Tinh Tế Đệ Nhất Chiến Đấu Kê

chương 29

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Mỡ Mỡ

Chương :

"Cái này...."cứng ngắc quay người lại, Lô Ác Ác vươn một ngón tay chỉ vào màn sáng phía sau Thương Lẫm, cây bút lông nắm trong tay run run: "Ý nó là gì?"

"Vì thí sinh trình độ quá thấp nên hệ thống sát hạch từ chối ra đề, tự động hủy tư cách thi hạng mục này." Khôi giáp Thương Lẫm thành thực sắp xếp câu từ đọc lại cho cậu nghe một lần nữa, hiếm thấy mà giải thích nhiều hơn một câu: "Nói huỵch toẹt ra thì là ngươi không có văn hóa, không cần tham gia cửa sát hạch thứ hai."

Không! Văn! Hóa! Đùa à, mi có gặp con gà nào có văn hóa hơn Lô đại vương ta à! Lô Ác Ác thẹn quá thành giận, đạp một chân lên bàn, chỉ vào màn sáng mà hét lớn: "Cho ta cái đề! Xem đại vương ta mở mang cho mi biết cái gì là gà có văn hóa!"

Thương Lẫm không thể cãi lời Lô Ác Ác, không thể làm gì hơn là yên lặng vận dụng quyền hạn của mình, thông qua kết nối với hệ thống sát hạch mà thương lượng, để nó ngoại lệ ra đề một lần.

"Ta là một hệ thống sát hạch có nguyên tắc." Hàng chữ trên màn sáng giữa không trung đột nhiên biến mất, đổi thành một câu mới, cho tới chữ cuối cùng còn chiếm hết nửa màn hình: "HỪ."

Lô Ác Ác bây giờ đạp luôn hai chân lên bàn, đứng trên đó, bút lông trong tay sắp chọc tới màn sáng đến nơi: "Mau ra đề! Cái đề có khó cỡ nào cũng không quật ngã nổi Lô đại vương ta!"

Màn sáng lóe lên một cái, chữ viết nhanh chóng mất tăm, thay vào đó là một hàng lít nha lít nhít số liệu, dữ liệu và kí hiệu, cuối cùng viết: "Xin mời dựa vào điều kiện đã cho, lập một mô hình dữ liệu ma trận, thời hạn phút."

Lô Ác Ác cứng người, trợn tròn cặp mắt to cố gắng dán lên màn sáng nhìn xem có cái kí hiệu nào mình biết không, miệng lẩm bẩm: "Cái này....cái này hình như hơi khó, đổi cái khác dễ hơn xí..."

Màn sáng lại lóe lên, từng chữ từng chữ lớn lại hiện lên, sau cùng đề bài là: "Xin mời dựa vào điều kiện đã cho, tính ra đáp án, trình bày ba cách làm trở lên."

Cắn bút lông nuốt nước bọt, Lô Ác Ác phát hiện chữ nghĩa trên đó từng chữ mình cũng hiểu, nhưng chúng nó đứng chung thì lại không biết..... "Cái này phiển phức quá, đổi cái khác!"

Màn sáng lại lóe lên rất nhanh, hệ thống sát hạch bây giờ tải lên một đoạn phim, trên màn sáng có một người giả tưởng làm việc tháo một cánh tay người máy ra, động tác cực nhanh, trên bàn làm việc như xuất hiện một mảnh tàn ảnh, thời gian ngắn ngủn vỏn vẹn mấy hơi thở, một cánh tay người máy được rã ra thành một đống linh kiện, sau đó được lắp ráp trở lại.

Sau khi chiếu sau, đề bài xuất hiện: "Xin mời vẽ ra các linh kiện máy móc trên bản vẽ cơ bản."

......

Vẽ bản vẽ cái lông! Đại vương ta sẽ chỉ vẽ trứng gà mà thôi! Lô Ác Ác hất bàn, mặt đỏ lừ, xắn ống tay áo muốn xông tới hủy đi màn sáng đang không ngừng nhảy nhót.

Màn sáng không đợi cậu ra tay, thay đổi đến độ cao mà cậu không với tới, trên đó còn hiện ra một cái đề mà chữ to như cái thau: "Xin hỏi một thêm một bằng mấy?"

Chiến giáp Thương Lẫm vẫn trầm mặc đứng bên cạnh rất phúc hậu, ngăn cản Lô Ác Ác đang giương nanh múa vuốt, giọng ồm ồm nhắc bài: "Một thêm một bằng hai."

"Cái này ta biết!" Lô Ác Ác một mặt tan vỡ mà nhìn khôi giáp tinh trước mặt, cắn bút lông ken két, quả thực là bị đả kích đến không quên: "Ta có thể rời khỏi đây lập tức không?"

"A." Thương Lẫm đáp một tiếng, hết chức trách dò hỏi: "Vậy ngươi muốn tiếp tục trải nghiệm cửa ải thứ ba sao?"

Cửa thứ hai đã vậy, thì cửa thứ ba có gì để trải nghiệm? Lô Ác Ác bây giờ chỉ thấy hoa mắt, nhìn cái gì cũng thấy toàn là số và số, kí hiệu và kí hiệu, vội vội vã vã lắc đầu: "Không không! Ta không muốn trải nghiệm cái gì hết, mau mau mang ta ra ngoài đi!"

Đại vương ta cũng không muốn tiếp tục làm một con gà có văn hóa nữa đâu!

