Tinh hệ Tiên Vương Tọa, thủ đô, hoàng cung đế quốc Tây Lai.
Thiếu niên mặc lễ phục vương thất nghiêm chỉnh bước nhanh lên bậc thang, tiến vào đại sảnh nghị sự, sau đó khom người hành lễ với người đang ngồi trên vương tọa: “Phụ vương, ngài tìm con sao?”
—- người nam nhân ngồi trên vương tọa chính là người khai sáng kỷ nguyên mới của đế quốc, bệ hạ Tây Trạch.
Tây Trạch năm nay mới hơn bốn mươi, vẻ ngoài thoạt nhìn vẫn còn rất trẻ tuổi, từng trải qua vô số sóng gió nên trên người có khí chất trầm ổn cơ trí của đế vương. Bình thường vốn rất nghiêm khắc với đứa con lớn, thế nhưng hôm nay trên mặt ông lại lộ ra nụ cười hiếm thấy, thực ôn hòa nói: “Lạc Phi, qua một tháng nữa chính là sinh nhật mười tám của con.”
Lạc Phi gật đầu: “Dạ, phụ vương.”
Tây Trạch hỏi: “Con muốn quà gì?”
Lạc Phi mỉm cười: “Con muốn xin nghỉ nửa tháng, được không phụ vương?”
Tây Trạch có chút bất ngờ, thật không ngờ con mình lại muốn món quà đơn giản như vậy.
Nghỉ phép nửa tháng?
Tây Trạch có chút đăm chiêu sờ sờ cằm.
Từ nhỏ Lạc Phi đã rất thông minh, kế thừa gien cường đại của đế vương Tây Trạch và đế hậu Lâm Viễn, lúc năm tuổi tinh thần lực đã vượt qua ba trăm, con số mà người bình thường rất khó đạt tới, thậm chí đã có thể điều khiển cơ giáp cấp S, cũng vì thế Tây Trạch đặt kỳ vọng rất cao vào đứa nhỏ này.
Mấy năm nay Tây Trạch quản thúc Lạc Phi rất nghiêm khắc, vẫn luôn xem là người thừa kế vương vị. Ngay từ lúc còn bé Tây Trạch đã an bài chương trình học dày đặc, huấn luyện đủ hạng mục… lúc những đứa bé khác còn đang xem phim hoạt hình thì Lạc Phi đang học vật lộn quyết chiến, lúc những đứa bé khác mới bắt đầu học cộng trừ thì Lạc Phi đã biết tới những công thức toán học phức tạp, lúc những đứa bé khác chỉ biết tên bệ hạ đế quốc đương nhiệm là Tây Trạch thì Lạc Phi đã thuộc làu làu lịch sử đế quốc cận đại.
Đại khái là vì phương thức giáo dục vượt quá phạm vi bình thường nên Lạc Phi từ nhỏ đã thành thục ổn trọng hơn hẳn nhóm bạn đồng lứa.
Rõ ràng chỉ là một thiếu niên mười tám nhưng luôn lãnh tĩnh.
Có lẽ mình đã quá nghiêm khắc đi? Luôn đặt mục tiêu người thừa kế vương vị lên hàng đầu, thậm chí suốt mấy năm qua chưa từng cho con nghỉ quá ba ngày.
Nhìn thẳng vào ánh mắt đứa con, Tây Trạch không khỏi có chút áy náy, ông đứng dậy đi tới trước mặt đứa con.
Alpha trưởng thành rất nhanh, hiện giờ Lạc Phi đã cao xấp sỉ Tây Trạch, di truyền gien anh tuấn từ cha mình, dáng người Lạc Phi cường tráng cao ngất, ngũ quan sắc gọn lưu loát, đôi mắt sâu có màu rám nắng, thoạt nhìn có bảy phần giống Tây Trạch, chính là trên mặt vẫn còn chút ngây ngô của thiếu niên.
—- cho dù tính cách bình tĩnh thế nào thì suy cho cùng cũng còn rất trẻ tuổi, chỉ mới mười tám mà thôi.
Nhìn đứa con thực tương tự mình, Tây Trạch mỉm cười vỗ vỗ vai Lạc Phi: “Xin nghỉ rồi con có tính toán gì không?”
Lạc Phi thẳng thắn nói: “Con chưa từng rời khỏi tinh hệ Tiên Vương Tọa nên muốn ra ngoài du lịch một chút trước khi khai giảng.”
