì nhanh chóng chạy tới rừng Áo Nhĩ Đăng.
Cũng chính là khu rừng Lạc Phi cùng Mạc Lâm tìm kiếm dược liệu lúc sáng, chẳng qua gã ta tiến vào từ một lối khá bí ẩn.
Lạc Phi gửi kết quả Trọng Minh tra được cho Nặc Á, Mạc Lâm bảo Nặc Á nhanh chóng tiến hành vẽ bản đồ D, tín hiệu kia biến mất ở khoảng cách mười km, hai người lập tức đi tới công ty khoáng sản ở ngay bìa rừng, rốt cuộc cũng bắt được tín hiệu.
Trung niên mập mạp tuyển dụng vẫn còn ngồi đó, thấy Lạc Phi cùng Mạc Lâm đi tới liền cười tủm tìm hỏi: “Cậu nhóc, mua được thuốc chưa?”
Lạc Phi mỉm cười: “Đã mua được rồi.”
Thấy Mạc Lâm đi theo Lạc Phi không nói tiếng nào, người nọ hỏi: “Vợ cậu có phải sinh bệnh không? Có cần tới bệnh viện kiểm tra không?”
“Không cần đâu, anh ấy chỉ hơi đau đầu một chút thôi. Tụi tôi là người bên ngoài, không rành nơi này lắm, muốn nhanh chóng tìm chỗ nghĩ lại, gần đây có khách sạn nào giá rẻ rẻ không?”
“Tinh cầu này chỉ có một khách sạn thôi, thu phí khá đắt, bất quá gần đây có vài nhà dân cho ngủ lại, một đêm chỉ thu tinh tệ. Nhà tôi còn phòng trống, nếu hai cậu không ngại thì có thể tới nhà tôi!”
Người này khá nhiệt tình, Lạc Phi nhìn thẻ tên trên ngực đối phương, liền lễ phép nói: “Cám ơn ngài, A Mạn Đức tiên sinh.”
A Mạn Đức cười tủm tỉm: “Đừng khách khí, xuất môn ra ngoài luôn có lúc gặp khó khăn mà! Tôi thấy sắc mặt vợ cậu không tốt lắm, vẫn là mau chóng tới nhà tôi nghỉ ngơi đi, tôi đưa địa chỉ cho, vợ tôi sẽ hảo hảo tiếp đãi hai cậu.”
Lạc Phi dựa theo lễ tiết liên bang cúi chào đối phương, sau đó nắm tay Mạc Lâm cùng đi tới nhà A Mạn Đức.
Vốn Lạc Phi định để Trọng Minh biến thành phòng ở, thế nhưng người kia chạy vào trong rừng, nếu vượt khỏi phạm vi mười km sẽ không thể nào quan sát được hướng đi của gã, mà ở ngay bìa rừng đột nhiên xuất hiện một căn nhà sẽ gây chú ý, huống chi nguồn sinh lực của Trọng Minh có hạn, biện pháp tốt nhất là tìm một nơi ở phụ cận.
Lạc Phi cùng Mạc Lâm cho dù ra ngoài cũng đều ở khách sạn sang trọng, ở nhờ nhà dân vẫn là lần đầu tiên.
Áo Nhĩ Đăng là một tinh cầu có nền kinh tế khá lạc hậu ở liên bang, nhà dân cũng rất đơn sơ, cũng may A Mạn Đức có một người vợ khá giỏi giang, nhà cửa dọn dẹp rất sạch sẽ, bà thực nhiệt tình dẫn Lạc Phi cùng Mạc Lâm lên căn phòng trống trên lầu hai, còn mang tới chăn nệm mới cho bọn họ.
Lạc Phi cám ơn bà, cũng đưa một ngàn tinh tệ vừa kiếm được hôm nay cho đối phương, biểu thị mình ở lại đây ít nhất ba ngày, nếu ở nhiều hơn thì sẽ trả tiền thêm.
Đối phương thực vui vẻ cầm tiền đi.
Phòng ngủ không lớn nhưng đầy đủ dụng cụ—– trừ bỏ giường đôi thì còn có sô pha cùng một cái bàn nhỏ, trên bàn có một ít hoa quả.
