Editor: Troiwfmas
Thiếu niên bộ dáng đáng thương khóc thút thít làm Đường Cẩn Phong có chút bối rối khẽ nhíu mày. Kỳ thật Đường Cẩn Phong ghét nhất là nhìn người khác khóc, hắn cảm thấy nam nhân mà rơi lệ như vậy thật đúng là phế vật, nhưng nước mắt của thiếu niên trước mặt lại khiến hắn sinh ra một loại cảm giác đau lòng.
Vì thế, hắn bắt đầu tự soi xét lại bản thân, lời nói của mình có phải hay không có chút quá đáng, đối với thiếu niên như một sinh vật mềm mại kia, hắn nên làm giọng điệu của mình dịu lại một chút.
Đường Cẩn Phong trầm mặc, nhấp nháy môi không biết mở miệng như thế nào.
Mà Tuyên Nhược Phong vừa thút tha thút thít vừa mở miệng nói: “Nửa năm trước, từ cái ngày hắn cứu tôi, tôi liền quyết định phải gả cho hắn, hắn là anh hùng của tôi. Cho nên, Đường thúc thúc, tôi không sao, việc Đường Minh có nữ nhân khác tôi cũng biết, nhưng tôi chỉ cần hắn vui vẻ thì tốt rồi.” Thiếu niên ngây thơ hai mắt đẫm lệ.
Cái Tuyên Nhược Phong muốn xây dựng chính là tình huống hắn bởi vì cảm kích Đường Minh nên mới thích Đường Minh, khiến cho bản thân giống như không phân biệt rõ hắn đối với Đường Minh rốt cuộc là ngưỡng mộ hay là tình yêu. Như vậy lúc chia tay sẽ không quá phiền toái, dù sao chỉ cần Đường Cẩn Phong tin rằng hắn như vậy là đủ rồi.
Đang lái xe ở phía trước, Trương Thắng lập tức cau mày nghi hoặc: “Nửa năm trước?”, Nếu hai người kết giao ở nửa năm trước...., nhưng người cứu Tuyên Nhược Phong khi đó rõ ràng chính là tướng quân nhà bọn họ. Khi nào lại biến thành Đường Minh rồi?
Tầm mắt Trương Thắng đụng phải vẻ mặt không vui của Đường Cẩn Phong, thật rõ ràng Đường Cẩn Phong cũng đang nghĩ tới việc này, Trương Thắng vội vàng nhìn về phía trước coi như cái gì cũng không biết!
Mà ánh mắt Đường Cẩn Phong lại nhìn người thiếu niên ngây thơ còn lại đang mờ mịt cúi đầu, trong lòng thở dài, tên nhóc này phỏng chừng cũng chưa minh bạch tình yêu là cái gì cứ như vậy mơ màng hồ đồ cùng Đường Minh kết giao.
Nếu thật sự thích tại sao có thể đối với chuyện Đường Minh có nữ nhân khác thờ ơ xem như không biết?! Tình yêu thì nên một lòng đến già, so với quân nhân phải càng thêm trung thành mới được.
Đường Cẩn Phong mày kiếm nhăn lại hỏi: “Hắn nói với cậu, người cứu cậu là hắn?”
Tuyên Nhược Phong gật đầu, biểu tình mang vẻ ngượng ngùng, nhìn thoáng qua bên ngoài đường phố, quay đầu hướng Đường Cẩn Phong nói: “Đường thúc thúc, tới nơi rồi, cảm ơn ngài đưa tôi lại đây.”
Phi hành khí rất nhanh dừng lại trước tòa nhà cao tầng với những ánh đèn nhiều màu sắc rực rỡ đang nhấp nháy.
Thiếu niên khóe mắt còn có chút đỏ bừng, nhưng vẫn gượng cười đối Đường Cẩn Phong nói: “Đường thúc thúc hẹn gặp lại!”
Nhìn thiếu niên cứ như vậy xuống xe, Đường Cẩn Phong chung quy cũng không đem mọi chuyện giải thích rõ ràng, nhưng lông mày lại càng xoắn xuýt.
Nhìn thiếu niên không chút lưỡng lự tiến về Băng Độ, cái nơi khó coi kia, làm Đường Cẩn Phong càng thêm không vui, cũng bởi vậy mà cảm thấy đối với Đường Minh càng thêm chán ghét, quả nhiên không phải đứa con hắn muốn, cùng nữ nhân kia giống nhau như đúc, khiến người ghê tởm.
“Đi thôi.” Đường Cẩn Phong ánh mắt u ám thâm trầm.
Trương Thắng lập tức ly khai nơi này, tướng quân xuất hiện ở chỗ này, với danh dự của tướng quân mà nói sẽ có tổn hại, bọn họ nhất thiết phải mau chóng rời đi.
Sau khi phi hành khí biến mất, Tuyên Nhược Phong đứng ở cửa Băng Độ, khóe miệng đang mỉm cười nháy mắt lạnh xuống.
Nhìn hạc giấy ở trước mặt hóa thành không khí, thiếu niên khóe miệng cong lên, xem ra, hắn tới quả nhiên rất đúng thời điểm.
Đường Minh đang cùng bạn gái hiện tại ở trên lầu mây mưa điên đảo.
Tuyên Nhược Phong chắp tay sau lưng chậm rãi đi vào Băng Độ, cùng nhân viên phục vụ nói mấy câu, người phục vụ đem hắn dẫn tới lô ghế bên trong.
Trên đường còn gặp phải hai gương mặt quen thuộc, một người đàn ông trung niên từ bên người hắn lướt qua.
Tuyên Nhược Phong bước chân hơi dừng lại, nghiêng đầu nhìn bóng lưng người đàn ông đó rời đi.
Hà Vinh, là một trong những hung thủ cưỡng hiếp quay video chụp lén tam ca năm đó.
Thật là trùng hợp a……