Tây Trạch gật gật đầu, tuy nói là sống trong nhung lụa nhưng Lạc Phi vẫn luôn bị phong bế trong trường quý tộc, lúc nghỉ cũng tiếp tục đủ loại chương trình học do phụ vương an bài, trước nay vẫn luôn ở thủ đô, chưa từng du lịch dạo chơi bất kì nơi nào.
Khoảng thời gian trước Lạc Phi vừa tham gia cuộc thi tuyển sinh toàn quốc, đạt được trọn điểm tiến vào học viện quân sự Thánh La Thước Á, qua một tháng nữa sẽ nhập học, vì thế nếu muốn du lịch thì Lạc Phi cũng chỉ có một tháng này thôi.
Tây Trạch trầm mặt một lúc mới hỏi: “Lạc Phi, con có cảm thấy yêu cầu của phụ vương quá nghiêm khắc không?”
Lạc Phi mỉm cười lắc đầu: “Con là con cả, hiển nhiên phải làm gương cho các em, phụ vương yêu cầu nghiêm khắc như vậy cũng vì hi vọng con nhanh chóng trưởng thành mà thôi.”
Được con mình thông cảm, Tây Trạch cảm thấy thực ấm áp, hiếm có dịp vươn tay thân thiết xoa xoa đầu Lạc Phi, nhỏ giọng nói: “Con có thể nghĩ vậy thì rất giỏi. Kì nghỉ này phụ vương phê chuẩn, con chỉ xin nửa tháng nhưng phụ vương cho con một tháng luôn, ra ngoài dạo chơi một chút đi, nhớ rõ phải về trước sinh nhật, phụ vương muốn tổ chức một bữa tiệc thật long trọng cho con.”
Lạc Phi lập tức gật đầu: “Con biết rồi, cám ơn phụ vương.”
Tây Trạch cười khẽ, xoay người trở về vương tọa: “Còn một chuyện nữa muốn nói với con, dựa theo quy chế vương thất ngày trước, tất cả hoàng tử alpha sắp trưởng thành sẽ tiến hành sàng lọc gien xứng đôi để tìm kiếm đối tượng omega thích hợp. Vừa nãy hiệp hội omega đã đưa kết quả kiểm tra của con tới.”
Lạc Phi giật mình khẽ nhíu nhẹ mày, thế nhưng rất nhanh bình tĩnh lại: “Ý của phụ vương là con phải dựa theo quy chế vương thất trước kia, lựa chọn một omega có độ xứng đôi cao nhất, sau đó vào lễ trưởng thành mười tám tuổi sẽ đính hôn luôn sao?”
“Con có ý kiến gì không?”
Lạc Phi ngẩng đầu nhìn cha mình, nghiêm túc nói: “Con không muốn đính hôn sớm như vậy, lại càng không muốn đính hôn với omega mình không thích. Mặc kệ kết quả sàng lọc thế nào, nó sẽ không trở thành tiêu chuẩn chọn lựa bầu bạn của con. Con hi vọng mình có thể dùng đôi mắt mình tìm kiếm vương tử phi tương lai chứ không phải dựa vào kết quả sàng lọc của máy móc số liệu.”
Tuy chỉ là một thiếu niên mười tám tuổi nhưng Lạc Phi nói chuyện rất quyết đoán.
Tây Trạch thầm tán thưởng, bất quá ngoài mặt vẫn tỏ ra nghiêm túc: “Ồ, nói vậy là con muốn làm trái quy chế vương thất?”
“Những quy chế không hợp tình hợp lý như vậy, con nghĩ nên hủy bỏ.”
Tây Trạch trầm mặc…. đứa con thiếu niên dáng người cao ngất không kiêu ngạo không siểm nịnh đứng dưới bậc thang, ánh mắt sáng lóng lánh như vì sao nhìn thẳng vào ông.
Trong thoáng chốc, Tây Trạch tựa hồ nhớ lại chính mình lúc còn trẻ, khi đó ông cũng bình tĩnh đứng trước mặt cha mình nói: ‘nếu ngay cả người yêu của mình mà cũng không bảo hộ được thì con cần gien alpha xuất sắc để làm gì?’
— thật không hổ là đứa con chính tay ông bồi dưỡng.