Lạc Phi mở màn hình theo dõi, kiểm tra tín hiệu, quả nhiên phát hiện người nọ tiến sâu vào rừng thì có vài chiếc lều.
Lều quân dụng được dựng khá chuyên nghiệp, hiển nhiên nhóm tinh đạo này thường xuyên di chuyển giữa các tinh tế, ttrong quá trình vẫn luôn ngủ nghỉ ngoài dã ngoại—- bởi vì dã ngoại đối với bọn họ là nơi an toàn nhất, cảnh sát cùng quân bộ sẽ không tuần tra khu vực này, cũng rất khó quơ được bọn họ.
Trên màn hình theo dõi đột nhiên xuất hiện một gương mặt quen thuộc. Thấy ông ta, sắc mặt Mạc Lâm trầm xuống, hai nắm tay siết chặt.
Lạc Phi cảm nhận được Mạc Lâm phẫn nộ, liền hỏi: “Ông ta là chú hai Mạc Khải Phong của anh à?”
Mạc Lâm gật gật đầu.
Nam nhân trên màn hình hiển nhiên đã bị thương, trên người có không ít vết thương bị mảnh vỡ cơ giáp cắt trúng, trong đó vết thương trên tay trái khá sâu, thoạt nhìn rất đáng sợ. Miệng vết thương sâu như vậy khẳng định rất đau, thế nhưng biểu tình của nam nhân rất bình tĩnh, lúc được thủ hạ băng bó thậm chí còn mỉm cười: “Hôm nay ra ngoài có bị ai phát hiện không?”
“Yên tâm đi lão đại, dọc đường đi em rất cẩn thận, không phát hiện có người theo dõi.”
Gã không biết, trong túi mình lúc này đang có thiết bị giám sát tiên tiến nhất của Lạc Phi cài vào.
Mạc Khải phong mở túi đồ, cầm chút thức ăn, vẻ mặt hưởng thụ dùng xong bữa cơm tối.
Mạc Lâm nhíu mày, giọng nói tỏ rõ chán ghét: “Sao ông ta lại đến Áo Nhĩ Đăng? Chẳng lẽ cũng bị bão cát cuốn tới?”
Lạc Phi lắc đầu phủ nhận suy luận này: “Không có khả năng, khi ấy Trọng Minh phải tốn một lượng lớn nguồn sinh lực, lợi dụng phản lực từ pháo quang năng mới có thể thoát khỏi lực hút của tâm bão, cơ giáp đám tinh tạo điều khiển có tốc độ rất nhanh nhưng sức chiến đấu không mạnh, một khi bị cuốn vào bão cát chắc chắn sẽ bị nghiền thành mảnh vụn.”
Khi đó Mạc Lâm đang ở trong phi thuyền, không biết tình huống đám tinh đạo chạy trốn, thế nhưng Lạc Phi ở trên chiến hạm chỉ huy nên thấy rất rõ.
Lạc Phi nói tiếp: “Khi ấy bọn chúng bắt anh làm con tin, hai bên giằng co một lúc, cậu phái bộ đội đặc chiến tiếp cận phi thuyền muốn cứu anh ra ngoài, ngay lúc đó từ phi thuyền có tám đài cơ giáp bay ra chạy trốn tứ phía, cậu chỉ có thể phái người đuổi theo. Thuyền cứu sinh của anh bị bắn văng ra ngoài, căn cứ theo phỏng đoán của em, Mạc Khải Phong hẳn là nhận được tin tức bão cát sắp ập tới mới cuốn quít chạy trốn, hắn không thể mang theo anh, lại không muốn tụi em cứu được anh nên mới để anh vào thuyền cứu sinh, muốn anh bị cuốn vào trận bão cát, táng thân trong vũ trụ.”
“…”
Phỏng đoán của Lạc Phi rất hợp lý, cũng làm trái tim Mạc Lâm thêm lạnh lẽo.
