Tinh Tế Chi Nuôi Nhãi Con Nhặt Rác Thải

chương 3: tiểu đáng thương

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Milley

Trước giờ vẫn luôn có duyên với con nít Thời Nguyên lúc này có chút mất mát, xoa xoa mặt, hắn lớn đến giờ đều không hung thần ác sát, làm thế nào tiểu nhãi con này chính là không vui nhìn hắn.

Mắt thấy đứa nhỏ chạy sẽ không nhìn thấy bóng dáng, Thời Nguyên nhanh chóng đuổi theo, nếu thật là làm cho y bỏ chạy, nơi này lớn như vậy, hắn biết đi đâu mà tìm, hắn thật sự muốn biết đây là nơi nào, hắn đang ở niên đại nào, cái tinh cầu này là tinh cầu gì.

"Chờ một chút, đừng chạy!"

Mặc cho Thời Nguyên kêu gào, đứa nhỏ đều giống như không nghe thấy, mở miệng gọi như vậy luôn có không ít đất cát bị gió thổi tiến vào đầy trong họng, Thời Nguyên nhanh chóng ngậm miệng lại.

Đứa nhỏ tiếp tục chạy một cách năng nổ, Thời Nguyên nhiều lần đều thiếu chút nữa muốn bỏ cuộc, sắc trời tối lại, gió càng thổi càng lớn, chung quanh là nơi hắn chưa từng tới.

Bất quá Thời Nguyên cũng không phải căng thẳng gì, hắn có bản đồ, đều có thể trở lại được, chỉ là nhìn đứa nhỏ phía trước kia gầy đến mức tong teo, thoạt nhìn gió đều có thể thổi bay cọng que ấy, Thời Nguyên không đành lòng tiếp tục đuổi theo y, đứa nhỏ bị cậu dí theo có chút hoảng chạy loạn đường, chạy đến khu đất tràn ngập ổ gà ổ voi.

Dừng chân lại, Thời Nguyên chạy mệt, tay chống trên đầu gối khom lưng nghỉ ngơi một chút, đứng thẳng rồi nhìn thấy đứa nhỏ cũng ngừng lại, phỏng chừng cũng đuối sức rồi.

Bất đắc dĩ cười cười, hoàn cảnh chỗ này không chút nào quen biết, Thời Nguyên nhìn đứa trẻ kia thấy y cũng đang nhìn mình, môi không một chút huyết sắc khẽ mím lại, thoạt nhìn rất khẩn trương.

Thời Nguyên càng cảm thấy hành động đuổi theo đứa nhỏ của mình có chút lỗ mãng, đều doạ y thành cái dạng gì rồi.

Đưa tay ra, hướng đứa nhỏ vẫy vẫy, ra hiệu chính mình phải rời đi, làm xong động tác này, Thời Nguyên lại nhìn thấy nhãi con chạy về phía trước vài bước, âm thầm thở dài, đây cũng đề phòng cảnh giác quá rồi.

Thời Nguyên xoay người lại, mới vừa chạy tới không thấy đường, ít nhiều hắ có bản đồ hệ thống.

Nhìn thấy bản đồ vẫn luôn di động ở trước người, mặt trên màu xanh lam tiểu viên điểm còn tại lóe lên lóe lên, liền ở phía sau hắn.

Nhớ tới đứa nhỏ trong tay vẫn luôn nắm chặt đồ vật không buông, Thời Nguyên theo bản năng cảm thấy được, cái vật kia là nguồn năng lượng điểm hiện trên bản đồ.

Không phải là, đứa nhỏ cho là hắn muốn cướp nguồn năng lượng của y đi?

Thời Nguyên giờ mới hiểu được tại sao, nguyên nhân đứa nhỏ liều mạng chạy thì ra là cái này.

Nguồn năng lượng điểm đối với hắn mà nói xác thực rất quý giá, bất quá, cùng đứa nhỏ cướp đồ vật, hắn làm không được.

Dừng một chút, nghĩ đứa nhỏ gầy như vậy, thoạt nhìn nơi này thức ăn đều không có, hắn còn có hệ thống dựa vào, đứa nhỏ liền không giống như vậy.

Nhưng về phương diện khác, nếu quả thật cho đứa nhỏ màn thầu, y lấy về đi bị nhiều người khác biết, người tốt còn đỡ, nhưng vạn nhất nếu là nổi ý nghĩ xấu xa gì, tuy nói hệ thống là của hắn, người khác cũng không lấy được thức ăn nước uống trong túi ba lô đi, nhưng phòng bị nhiều một chút cũng không sai a.