Hễ đụng tới nguyên tắc bản thân thì kiên quyết không thỏa hiệp.
Khóe môi Tây Trạch nhếch lên, gật gật đầu: “Con nói rất đúng, những quy chế không hợp tình hợp lý cần phải hủy bỏ. Nếu con đã không thích thì phụ phương sẽ hủy bỏ thông lệ sàng lọc gien này, vương tử phi của con sẽ do chính con quyết định.”
Lạc Phi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tây Trạch, liền thấy được ánh mắt ôn hòa của cha.
Phụ vương tuy nghiêm khắc nhưng cũng rất yêu thương cậu, Lạc Phi cảm thấy rất ấm áp, mỉm cười nói: “Cám ơn phụ vương.”
“Kết quả hiệp hội đưa tới, con có muốn xem một chút không?”
Ngón tay nam nhân lướt nhẹ trên màn hình quang não trước vương tọa mở một phần văn kiện, tiếp đó trên màn hình giả thuyết nhanh chóng xuất hiện số liệu.
Lạc Phi dù sao cũng còn là thiếu niên, tò mò hiển nhiên là có, cậu tiến tới một chút, ánh mắt đảo nhanh qua tin tức trên màn hình.
Hệ thống đã tiến hành sàng lọc tất cả omega tầm hai mươi tuổi của đế quốc, cuối cùng tìm ra mười vị có độ xứng đôi vượt quá chín mươi phần trăm. Bởi vì Lạc Phi thiên phú thông minh, tinh thần lực vượt trội nên omega muốn xứng đôi với cậu nhất định phải có gien cường đại.
Trong danh sách đều là tên của con cái của các vị tướng quân hoặc nghị viên chính phủ, Lạc Phi quen biết đại đa số bọn họ, cho dù không quen cũng từng nghe qua.
Chính là Lạc Phi phát hiện có một cái tên rất lạ: “Mạc Lâm?”
Đọc khẽ cái tên này, Lạc Phi có chút nghi hoặc: “Đây là ai? Con chưa từng nghe tới người này.”
“Con có thể xem tư liệu cậu ta.”
Vì bảo hộ quyền riêng tư, hiệp hội omega chỉ nhập dữ liệu giới thiệu gia đình cùng số liệu gien chứ không có hình người thật.
Lạc Phi mở tư liệu xem thử, chỉ có một hàng giới thiệu duy nhất —– Mạc Lâm, hai mươi tuổi, con trai út của Mạc Khải Minh, CEO tập đoàn Phong Dương, mẹ đã qua đời.
Lạc Phi tự nhiên biết tới tập đoàn Phong Dương, đây là tập đoàn tài chính số một số hai đế quốc, ông chủ đương nhiệm là Mạc Khải Minh.
Mấy trăm năm trước quân bộ đế quốc thiết lập nhà xưởng chuyên chế tạo cơ giáp, cơ giáp vốn là chuyện cơ mật không thể công bố với công chúng, vì thế cơ giáp trí năng dần dần bị vương thất cùng quân bộ lũng đoạn. Bất quá đế quốc có vài tỷ dân cư, trừ bỏ cơ giáp chiến đấu, nhu cầu sử dụng cơ giáp trí năng của dân chúng cũng rất cao, tổ tiên Mạc gia chính là người đi đầu trong ngành sản xuất này, từ hai bàn tay trắng thành lập nhà xưởng chế tạo cơ giáp, bắt đầu từ cơ giáp gia vụ đơn giản nhất.
Ban đầu nó chỉ là một xưởng chế tạo cơ giáp nhỏ, trải qua vài thế hệ nỗ lực cố gắng, quy mô xí nghiệp ngày càng lớn, các sản phẩm cơ giáp trí năng cũng ngày càng cao cấp hơn.
Hiện giờ tập đoàn Phong Dương đã trở thành xí nghiệp lớn hàng đầu đế quốc, chuyên nghiên cứu cơ giáp trí năng cao cấp, ứng dụng trí năng, nhưng chủ yếu là võng du toàn tức, vô số chi nhánh rãi khắp các tinh hệ đế quốc, chiếm lĩnh hơn ba mươi phần trăm thị phần thị trường, mà Mạc gia cũng từ một gia tộc không tên không tuổi ở một tinh hệ xa xôi trở thành hào môn đế quốc.
