Khác với thủ đô phồn hoa nhà cao tầng san sát, khí hậu bên Thiên Cầm ấm áp ẩm ướt hơn, thích hợp cho các loại động thực vật sinh trưởng, một đường đi tới có thể thấy rất nhiều nông trường lớn và các nhà kính trồng hoa, ngay cả không khí tựa hồ cũng có mùi thơm ngát nhàn nhạt.
Trang viên tư nhân của công chúa Tây Nhã nằm phía sau một vườn nho, phong cách biệt thự điền viên, xung quanh cây cỏ xanh um tươi tốt, cuộc sống vừa thanh nhàn lại yên ổn.
Lạc Phi cùng Ai Mễ Nhĩ vừa bước xuống phi hành khí, quản gia liền bước tới nghênh đón.
Vị quản gia này Lạc Phi biết, thấy ông khom người hành lễ, cậu vội đưa tay đỡ ông: “Không có người ngoài ở đây, miễn mấy thứ lễ tiết kia đi.”
Quản gia cười tủm tỉm nói: “Vâng đại hoàng tử. Ngài mau vào nhà đi, phu nhân đã chuẩn bị xong cơm tối rồi.”
Lạc Phi vừa mới tiến vào cửa, công chúa Tây Nhã đã bước nhanh tới, thực ôn nhu ngẩng đầu nhìn cậu: “Lạc Phi cao lên không ít a, lần trước gặp con chỉ cao hơn cô một chút, giờ cô chỉ đứng tới ngực con thôi a.”
Mười tám tuổi chính là thời kì sinh trưởng cơ thể của alpha, mới một năm rưỡi không gặp, đại hoàng tử cư nhiên đã cao hơn mười cm, dáng người cũng gần bằng cha mình.
Lạc Phi nhẹ nhàng ôm lấy công chúa, cười nói: “Cô, thân thể cô tốt hơn chưa?”
Tây Nhã gật đầu: “Cô khỏe lắm. Phụ vương mẫu hậu con có khỏe không? Cũng hơn một năm rồi cô không về đế đô.”
“Yên tâm đi, bọn họ đều khỏe lắm.” Lạc Phi lấy một cái hộp tinh xảo trong ba lô đưa qua: “Đúng rồi, đây là quà phụ vương bảo con đưa cho cô.”
Tây Nhã mở hộp, là một chiếc vòng cổ ru bi rất tinh xảo. Bên trong không gian có chứa một đài cơ giáp trí năng thiên về trị liệu, có thể giám sát tình huống thân thể chủ nhân, này hiển nhiên là sản phẩm mới được nghiên cứu gần đây, có tiền cũng chưa chắc mua được.
Tây Trạch thân là bệ hạ bận rộn chính vụ, cư nhiên lại tặng một món quà tri kỷ như vậy. Tây Nhã cẩn thận cất vòng cổ, ánh mắt có chút ướt át: “Nó vẫn luôn nhớ tới người chị này a.”
“Phụ vương chính là bận quá không có thời gian, có cơ hội cô về đế đô chơi.”
Tây Nhã gật đầu: “Ừm, chờ thân thể tốt hơn một chút, cô nhất định sẽ dành thời gian quay về.”
Tiếp đó cô dẫn Lạc Phi tới phòng ăn, quả nhiên trên bàn đã bày sẵn thức ăn vô cùng phong phú.
Tây Nhã thực ôn nhu nhìn Lạc Phi: “Ăn cơm trước đi, đều là cô tự tay làm.”
Lạc Phi bất đắc dĩ nói: “Sức khỏe cô vốn không tốt, đừng xuống bếp nhiều, chuyện bếp núc cứ giao cho người hầu làm là tốt rồi.”
“Khó có dịp con tới đây, đương nhiên phải nếm thử tay nghề làm bếp của cô chứ.” Tây Nhã gắp thức ăn Lạc Phi thích ăn vào chén cậu, thấy Lạc Phi nhìn nhìn xung quanh liền nói: “Dượng với anh họ con không ở nhà, mấy hôm nay bên công ty khá bận rộn, ở miết bên trại nuôi trồng ở tinh hệ Tuyết Gia ấy, vẫn chưa về được đâu.”
Ai Mễ Nhĩ cũng nói chen vào: “Chúng ta hợp tác một hạng mục lớn với tập đoàn Phong Dương nên cha và anh cả phải tự mình qua đó khảo sát.”
Nghe tới đây, Lạc Phi không khỏi quay đầu nhìn qua Ai Mễ Nhĩ: “Hợp tác với tập đoàn Phong Dương à?”
“Ừ.” Ai Mễ Nhĩ giải thích: “Cậu không rõ mấy chuyện kinh doanh này đâu, xét về lĩnh vực trình tự trí năng thì tập đoàn Phong Dương đang làm tốt nhất. Trại nuôi trồng của chúng ta vừa lúc cần đổi mới trình tự trí năng nên cha với anh cả mới hợp tác với tập đoàn Phong Dương.”
