Khi Âu Dương Thanh Linh tới đón Tiếu Tiếu chính là lúc một trận tuyết vừa chấm dứt. Tiếu Tiếu đang học trượt tuyết, Tần hạ sĩ dạy cô bé. Hai người vừa nói vừa chọn ván trượt cùng gậy trượt tuyết, Tần hạ sĩ làm mẫu mấy lần, Tiếu Tiếu học theo.
Khi Tiếu Tiếu vấp ngãđến lần thứ ba thì Âu Dương Thanh Linh cũng vừa vặn từ khu biệt thự tới. Xe lăn của anh bị tuyết cản trở nên không thể di chuyển nhanh.
Vừa thấy Tiếu Tiếu ngã sấp xuống anh vội hô lên một tiếng, nửa người nghiêng về phía trước muốn đỡ cô bé nhưng do đi đứng không tiện nên không có cách nào tiến đến gần. Tiếu Tiếu được Tần hạ sĩ đỡ nên cũng không bị ngã xuống tuyết. Thấy vậy Âu Dương Thanh Linh mới nhẹ nhàng thở ra nhưng trong lòng xuất hiện một chút áp lực.
- Cám ơn.
Tiếu Tiếu cảm ơn Tần hạ sĩ sau đó mới chạy nhanh về phía Âu Dương Thanh Linh.
Cách xa một tháng, Âu Dương Thanh Linh gầy và đen đi, trên trán còn có một vết thương nhỏ.
Vừa nhìn thấy vết thương, Tiếu Tiếu bất mãn:
- Bị thương?
- Chỉ thương nhẹ thôi.
Áp lực trong lòng rất nhanh đã biến mất.
- Tiếu Tiếu, vị này là...?
Tần Kha dò xét từ trên xuống dưới Âu Dương Thanh Linh một lượt, sau đó cảm thấy ngoài ý muốn nhướng mày. Tuy rằng Tần hạ sĩ phải liên hệ với người giám hộ của Tiếu Tiếu nên điều tra một chút về thân thế của cô bé, nhưng vì có một số việc liên quan đến quyền riêng tư nên anh chỉ lấy được một số dữ liệu từ người máy quản gia mà thôi. Chính vì vậy, bây giờ khi nhìn thấy bộ dạng của Âu Dương Thanh Linh, anh liền cảm thấy bất ngờ.
Đây cũng không phải mẫu đàn ông mà những đứa trẻ ưa thích, quá lạnh lùng, quá nghiêm túc, hơn nữa, dường như chân không được tốt.
- Đây là cha nuôi của tôi, Âu Dương Thanh Linh.
Tiếu Tiếu nói khi bất giác nghĩ đến vấn đề lễ tiết, sau đó cô bé lại giới thiệu cho Âu Dương Thanh Linh:
- Đây là Tần Kha.
Tần Kha á khẩu, giới thiệu như vậy cũng quá đơn giản đi. Vì vậy, anh đành phải tự lực cánh sinh:
- Tần Kha, hạ sĩ quan lục quân, quân đoàn ba của Liên Minh, trong lần hành động truy bắt đào phạm đã gặp Tiếu Tiếu.
Lục quân, quân đoàn ba? Âu Dương Thanh Linh nhíu mày lo lắng nhìn xem Tiếu Tiếu, khẽ cúi người đem cô bé ôm đến trên đùi mình, cằm nhẹ nhàng cọ vào đỉnh đầu cô bé:
- Vậy thì đào phạm đâu?
- Mất tung tích, theo như dự đoán của người bên kia, anh ta có nội ứng, % đã chạy ra khỏi Địa Cầu. .. Nhưng tôi vẫn muốn nói, với tư cách là người giám hộ của Tiếu Tiếu, anh đã không làm tròn trách nhiệm.
Đáy mắt Âu Dương Thanh Linh hiện lên một tia bất mãn:
- Sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.
Tần Kha nhún vai:
- Chỉ mong vậy, anh phải biết rằng, Tiếu Tiếu thật sự rất đáng yêu.
- Cảm ơn lời khen của anh.
Âu Dương Thanh Linh đem Tiếu Tiếu ôm sát vào vòm ngực mình:
- Vậy đã không còn vấn đề gì nữa chứ?