Tri thức này đã được thầy giảng trong tiết kinh tế, hơn nữa cái tên ‘Mạc Khải Minh’ cùng ‘tập đoàn Phong Dương’ cũng thường xuyên xuất hiện trên kênh tin tức tài chính kinh tế, vì thế Lạc Phi cũng không quá xa lạ. Chính là cậu chưa từng nghe nói vị Mạc tổng này có một đứa con omega Mạc Lâm.
Nghĩ tới đây, Lạc Phi không khỏi cười khẽ: “Khó trách không biết, hóa ra là phú nhị đại.”
Cậu vốn không có hảo cảm với phú nhị đại, trước kia đại đa số alpha phú nhị đại cậu từng gặp đều là nhóm thiếu gia ăn chơi trác táng, bên người luôn có một đống tình nhân, omega thì chảnh chọe ham mê hư vinh, chỉ biết vung tiền, từ nhỏ đã bị nuông chiều hư hỏng, làm Lạc Phi nhìn thấy liền chán nản.
Vì thế đối với vị omega phú nhị đại ‘Mạc Lâm’ này, Lạc Phi cũng không có hứng thú tìm hiểu sâu hơn.
Trực tiếp tắt màn hình, Lạc Phi ngẩng đầu nói: “Phụ vương, bảo hiệp hội nhanh chóng tiêu hủy kết quả sàng lọc này đi.”
“Ừm, đã đáp ứng con hủy bỏ quy chế này thì hiển nhiên sẽ không công bố kết quả này.” Tây Trạch nói: “Con về trước đi, phụ vương còn một số việc cần xử lý.”
“Dạ.” Lạc Phi cung kính hành lễ rồi xoay người rời khỏi phòng nghị sự.
Cùng thời gian này, trụ sở chính tập đoàn Phong Dương.
Văn phòng trên tầng cao nhất tòa nhà cao chọc trời, chiếc cửa sổ sát đất chiếm cứ cả một mặt tường, ánh sáng bên ngoài chiếu sáng cả căn phòng, một thiếu niên ngồi trước bàn, trong tay cầm một tách cà phê, ánh mắt hơi híp lại, tựa như một con mèo biếng nhác nhìn số liệu trên màn hình quang mão trước mặt.
Một lát sau người nọ mới đặt tách cà phê xuống, mở miệng: “Hiệp hội omega đột nhiên thuyên chuyển tư liệu mã hóa, lần theo dấu vết lưu lại thì thấy bọn họ tiến hành phân tích độ xứng đôi với gien một alpha, kết quả vượt quá chín mươi phần trăm.”
Người nọ lẩm bẩm tự nói với mình, ánh mắt nhìn về phía màn hình thực lạnh lùng: “Đại hoàng tử Lạc Phi sắp tròn mười tám, liên hệ hết thảy cũng không quá khó hiểu… tóm lại là hiệp hội omega đang giúp đại hoàng tử tiến hành sàng lọc gien, chọn ra người phù hợp nhất để đính hôn. Mà mình, nằm trong số được chọn.”
Trong phòng im lặng một lát, sau đó một âm thanh máy móc khẽ vang lên: “Chủ nhân, kế tiếp có tính toán gì không?”
Người nọ không nói gì, ngón tay thon dài nhẹ nhàng xóa bỏ tập tin trên màn hình, số liệu nhanh chóng biến mất.
Dấu vết truy tung bị xóa bỏ sạch sẽ, tựa hồ chưa hề phát sinh.
Âm thanh máy móc lại vang lên: “Có cần xâm nhập kho dữ liệu của hiệp hội, xóa đi số liệu gien của chủ nhân không?”
Người nọ lắc đầu: “Không cần hành động thiếu suy nghĩ, cũng đừng để họ phát hiện sự tồn tại của chúng ta. Tổng cộng có mười omega được chọn, phần lớn đều có gia thế hiển hách, chưa chắc vị đại hoàng tử kia sẽ để ý tới ta.” Người nọ đứng dậy, bưng tách cà phê đi tới bên cửa sổ sát đất, nhìn đô thị phồn hoa bên dưới, khóe môi khẽ cong lên, cười nhạt: “Cứ bình tĩnh chờ xem thế nào.”
— vương tử phi? Không hứng thú.
— trong vương quốc thương nghiệp tài chính khoa học kỹ thuật này, anh mới là vương chân chính.
…