Cha Ai Mễ Nhĩ là phú thương nổi tiếng về kinh doanh thực phẩm, dưới tay có không ít nông trường cùng trang trại nuôi trồng hoa quả, chất lượng sản phẩm xếp hàng đầu đế quốc, theo lời Ai Mễ Nhĩ, lần này hợp tác với tập đoàn Phong Dương hẳn là muốn cải tiến trình tự quản lý trí năng, cường cường liên thủ, tăng cao hiệu suất gia công thành phẩm.
Ai Mễ Nhĩ nói tiếp: “Bởi vì lần hợp tác này nên Mạc lão mới mời chúng ta tham dự tiệc sinh nhật. Cha bận việc bên Tuyết Gia tinh nên bảo anh đi thay.”
Tây Nhã bất đắc dĩ nhìn con trai: “Lạc Phi không thích nghe mấy chuyện kinh doanh này nọ đâu, ăn cơm trước đi.”
Bất quá Lạc Phi mỉm cười nói: “Không sao, con cảm thấy rất thú vị.”
Công chúa Tây Nhã có chút ngoài ý muốn: “Thật à? Không phải con không hứng thú với mấy chuyện kinh doanh mua bán à?”
Lạc Phi thẳng thắn nói: “Chỉ là con có hứng thú với Mạc gia của tập đoàn Phong Dương thôi, gần nhất vẫn luôn nghe thấy cái tên này.”
Tây Nhã nghĩ nghĩ nói: “Danh tiếng tập đoàn Phong Dương quả thật rất lớn, hiện giờ người nắm quyền là Mạc Khải Minh, vẫn luôn nằm trong mười vị tài phú đế quốc. Cô cũng không hiểu chuyện trong giới kinh doanh cho lắm, chỉ nghe dượng con nói một chút, ông ấy rất tán thưởng Mạc tổng, nói Mạc tổng rất nhạy bén trong lĩnh vực kinh doanh, luôn nắm bắt được thị hiếu.”
Ai Mễ Nhĩ gắp một miếng thịt bò vào chén công chúa Tây Nhã: “Mẹ cần chi phải hiểu mấy chuyện này, con với cha phụ trách kiếm tiền, mẹ chỉ cần phụ trách tiêu tiền là tốt rồi.”
Tây Nhã bật cười, Lạc Phi nghe vậy cũng cong khóe môi.
Năm đó công chúa Tây Nhã phải gả đi xa nhà, hai vị phụ vương vẫn luôn luyến tiếc.
Cũng may cô tìm được một alpha phi thường quý trọng yêu thương mình, con cái cũng thực hiếu thuận, cuộc sống thực tốt đẹp.
Phụ vương biết được hẳn cũng an tâm.
Trưa hôm sau, Lạc Phi cùng Ai Mễ Nhĩ tới trang viên tư nhân của Mạc gia.
Quản gia đứng ở cửa tươi cười nghênh đón khách khứa, Ai Mễ Nhĩ đưa ra thiệp mời rồi tiến vào trong.
Diện tích tòa trang viên tư nhiên này khá lớn, cơ hồ có thể so với hoàng cung đế quốc. Phong cách kiến trúc trang viên có chút đặc biệt, không sặc sỡ óng ánh theo phong cách nhà giàu mới nổi như Lạc Phi tưởng, ngược lại vô cùng tinh xảo thanh nhã.
Cổng vào là một chiếc cầu đá, bên dưới là hồ nước nhân tạo cực lớn nuôi dưỡng các loài cá xinh đẹp. Hồ nước trong suốt có thể nhìn thấy đáy, bầy cá nhàn nhã bơi lội, bên hồ là đủ loại cây xanh, cành lá giao hòa lay động theo gió, bên tai còn có tiếng côn trùng rỉ rả làm người ta có cảm giác đang ở giữa vườn hoa.
Nhân loại hiện giờ sớm đã tiến vào thời đại công nghệ cao, vì tiết kiệm không gian, phòng ốc ở đế đô đều được xây dựng lơ lửng trên không trung, thế nhưng ở trong không gian đô thị hóa máy móc lạnh băng kia, mọi người vẫn luôn khao khát hoàn cảnh sống nguyên sinh tràn ngập sắc xanh thế này, làm hào môn số một số hai của đế quốc, chỗ ở của Mạc gia tràn ngập cảnh sắc tự nhiên thế này cũng có thể hiểu được.
Lạc Phi đi theo Ai Mễ Nhĩ đi qua cầu đá, theo con đường lát đá đi một vòng lớn. Cảnh sắc chung quanh tràn ngập hoa cỏ.
Đại khái là vì có rất nhiều thực vật cỏ cây nên không khí cũng đặc biệt tươi mát.
Hai người được người máy chỉ dẫn đi tới trước biệt thự, bởi vì yến tiệc vẫn chưa bắt đầu nên khách khứa đang tụm lại tốp năm tốp ba trò chuyện.
Nhóm tiểu thư nhà giàu tham gia đều ăn mặc trang điểm thực xinh đẹp, cách đó không xa còn có một nữ omega đeo đầy trang sức quý giá, cơ hồ sắp trở thành máy bán trang sức di động; bên kia còn có vài omega tụ tập thảo luận kiểu dáng quần áo thời trang gần nhất, bên cạnh còn có vài thiếu gia alpha tán tỉnh omega, động tác thực mờ ám.