Nhớ tới lúc bé mình cực kỳ tín nhiệm Mạc Khải Phong, mỗi lần ông ta xuất hiện, mình đều thực vui vẻ bổ nhào tới, luôn miệng gọi chú hai…
Khi bé mình không hề phòng bị, suýt chút nữa trở thành công cụ để ông ta chiếm đoạt Mạc gia. Lần này cũng do mình quá sơ ý bị bắt đi, còn bị tiêm thuốc phóng thích tin tức tố, nếu không phải Lạc Phi đúng lúc đuổi tới, có lẽ mình đã chết trong bão cát.
Người ta luôn nói máu mủ tình thâm, thế nhưng vị chú hai này hoàn toàn không có chút thân tình nào.
Nghĩ tới hình ảnh khi bé mình ôm ông ta gọi chú hai, Mạc Lâm cảm thấy vô cùng ghê tởm. Không muốn nhìn thấy gương mặt làm người ta ghê tởm kia nữa, Mạc Lâm xoay người đi tới sô pha ngồi uống nước.
Thấy sắc mặt Mạc Lâm tái nhợt, Lạc Phi lập tức đi tới, nhẹ nhàng ôm vai anh, ôn nhu hỏi: “Anh không sao chứ?”
Mạc Lâm lắc đầu: “Không có việc gì, chỉ là không muốn nhìn thấy ông ta thôi.”
Lạc Phi xoa nhẹ vai Mạc Lâm, an ủi của cậu làm tâm tình Mạc Lâm dần dần bình tĩnh trở lại, quay đầu nhìn Lạc Phi nói: “Anh sẽ không bỏ qua cho Mạc Khải Phong, thế nhưng hiện giờ sau lưng ông ta có thế lực tinh đạo liên bang, nói thực, với khả năng của anh hiện giờ căn bản không thể nào đối chọi thẳng mặt với ông ta. Đây là ân oán riêng của Mạc gia, kỳ thực em không cần nhúng tay vào đâu.”
Lạc Phi nhíu mày: “Em là alpha của anh, chuyện của anh cũng chính là chuyện của em, chuyện này em nhất định phải nhúng tay.”
Để tránh bị người ta nghe thấy, Mạc Lâm áp sát bên tai Lạc Phi nói: “Nhưng em là hoàng tử, nếu gặp chuyện ở liên bang, bệ hạ sẽ rất khó xử lý…”
Lạc Phi nắm tay Mạc Lâm: “Không cần lo lắng, nếu không nắm chắc mười phần em sẽ không hành động, để chính mình gặp nguy hiểm.”
Chống lại ánh mắt kiên định của Lạc Phi, Mạc Lâm cuối cùng cũng yên tâm.
Anh phát hiện sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, Lạc Phi tựa hồ đã ổn trọng hơn trước kia rất nhiều.
Mạc Lâm thực sự nói: “Đội tinh đạo của Mạc Khải Phong không biết có bao nhiêu người, chúng ta chỉ có hai người thôi, cứ làm theo khả năng đi, nếu lần này không có cách quơ được ông ta thì cứ quay về đế quốc trước, sau này nghĩ cách khác.”
“Không được, lần này nhất định phải bắt ông ta. Một khi ông ta cùng tinh đạo rời khỏi liên bang, trong vũ trụ mờ mịt, muốn tìm ông ta sẽ không dễ.” Lạc Phi ôn nhu nhìn Mạc Lâm, nắm chặt tay anh nói: “Em không thể để một kẻ uy hiếp an toàn sinh mệnh anh cứ ẩn núp trong bóng tối như vậy, nếu không diệt trừ nó hoàn toàn, em không thể nào sống yên được.”
“…” Trong lòng Mạc Lâm vô cùng ấm áp, nhịn không được nắm lại tay Lạc Phi, mười ngón đan xen.
Mười ngón tay đan xen, so với ôm, hôn, làm tình mà nói, nó là chỉ một động tác thực đơn thuần, thế nhưng nó biểu hiện Mạc Lâm tuyệt đối tín nhiệm người bên cạnh.
Trước kia sắm vai Mạc Hàm alpha, mỗi khi gặp khó khăn anh đã quen một mình ứng phó, mặc dù là cha ruột của anh, nếu không bắt buộc thì anh cũng không quấy rầy ông.