- Hiện tại đã xem như không còn vấn đề gì, nhưng anh nên biết luôn có những việc bất ngờ xảy ra. Anh đã về rồi thì cấp trên sẽ liên hệ với anh.
Nói đến đây Tần Kha cúi người xuống để đối mặt với Tiếu Tiếu:
- Vậy Tiếu Tiếu có muốn tiếp tục trượt tuyết không?
Vừa nói anh ta còn hướng về phía Âu Dương Thanh Linh nhướng mày, không hề che dấu sự khiêu khích của mình.
Ánh mắt Âu Dương Thanh Linh hơi trầm xuống nhưng vẫn không nói gì.
Tiếu Tiếu nhìn nhìn ván trượt tuyết, lại nhìn về phía Âu Dương Thanh Linh, sau đó nói với Tần Kha:
- Không, tôi muốn về mở quà Thanh Linh mang về.
Âu Dương Thanh Linh lập tức cảm thấy thỏa mãn.
Tần Kha lộ ra nét bi thương:
- Ah, thật là thương tâm a.
Nhưng rất nhanh sau đó anh ta đã cười nói:
- Nhưng có lẽ ta có thể mượn cơ hội này để đi hẹn hò với nữ bảo vệ xinh đẹp. Hãy chúc bọn anh có buổi tối mỹ mãn đi, được không nào?
- Được.
Tiếu Tiếu lập tức gật đầu, khi Tần Kha xòe bàn tay ra với mình thì dùng sức vỗ lên.
Đáy lòng Thanh Linh có chút chua xót, mới một tháng mà thôi, Tiếu Tiếu đã hoạt bát hơn rất nhiều, đã có bạn bè, còn vô cùng ăn ý với người khác.
Tuy đây là chuyện tốt nhưng anh vẫn cảm thấy mũi mình gay gay, nhìn thế nào cũng không vừa mắt.
Đợi Tiếu Tiếu cùng Tần Kha tạm biệt xong, sau khi Tần Kha rời khỏi, Âu Dương Thanh Linh ôm Tiếu Tiếu quay ngược lại, để cô bé đối mặt với anh. Quan sát kỹ Tiếu Tiếu một chút thì phát hiện cô bé đã cao hơn nhiều, khẽ hít mùi hương trên người cô bé, là mùi táo. Sau đó lại đem Tiếu Tiếu ôm vào trong ngực sau đó mới điều khiển xe lăn đi về hướng biệt thự.
- Tiếu Tiếu có nhớ ba không?
Tiếu Tiếu thoáng im lặng nhưng vẫn gật đầu:
- Nhớ.
Sự chua xót trong lòng lập tức được thay thế bằng niềm vui sướng:
- Ba cũng nhớ Tiếu Tiếu, rất nhớ a.
Tiếu Tiếu biết rõ điều này vì mỗi ngày cô đều nghe Âu Dương Thanh Linh nói. Nhưng mà, cô rất thích, thích Thanh Linh nhớ mình như vậy.
- Tiếu Tiếu hình như rất thân với Tần hạ sĩ kia?
Tiếu Tiếu nghiêng đầu:
- A... Anh ta cùng con Tiếu Tiếu luyện tập buổi sáng, chơi với Tiếu Tiếu, còn dạy trượt tuyết.
Gần như tất cả hoạt động bên ngoài của Tiếu Tiếu để có sự có mặt của Tần Kha. Cô cũng biết đây là nhiệm vụ của anh ta cho nên mới chấp nhận mà không cảm thấy áp lực gì.
Âu Dương Thanh Linh lại cảm thấy thật có lỗi, bởi vì anh đều không ở bên cạnh cô bé làm những việc này.
Sau khi đưa Tiếu Tiếu vào nhà anh đã suy nghĩ lại tất cả và rồi giật mình phát hiện, Tiếu Tiếu chưa từng yêu cầu ra ngoài chơi, cùng lắm cũng chỉ theo anh đến nhà người ta làm khách, tham gia yến hội. Khi ở nhà, hoạt động bên ngoài duy nhất của cô bé cũng chỉ là ra sân.