Mới vừa rồi là đứa nhỏ cảnh giác, hiện tại đến lượt hắn, Thời Nguyên khe khẽ thở dài.

Đưa lưng về phía đứa nhỏ, cấp tốc từ trong túi ba lô lấy ra một cái mần thầu, còn mang theo hơi nóng.

Bảng hệ thống hắn có thể nhìn thấy, dựa theo giả thiết giống nhau, người khác là không nhìn thấy, bất quá bỗng dưng lấy ra một cái mần thầu, Thời Nguyên nghĩ, tốt nhất là đừng cho đứa nhỏ nhìn thấy.

Xoay người, liền nhìn thấy đứa nhỏ trốn ở phía sau một đống hài cốt nhỏ, ngẩng cái đầu nho nhỏ lên nhìn hắn, không biết làm sao, Thời Nguyên mạc danh cảm thấy có chút cu-te xỉu, quả nhiên loại sinh vật nhỏ này, vẫn rất là làm người khác thấy yêu thích.

mạc danh: khó giải thích (nghĩa á).

Tay phải cầm bánh màn thầu, Thời Nguyên hướng bàn tay ra phía trước duỗi, nỗ lực gây sự chú ý đứa nhỏ, hắn muốn cho đứa nhỏ ở đây ăn xong rồi trở về, nếu như không cho, lương tâm cảm thấy có chút bất an, ngày hôm nay hắn dọa sợ người ta, cái này coi như là làm vật xin lỗi của hắn.

"Có muốn ăn hay không?" Thời Nguyên hướng y ôn hòa cười cười.

Thanh niên tóc đen nở nụ cười ôn nhu, mặc dù sắc trời tối thui, nụ cười này trông mắt Dị, lại thấy rất rõ ràng.

"Đến", Thời Nguyên ngữ khí càng thêm mềm nhẹ.

Thấy đứa nhỏ ngồi xổm bất động tại nơi đó, Thời Nguyên mắt thấy trời sắp tối rồi, không thể tiếp xúc ở bên ngoài nữa liền đi xuống, khoảng cách của hai người cũng không xa.

Thời Nguyên nhìn y như là chạy hết nổi rồi, đột nhiên chạy về phía trước, vài bước đã đến bên cạnh nhãi con.

Bởi vì sợ cái tâm đề phòng quá mạnh mẽ của đứa nhỏ mà bỏ chạy, Thời Nguyên xuất phát chạy lấy đà quá mức, bước chân vượt cũng lớn, cảm thấy thịt cơ đùi kéo căng như dây cung.

Tại thời điểm Thời Nguyên động hình như đứa nhỏ đang ngẩng người, bất quá rất nhanh liền phản ứng lại, liền muốn đứng dậy chạy.

Thời Nguyên tay mắt thân thủ lanh lẹ kéo cánh tay đứa nhỏ lại, y lại giãy dụa rất lợi hại.

Một bàn tay cầm bánh màn thầu, Thời Nguyên nhìn y liền muốn tránh thoát, vội vã dụ dỗ nói: "Đừng sợ, đừng sợ, ta hỏi ngươi đã hay không ăn gì chưa, chạy cái gì?"

Sức lực đứa nhỏ rất lớn, Thời Nguyên kéo y không được, dứt khoát đem hai chân quàng lại, kẹp lấy phần eo đứa nhỏ, muốn cho y yên tĩnh lại, hắn tận lực dùng sức rất nhỏ, không muốn để đứa nhỏ bị thương, y thoạt nhìn thật sự là quá gầy yếu đi.

(quả nhiên có tố chất hí hí)

Bởi vì động tác của Thời Nguyên, thân thể đứa nhỏ nghiêng hướng về phía sau, đứng thẳng có chút gian nan, mà vẫn giãy dụa liên tiếp, đôi mắt đều có chút hồng lên.

Thời Nguyên bị động tác giãy giụa của nhãi con làm cho có chút chật vật, bất quá vẫn là tóm được y, nhìn trông gầy tong teo như vậy nhưng khí lực thực sự rất lớn.

Đứa nhỏ an phận một cách nháy mắt, Thời Nguyên lúc này mới thở một hơi, tay trái còn lôi kéo cánh tay đứa nhỏ.

Ở nơi chim không thèm ị này, đứa nhỏ hạ thấp đầu xuống, một phát cắn ngay cánh tay trái Thời Nguyên nơi tay hắn đặt trên cánh tay y.

Thời Nguyên bị đau, cau mày nhịn xuống không có phát ra âm thanh, muốn buông tay trái ra, lại bị đứa nhỏ cầm lấy cổ tay hắn liền cắn sương sương mấy cái.