Ai Mễ Nhĩ tiến sát tới bên tai Lạc Phi nói: “Hôm nay mỗi omega tham gia đều ăn mặc trang điểm thực tỉ mỉ, cậu biết vì sao không?”
Lạc Phi nhướng mày: “Vì sao?”
Ai Mễ Nhĩ cười nói: “Bởi vì đại thiếu gia Mạc Hàm của Mạc gia hiện giờ vẫn còn độc thân. Những người kia tuy trong nhà có tiền nhưng vẫn kém xa tập đoàn Phong Dương, nếu được Mạc Hàm để mắt tới thì cả đời này bọn họ không cần sầu lo nữa. Còn không thì chỉ cần làm quen với Mạc gia, kiếm vài mối làm ăn cho công ty nhà mình cũng đủ hời rồi.”
Lạc Phi hiểu được gật gật đầu— liên hôn trong giới kinh doanh là chuyện rất bình thường.
Không chỉ giới kinh doanh, chính trị cùng quân bộ cũng có không ít vụ liên hôn. Ở trong giới này, hôn nhân có đôi khi là món vũ khí để đạt được mục tiêu, ngược lại tình cảm chân thành trong mắt nhiều người vẫn thua kém lợi ích gia tộc.
Cũng vì thế Lạc Phi vẫn luôn bội phục phụ vương mình.
Năm đó ba ba không công khai thân phận omega mà dùng thân phận beta nhập học trường quân đội, phụ vương khi đó thân là vương tử nhưng cư nhiên ở cùng một chỗ với một beta thân thế bình thường, chỉ phần dũng khí này thôi, nếu đổi lại là alpha khác chưa chắc làm được.
Đại khái là vì lực ảnh hưởng của phụ vương đối với Lạc Phi quá sâu nên cậu cũng có nhận định như vậy về tình yêu.
Lạc Phi hi vọng có thể tìm được một vương tử phi mình thật lòng thật tâm yêu thích, bất luận đối phương có thân phận gì.
—- cậu là đại hoàng tử, cậu có đủ năng lực bảo hộ vợ mình, thế nên cậu không cần phải liên hôn với ai cả.
Nhìn đám omega kia vì muốn thu hút Mạc gia mà tỉ mỉ hệt như ma nơ canh ngoài cửa hàng, Lạc Phi cảm thấy thực nhàm chán.
Nghĩ tới đây, Lạc Phi liền nhỏ giọng hỏi: “Mạc Hàm chính là người thừa kế của tập đoàn Phong Dương à?”
Ai Mễ Nhĩ gật đầu: “Ừm, là con trai Mạc Khải Minh, bộ dáng rất soái. Hơn nữa Mạc Hàm quả thực rất có bản lĩnh, nghe nói từ nhỏ tinh thần lực đã rất cao, năm mười sáu tuổi bắt đầu đi theo cha mình tham gia quản lý tập đoàn Phong Dương, rất nhiều sản phẩm cao cấp được tung ra mấy năm nay đều do cậu ta giám sát nghiên cứu. Hiện giờ chỉ mới mười chín nhưng đã nắm trong tay hơn hai mươi phần trăm cổ phần tập đoàn, có thể nói địa vị của Mạc Hàm ở tập đoàn Phong Dương chỉ dưới cha mình mà thôi.
Nghe Ai Mễ Nhĩ miêu tả, vị Mạc Hàm này quả thật có chút tài năng.
Bất quá… chỉ mới mười chín thôi sao?
Trong tư liệu hiệp hội omega giao cho phụ vương, năm nay Mạc Lâm cũng mười chín tuổi, tinh thần lực siêu cao.
Lạc Phi có chút nghi hoặc: “Mạc tổng còn một đứa con trai omega gọi là Mạc Lâm đúng không, cũng bằng tuổi Mạc Hàm?”
Ai Mễ Nhĩ sửng sốt, lập tức kéo Lạc Phi tới một góc: “Nhỏ giọng thôi.” Nhìn quah một vòng, thấy không ai chú ý tới bọn họ mới áp sát bên tai Lạc Phi nói: “Mạc Hàm với Mạc Lâm thật ra là một cặp song sinh. Mạc Hàm là anh trai alpha, Mạc Lâm là em trai omega. Mạc Hàm tài năng xuất chúng, là niềm kiêu ngạo lớn nhất của Mạc Khải Minh, thế nhưng Mạc Lâm…. khụ, Mạc Lâm là cấm kỵ không thể nhắc tới ở Mạc gia, cậu tốt nhất đừng nhắc tới cậu ta.”
Lạc Phi nhíu mày: “Không thể nhắc tới? Vì cái gì?”
Ai Mễ Nhĩ ho nhẹ một tiếng: “Mạc Lâm bị liệt hai chân, đầu óc cũng có chút vấn đề, nghe nói bị bệnh tâm thàn.”
Lạc Phi: “… … …”
Nghĩa là sau khi sàng lọc gien hiệp hội đã chọn một omega tâm thần liệt hai chân cho cậu??
…
Hoàn Chương .