Từ trong ảo trận đi ra, Lô Ác Ác mới phát hiện thân hình to lớn mình ở trong một hang động dưới lòng đất, vách động lòe lòe tỏa sáng lung linh do linh thạch thượng phẩm tạo ra, linh khí nồng đậm đến nỗi ngưng tụ thành chất lỏng, tạo thành một hồ nước lớn trong như thủy tinh.bg-ssp-{height:px}

Giữa cái hồ linh dịch là một cái đảo nhỏ, diện tích không lớn, khắp nơi đều mơ hồ thấy dấu vết của trận pháp. Chỗ hòn đảo này là vị trí trung tâm, bằng với trình độ gà mờ như Lô Ác Ác, cũng nhìn ra trận pháp này có trình độ vượt xa trận pháp hộ sơn ở Thái Trạch Sơn.

Ngay lúc này bọn họ đứng trên đảo giữa hồ, đạp dưới chân là những đường vân phức tạp của trận pháp, người có tu vi không đủ nếu nhìn vào tâm trí sẽ bị rối loạn. Lô Ác Ác hít một hơi thật sâu, khuôn mặt trở nên nghiêm túc, tay phải đặt lên bụng mình.

"Ngươi làm sao vậy" Nhìn phản ứng này của cậu, Thương Lẫ hỏi, hai lỗ thủng trên đầu cũng nhìn về phía bụng của cậu.

"Đói bụng."

(Mỡ: má ơi OTL ai kéo con gà này về dùm tui...tim tui đau quá man T_T)

Trong ảo cảnh không cảm giác được, vừa ra khỏi, Lô Ác Ác cảm nhận được cái bụng mình xẹp sắp dán lưng, bây giờ ở hình người nên biểu hiện không rõ, nhưng nếu như ở nguyên hình gà, nhất định có thể nhìn rõ cái bụng lép kẹp. Cậu nhăn mặt, nhìn quanh một vòng, hỏi Thương Lẫm: "Tới khi nào Sở Tịch mới đi ra?"

"Anh ta là người tham gia khảo hạch nhập môn, nhất định phải tuân thủ quy tắc của tiến trình thi cử, chờ đến khi sát hạch cả ba vòng mới có thể ra khỏi trận pháp." Nói xong, Thương Lẫm còn giơ tay triệu ra một màn sáng to lớn trôi nổi lơ lửng trước mặt hai người.

Lô Ác Ác vừa thấy màn sáng này xuất hiện thì da đầu tê rần, trước mắt tối sầm, cả người lâm vào trạng thái tê cứng. Màn sáng xuất hiện trong nháy mắt, Lô đại vương không sợ trời không sợ đất liền hoảng hồn, vội vã che hai mắt lui về sau kêu la: "Ta không thi! Không thi!"

"A, ngươi không cần thi, muốn thi cũng có điều kiện mà." Thương Lẫm ăn ngay nói thật làm cho Lô Ác Ác muốn đánh nó một trận, "Anh ta còn đang thi ở vòng hai, ngươi có thể nhìn."

Trên màn sáng là hình ảnh Sở Tịch đang thi, trầm ổn thong dong, một gương mặt anh tuấn nghiêm nghị lạnh lùng, từ trong mắt phát ra ánh tím lạnh lẽo sắc bén.

Đúng lúc thay, trên quang não trước mặt Sở Tịch xuất hiện đề bài Lô Ác Ác vừa làm lúc nãy, một bóng người mơ hồ đang làm việc trên bục tháo dỡ cánh tay của một con người máy, yêu cầu vẽ ra bản vẽ của những món linh kiện.

Anh dừng trên động tác của cái người trong video, đôi mắt sáng quắc, gương mặt anh tuấn lúc nào cũng cứng đơ bỗng nhiên xuất hiện một tia phấn khởi.

"Thì ra còn có thể làm như vậy! Người kỹ sư thiết kế ra một tác phẩm sáng tạo xảo diệu như vậy nhất định là một thiên tài!" Sở Tịch lầm bầm, trong đầu đã bắt đầu mô phỏng theo động tác tháo lắp. Đợi cho đến khi đoạm phim phát hết, thông báo nhắc thở thời gian trả lời, anh cũng đã vẽ xong tất cả linh kiện, thậm chí còn vẽ phác thảo sơ lược quá trình dỡ cánh tay ra.

Cuối cùng, Sở Tịch còn cố tình khoanh tròn một linh kiện bé nhỏ trong tổ hợp chỗ khuỷu tay, ghi chú một câu: "Linh kiện chỗ này không thích hợp, sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ máy móc."

Tình cảnh này làm cho Lô Ác Ác trợn mắt ngoác mồm.

"Anh ta khá lắm." Chiến giáp Thương Lẫm cũng dùng hai lỗ đen sì của nó nhìn chằm chằm lên màn sáng, âm thanh ngây ngơ ồm ồm lại mơ hồ nghe ra một chút gì đó tự hào: "Xuất thân là một loài người bé nhỏ từ nền văn minh trung cấp lại có thể bắt được phần đề thi phụ được giấu trong vòng hai."

Đề thi phụ...Đại vương ta chính là bị triệt để nghiền ép trí thông minh?

HẾT CHƯƠNG .

Mỡ: bé gà à, cái gọi là đẳng cấp khác nhau =)) cỡ bé chỉ làm + = thôi hà =))

Hôm nay có thời gian rảnh tranh thủ làm cho cả nhà lăn lăn cầu khen ngợi

Truyện Chữ Hay