Cái vết cắn cuối cùng thật ác, Thời Nguyên trơ mắt nhìn chỗ mình bị cắn ở nơi đó chảy ra một chút vết máu.

Lần này Thời Nguyên cũng không thèm đoái hoài tới bánh màn thầu trong tay, từ trong tay rớt xuống cũng mặc kệ, hắn chỉ muốn cứu cánh tay của mình từ trong miệng sói con này, vì vậy hạ xuống khí lực đẩy đứa nhỏ ra, nhấc lên cánh tay trái nhìn một chút, may là, đẩy ra đúng lúc, vài dấu răng in ở phía trên, chỉ có một chút xíu máu.

Tính tình liền tốt lại, Thời Nguyên bây giờ đối với đứa nhỏ cũng không cười nổi, có lòng tốt cho y ăn, lại bị cắn, còn cắn ra máu, hắn đây là trêu ghẹo ai a?

Tay phải che chở cánh tay trái, Thời Nguyên cúi đầu liếc nhìn bánh màn thầu văng ra xa mấy bước, mặt trên toàn bộ dính đen đất cát, nếu như là ngày thường, cái mần thầu này hắn sẽ không ăn.

Có thể cả ngày hôm nay mới tìm được ba cái nguồn năng lượng điểm, một trận trải qua căng thẳng, Thời Nguyên cuối cùng vẫn là nhấc chân đi tới, nhặt cái bánh mần thầu kia lên, đem vỏ bên ngoài dính vật bẩn thỉu bóc ra, bên trong vẫn là có thể ăn.

Tiếng gió nghẹn ngào biến thành tiếng gào chát chúa, gió càng lúc càng lớn, cuốn lên đầy trời màu đen cát bụi, Thời Nguyên bị bão cát trước mặt thổi đến mức mờ mắt, nhanh chóng cúi đầu nhắm hai mắt lại.

Tại thời điểm mở mắt ra, Thời Nguyên quay đầu liếc mắt nhìn, đứa trẻ kia còn đứng tại chỗ, thoạt nhìn sững sờ.

Thôi, không tính toán với y, nhìn quá ư đáng thương, do hắn bất ngờ quá, tình cờ gặp đứa nhỏ xa lạ liền đến gần, người nhà đứa nhỏ nói không chắc còn bị hắn hù đến.

Thời Nguyên nghĩ như vậy, trong lòng cũng buông xuống, là hắn không để ý đến ý nguyện của người khác, bắt lấy người ta còn ép cho y ăn, bị y cắn cũng là do chính mình làm.

Khung trời hoàn toàn chìm vào bóng đêm, nhiệt độ cũng hạ dần xuống, càng làm cho người ta bất an chính là những ngọn gió, bất luận thời điểm đều phải lớn hơn, Thời Nguyên không trì hoãn nữa, liền nhanh chân đi về.

Cậu đi ngược gió, lực cản rất lớn, Thời Nguyên đi mấy bước, vẫn là ngừng lại, quá khó khăn, không nói cánh tay bị thương, lỗ tai đều sắp bị lạnh rơi mất, gió vừa thổi, mang theo đất cát đánh vào trên mặt quả thực như là lấy đao tử hoa ở trên mặt đau giống nhau.

Chỉ nghe thấy tiếng gió gào thét, gió tối hôm qua cũng không có lớn như vậy, Thời Nguyên chỉ cảm thấy xui xẻo, hắn ngày hôm nay chạy xa, trở về liền đi đường vòng, muốn là cứ như vậy đi về, gió thổi tốt đến mấy tiếng như vậy, hơn nữa gió thổi còn đang không ngừng gia tăng, nhiệt độ cũng đang kéo dài giảm xuống, hắn thật sự không cho là mình có thể ở buổi tối bình yên vô sự tiêu sái mấy tiếng đường đi.

Lạnh cóng đến run lập cập, gió lạnh đỉnh điểm Thời Nguyên nỗ lực tìm kiếm ở xung quanh có chỗ nào có thể tránh gió.

Nơi này cũng là một đống rác thải rải rác, trời tối, chỉ có thể nhìn thấy mơ mơ hồ hồ cái bóng, liếc mắt nhìn hướng đứa nhỏ đứng ở chỗ cũ, y còn ở nơi đó, như là không cảm nhận được gió lớn vậy.

Cố ý vòng qua đứa nhỏ, Thời Nguyên sợ y lần thứ hai chấn kinh, gió quá lớn, còn muốn chạy là liền nguy hiểm.