Nhưng Tiếu Tiếu cũng không ghét vận động, thật ra cô bé rất ưa thích việc này, giống như khi cô bé chọn các món đồ chơi khác nhau...
Hôm nay, khi còn ở vị trí khá xa, anh chú ý tới ánh mắt sáng ngời của cô bé khi trượt tuyết, anh nhìn thấy rất rõ, đôi mắt kia sáng vô cùng.
Lại nghe cô bé kể những chuyện gần đây anh nhận ra Tiếu Tiếu vẫn luôn dựa theo anh, nhân nhượng anh.
Có thể cũng chính bởi vì như vậy cho nên anh mới càng khó chịu, nếu đổi thành bất cứ người cha nuôi nào khác thì cô bé cũng có cuộc sống tốt hơn ở với anh.
- Xin lỗi.
Âu Dương Thanh Linh gần như sợ hãi nói.
Tiếu Tiếu khó hiểu:
- Dạ? "Làm sao lại xin lỗi."
Âu Dương Thanh Linh lắc đầu, trong lòng nghĩ sau này nhất định sẽ phải tăng thời gian hoạt động ngoài trời cho Tiếu Tiếu. Cho dù anh không có cách nào chạy cùng, không có cách nào trượt tuyết cùng cô bé, nhưng ít nhất anh có thể nhìn, có thể mời người khác cùng đến trông nom cô bé, ví dụ như tên có gương mặt trẻ con kia.
Tiếu Tiếu không biết Âu Dương Thanh Linh đang có nhiều tâm tư, Âu Dương Thanh Linh lại nói sang chuyện khác, cô bé liền nói theo. Một người hỏi một người đáp, rất nhanh đã đem tất cả mọi chuyện trong đoạn thời gian này nói hết.
Trở lại biệt thự Tiếu Tiếu tắm nước ấm và thay quần áo. Âu Dương Thanh Linh cũng làm vậy, chỉ cóđiều, tốc độ của anh nhanh hơn Tiếu Tiếu. Sau khi anh tắm xong đi ra liền nhận được một thông tin từ quân đoàn ba...
Sau khi giải quyết xong thông tin, anh bắt đầu đợi Tiếu Tiếu tắm xong, thuận tiện kiểm tra phòng của cô bé một chút, sau khi xác định không có thiết bị nghe lén mới đem quà mình mang về để trên mặt thảm, ngồi một bên xem Quang Não chờ đợi.
Tiếu Tiếu vừa ra đã lập tức nhìn về phía quà tặng.
Quà Thanh Linh mang về không chỉ có một món, tất cả gồm năm món quà, có lớn có nhỏ.
- Đều là của con sao?
- Đều là của Tiếu Tiếu.
Tiếu Tiếu lập tức không khách khí bắt đầu mở quà.
Món quà thứ nhất cô mở là một cái hộp lớn bằng bàn tay mình, bên trong là một cái vòng tay, từng hạt màu trắng óng ánh không biết làm từ gì được xâu thành chuỗi.
- Đó là tinh thần thạch.
Âu Dương Thanh Linh liền giải thích.
- Ồ!
Tinh thần thạch, đây chính là vật rất quý hiếm. Nghe nói loại đá này rất có lợi co người tu luyện tinh thần lực, chẳng những có thể giúp tu luyện tinh thần lực nhanh chóng mà còn có thể tăng lên tiềm lực tinh thần lực của một người.
Mà chiếc vòng này khoảng sáu mươi viên, mặc dù hơi nhỏ nhưng vẫn có giá trị vô cùng lớn.
Nhất thời, Tiếu Tiếu giật mình, kinh ngạc không nên làm gì bây giờ, vật này quá quý giá.
Âu Dương Thanh Linh khẽ vươn tay, lấy vòng tay trực tiếp đeo vào cho cô bé. Lại giống như không để ý nói:
- Còn những hộp khác, tiếp tục mở đi.
Tiếu Tiếu nhìn chăm chú lên vòng tay gần mười giây đồng hồ sau đó mới hướng về phía Âu Dương Thanh Linh:
- Vâng- Sau đó tiếp tục mở hộp quà.