Nhưng hiện tại, anh phát hiện kề vai chiến đấu với người mình tín nhiệm là một cảm giác rất tốt, có chuyện gì cũng có thể cùng nhau thương lượng giải quyết, cùng đối mặt với khốn cảnh, trong lòng cũng có thêm một phần sức lực.
Được Mạc Lâm nắm tay, Lạc Phi kích động không thôi, lập tức nắm tay anh thật chật, nụ cười trên mặt cũng càng lúc càng sáng lạn hơn.
Tâm tình Mạc Lâm đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, quay qua hỏi Lạc Phi: “Em nghĩ được cách nào chưa?”
Lạc Phi vuốt cằm nghĩ nghĩ, hỏi Trọng Minh: “Chúng ta rời khỏi biên cảnh đế quốc bao lâu rồi?”
Trọng Minh hăng hái đáp: “Sau khi bị bão cát cuốn khỏi biên cảnh đế quốc, chủ nhân cùng Mạc Lâm ở trong phòng ngủ ba ngày ba đêm không cho ta xem, cộng thêm mười tám tiếng hôm nay nữa, chính xác là chín mươi mấy tiếng.”
Nghe Trọng Minh nhắc tới ba ngày ba đêm, sắc mặt Mạc Lâm thực bình tĩnh, thế nhưng Lạc Phi thì đỏ tai nói: “Mi đừng có nhắc ba ngày ba đêm mãi thế!”
Trọng Minh ủy khuất nói: “Từ nhỏ đến lớn chủ nhân vẫn luôn liên kết tinh thần với ta, chỉ có ba ngày kia là cắt đứt không cho ta xem…”
Mạc Lâm đột nhiên nhướng mày: “Mi rất muốn xem à?”
Trọng Minh cảm thấy hệ thống của mình đột nhiên lạnh ngắt, lập tức nói: “Không không, về sau mỗi lần hai người muốn ân ái cứ trực tiếp nói với ta, ta sẽ chủ động hôn mê!”
Nó mới không muốn bị hacker hủy diệt hệ thống đâu, vì thế phải ngoan ngoãn trước mặt Mạc Lâm a.
Nghe nó trả lời, khóe môi Mạc Lâm nhếch lên: “Coi như mi thức thời.”
Đế tài tựa hồ có chút lệch lạc, Lạc Phi vội ho khan một tiếng, lập tức chuyển về chính sự: “Chúng ta rời khỏi biên cảnh đế quốc đã hơn chín mươi giờ, em suy đoán, quân đoàn Vinh Quang rất nhanh sẽ tìm ra vị trí của chúng ta.”
Mạc Lâm nghi hoặc: “Ý em là quân đoàn Vinh Quang vẫn luôn tìm kiếm tung tích chúng ta?”
Lạc Phi gật đầu: “Đương nhiên. Cậu khẳng định sẽ không mặc kệ em, nếu ông ấy làm vậy, khi trở lại thủ đô căn bản không thể công đạo với phụ vương cùng ngoại công. Nếu em đoán đúng, ba ngày này cậu vẫn luôn phái đội tiên phong dò xét xung quanh tìm kiếm tung tích chúng ta.”
“Chúng ta từng bị lạc vào khu không người, cậu em có thể tìm được không?”
“Kỳ thực trong suốt quá trình Trọng Minh lang thang trong vũ trụ, em vẫn luôn lưu lại tín hiệu, nếu cậu tìm được tín hiệu em lưu lại thì có thể tìm được chúng ta.”
Ánh mắt Mạc Lâm sáng ngời: “Em đã sớm chuẩn bị rồi à?”
Lạc Phi gật đầu: “Lúc Trọng Minh phát hiện chúng ta đã rời khỏi biên cảnh đế quốc, em đã bảo nó làm chuẩn bị. Tín hiệu nguyên Trọng Minh lưu lại trong vũ trụ rất mỏng manh, chiến giáp cậu đang sử dụng hiện giờ cũng do Bố Lai Ân tiên sinh chế tạo, có tín hiệu cảm ứng với Trọng Minh. Nếu cậu tìm được tinh vực Trọng Minh đi qua thì có thể lần theo tín hiệu nguyên tìm tới tinh cầu Áo Nhĩ Đăng. Ba ngày cũng đủ để quân đoàn Vinh Quang trải thảm tìm kiếm khắp tinh vực, nếu em không đoán sai, rất nhanh cậu sẽ dẫn theo bộ đội đặc chiến tiến vào tinh cầu này.”