Ở xung quanh tìm tòi một vòng, Thời Nguyên bắt đầu động thủ, kéo một chút hài cốt rồi gom lại thành một đống, vây quanh thành một nửa hình tròn, dựa vào một đống rác khá lớn, nhờ vào đó để tránh gió.

Lúc trước nhặt mấy khối mảnh kim loại rốt cuộc cũng có chỗ dùng tới, Thời Nguyên gian nan kéo cánh tay người máy xuống tới đem chúng nó nối thành một vùng, thử chồng phía trên nửa vòng tròn một chút, muốn làm cái nóc nhà đơn giản.

May là có vài miếng kim loại diện tích rất lớn, có thể đem hài cốt máy móc vây lại che nửa vòng tròn hài cốt, nhưng dây lại không đủ dùng.

Thời Nguyên đem mảnh kim loại đặt ở bên trong hài cốt, phòng ngừa bị gió thổi đi, chính mình liền tìm kiếm xung quanh trong đống rác, xem có hay không có loại đồ vật dây nhỏ nào giống dây thừng.

Gió càng lúc càng lớn, Thời Nguyên lấy tay đào lên một đống rác, ở bên trong tìm kiếm, trời tối, cái gì đều không nhìn thấy, trước người hắn lại sáng lên một luồng sáng nhỏ, lại không biết là từ nơi nào nhô ra, thoạt nhìn rất kỳ lạ, bất quá nơi này không có người khác, liền ngay cả đứa nhỏ kia, lúc có mặt ở chỗ cũ kia, hắn cố ý không cho đứa nhỏ nhìn thấy nơi của hắn.

Vẫn không tìm được đồ vật thích hợp làm dây thừng, Thời Nguyên một đường tìm kiếm, bất tri bất giác liền đi tới nơi đứa nhỏ lúc trước đứng.

Đứa nhỏ không có ở đây, Thời Nguyên theo bản năng nhìn chung quanh một lần, tìm kiếm bóng người của y, nói không chắc là trở về tìm ba mẹ.

Bất quá lúc Thời Nguyên nhìn thấy bên cạnh cách đó không xa có một bóng đen cuộn một đoàn, vẫn là khe khẽ thở dài, trước người hắn nổi giao diện hình bóng đèn chiếu ánh sáng tuy rằng mờ nhạt, nhưng vẫn là làm cho hắn thấy rõ một đoàn bóng đen kia chính là đứa nhỏ đó.

Thật là, gió lớn như vậy, làm sao trở lại.

Thời Nguyên mạnh mẽ trong lòng, không để cho mình quản việc không đâu, cúi đầu tìm một loại đồ vật dây dài, rốt cục, làm cho hắn ở đây tìm được mấy dây, không sai biệt lắm đủ dùng.

Quay người dự định trở lại, bất quá đang nghĩ đến nếu như nguyên nhân là chính mình, đuổi đứa nhỏ lâu như vậy, làm cho y không tìm được đường về nhà, Thời Nguyên bắt đầu bất an.

Buổi tối lạnh như thế, nhìn đứa nhỏ một mình, quần áo quá lớn rõ ràng không vừa vặn, gió vừa thổi nhìn liền rỗng, lỡ như mắc phải làm đứa nhỏ bị đông cứng, hoặc kết quả xấu nhất là bị chết rét.

Thời Nguyên lập tức quay người, đi tới trước mặt đứa nhỏ, ngồi chồm hỗm xuống, nhìn đứa nhỏ ngủ trên đất cuộn tròn rúc vào một chỗ, cả người đều là tinh tế run rẩy.

Cảm thấy được có chút không ổn, Thời Nguyên đem đứa nhỏ nằm nghiêng lộn lại, tay đụng tới đứa nhỏ chỉ cảm thấy một mảnh lạnh lẽo.

Hắn nhìn thấy đứa nhỏ suy yếu mở mắt ra, nhìn thấy hắn, cả người đều rất căng thẳng.

Nơi cổ họng phát ra tinh tế tiếng gào, so với lúc trước yếu hơn rất nhiều, cho dù như vậy, Thời Nguyên vẫn là nhìn thấy đứa nhỏ này hướng cậu lộ ra răng nanh, cùng mèo giống nhau uy hiếp cậu.edit: Milley

Cùng lúc trước bất đồng, đứa nhỏ giống như là thể lực tiêu hao hết, liền ngay cả sinh mệnh đều xem ra không có tràn đầy như vậy, Thời Nguyên trong lòng căng thẳng, vậy phải làm sao bây giờ.

-Hết chương -.

Truyện Chữ Hay