“… …”
Khi ấy bị tin tức tố tra tấn tới mức sắp hỏng mất, thân thể khao khát được alpha ôm cùng dấu hiệu, Lạc Phi cũng bị tin tức tố ảnh hưởng, trong tình huống đó, alpha bình thường đã sớm hóa thành dã thú bổ gục Mạc Lâm, thế nhưng Lạc Phi vẫn duy trì một tia lý trí, thậm chí còn thanh tỉnh lưu lại đường lui.
Lúc ở khu vũ trụ không người dấu hiệu Mạc Lâm, Lạc Phi đã lệnh cho Trọng Minh lưu lại tín hiệu manh mối, tiện cho quân đoàn Vinh Quang tìm được bọn họ.
—–gặp nguy không loạn, thật không hổ là con trai do bệ hạ dạy dỗ.
Mạc Lâm rất thưởng thức Lạc Phi, trên mặt cũng không khỏi mỉm cười: “Điện hạ đúng là thông minh, nếu có quân đoàn Vinh Quang hỗ trợ, một nhóm tinh đạo nho nhỏ quả thực không tính là gì.”
Lạc Phi gật đầu: “Đúng vậy, nên anh không cần lo đâu, trước tiên cứ âm thầm giám thị hướng đi của chúng, chờ quân đoàn Vinh Quang tìm được chúng ta thì nghĩ cách không kinh động quân đội liên bang bắt Mạc Khải Phong về đế quốc.”
Hai người liếc nhìn nhau, cùng mỉm cười.
Lạc Phi đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, vừa nãy anh khen em thông minh đúng không? Em không nghe nhầm đi?”
“Ừm, em quả thực rất thông minh.”
Lạc Phi hưng phấn đến mức muốn nhảy dựng: “Thật không? Anh thấy em rất thông minh à?”
“…”
Mỗi lần khen em ấy, em ấy liền hưng phấn giống như đứa nhỏ vừa nhận được kẹo vậy. Rõ ràng thời khắc mấu chốt vẫn luôn bình tĩnh quyết đoán, thế nhưng trước mặt anh lại ngây thơ đến vậy…
Bất quá đại hoàng tử như vậy thực sự rất đáng yêu, trước mặt anh hoàn toàn không có kiểu cách kiêu căng của hoàng tử.
Mạc Lâm nhịn cười nói: “Cho dù thông minh thì đêm nay vẫn phải ngủ sô pha. Trước đó vui sướng khi người gặp họa nhìn anh diễn trò, hôm nay lại dám nói anh là vợ em, lại còn đặc biệt dính người, xem ra lá gan của em càng lúc càng lớn rồi nhỉ?”
Bả vai Lạc Phi lập tức sụp xuống: “Em sai rồi…”
“Anh mệt muốn nghỉ ngơi, em cũng ngủ đi, cho em cái gối để ôm này.”
Nói xong liền ném gối cho Lạc Phi, Lạc Phi chỉ đành chụp lấy.
Lạc Phi: “…”
Cậu không muốn ôm gối, cậu muốn ôm Mạc Lâm.
Xem ra vận mệnh ngủ sô pha tạm thời không thể thay đổi.
Thế nhưng ngàn vạn lần không thể để phụ viên biết, nếu phụ vương biết con trai mình phải ngủ sô pha, chắc chắn sẽ chê cười cậu không có tiền đồ.
….(cont)…
Lâm Viễn: phụ vương sẽ không chê cười con đâu, mấy năm còn trẻ ông ấy cũng thường xuyên bị ba ba đá ra ngủ sô pha a!
Tây Trạch:…. Cho nên này là di truyền sao?
Lạc Phi: T_T có thể không di truyền không?