Editor: Troiwfmas
Đường Cẩn Phong thái độ hờ hững: "Cậu không phải còn phải đi học sao? Sắp tới kỳ thi rồi, đừng đem thời gian lãng phí vào việc này."
Tuyên Nhược Phong vẫn tiếp tục kiên trì, gương mặt tươi cười như cũ: "Vậy sau khi đậu đại học được không?"
Tuyên Nhược Phong càng kỳ vọng, Đường Cẩn Phong càng có phương pháp nhẹ nhàng đáp trả, kỳ thật hắn cũng không muốn mạnh mẽ cự tuyệt.
"Nhưng tôi không có ý định mướn cậu làm đầu bếp nhà tôi, bởi vì tôi đối với việc ăn uống cũng không yêu cầu quá cao." Cho nên, ai nấu đều được?.
Đường Cẩn Phong bốn lạng đẩy ngàn cân, thăm dò trận này, Tuyên Nhược Phong buông xuống mi mắt chấp nhận thất bại.
"Được thôi."
Hai người yên lặng dùng cơm, Tuyên Nhược Phong ăn một lát liền no rồi, lúc ở nhà hắn cũng đã ăn không ít, tới Đường trạch chủ yếu là muốn cùng Đường Cẩn Phong gặp mặt.
Mà Đường Cẩn Phong đương nhiên cũng phát hiện, thiếu niên hình như đã giận dỗi không tiếp tục gắp thức ăn cho hắn, tựa hồ cũng không còn hứng thú ăn cơm nữa. Đường Cẩn Phong thấy thế, hơi hơi nhíu mày.
Chưa bao giờ biết làm thế nào đễ dỗ hài tử, Đường Cẩn Phong lúc này cũng không biết nên mở miệng ra sao, đành cùng thiếu niên trầm mặc không nói lời nào dùng xong bữa cơm.
Ăn cơm xong, người hầu thu dọn chén đũa, Đường Cẩn Phong cùng Tuyên Nhược Phong đi vào phòng khách mặt đối mặt ngồi xuống.
Nhìn thấy Tuyên Nhược Phong phảng phất như bị tổn thương, Đường Cẩn Phong gắt gao nhíu mày.
"Tôi đã xem qua video." Thanh âm của Đường Cẩn Phong vang lên trong phòng khách trống trải vô cùng rõ ràng, bất thình lình thốt ra năm chữ tràn ngập từ tính làm người ta say mê.
Thanh âm này cũng thật dễ nghe......
Tuyên Nhược Phong âm thầm nhướng mày, từ khi nào thì hắn bị bại trận bởi một giọng nói thế này?! Nam nhân kia chẳng qua chỉ nói có mấy câu, đã khiến hắn mê muội choáng váng đầu óc.
Tuyên Nhược Phong nhẹ nhàng ngẩng đầu, khóe miệng treo lên nụ cười ngây thơ: "Đường thúc thúc chẳng lẽ muốn tìm công đạo cho con trai mình? Tôi có nói sai cái gì rồi sao? Cùng so sánh với người, hắn chính là phế vật!"
Đường Cẩn Phong bất động, lẳng lặng nhìn chăm chú vào thiếu niên, hắn không nghĩ tới thiếu niên cư nhiên dám can đảm ở trước mặt hắn công khai "Chửi bới" Đường Minh!
Đường Cẩn Phong do dự, hắn nên tức giận hay là nên gật đầu khen đối phương nói rất đúng?
Đường Cẩn Phong đối đứa con trai này càng ngày càng thất vọng, trừ bỏ việc mẹ của nó là Vương Sơ Tình, nguyên nhân quan trọng chính là bởi vì Linh Năng của Đường Minh. Dù được cung cấp tài sản cùng tài nguyên phong phú, nhưng tư chất của Đường Minh ở phương diện Linh Năng đích thực không hề có mặt mũi so sánh với người ta. Hắn cấp cho Đường Minh không ít cơ hội, có được tinh thạch cao giai, Đường Minh luôn luôn chiếm được viên to nhất, nhưng mà, dù có được cái này cái kia, Đường Minh đối với việc tu luyện lại không chịu dụng tâm chăm chỉ, từ trước đến nay đều không biết cố gắng. Cùng tương đương với tư chất của nó, con nhà người ta dù không được cung cấp bất cứ tài nguyên gì, tùy tiện chỉ ra một người, thì cấp bậc Linh Năng cơ hồ đều có thể vả vào mặt nó.
Cũng bởi vì nguyên nhân Linh Năng, phụ thân Đường tướng quân tức tốc trực tiếp phái người lần nữa xác nhận quan hệ huyết thống của Đường Minh cùng Đường gia, ra được kết quả Đường Minh đúng là con của Đường Cẩn Phong. Nhưng tư chất Linh Năng của Đường Minh so với cha mình quả thật kém quá xa. Ngươi nói cha của ngươi là thiên tài ngươi so không nổi, được, vậy so sánh ngươi cùng với ông nội của ngươi đi, cũng kém một khoảng lớn.
Cha là thiên tài Linh Năng, thế mà nhi tử tư chất lại kém cỏi như thế, ngay cả đem so với muội muội song sinh của chính mình cũng không bằng. Như thế có thể thấy được, Đường Minh phỏng chừng không kế thừa được thế mạnh của Đường gia, cố tình giống bên Vương gia "Nổi danh" kia, quần chúng buôn dưa đem mũi nhọn hướng về Vương gia cũng không phải là không có đạo lý. Vốn dĩ chuyện Vương Sơ Tình lúc trước làm cách nào hoài thai được con của Đường tướng quân cũng không ít người không đồng tình, mọi người đối với cả nhà Vương gia càng thêm chướng mắt.
Đặc biệt là khi Đường gia xảy ra biến cố kia, người đầu tiên chọn phân rõ giới hạn với bọn họ lại là Vương gia, Đường Minh không chút nào lưu luyến thẳng thừng rời khỏi Đường gia, thậm chí đem cha kế gọi là phụ thân, thể hiện ra bộ dáng tôi cùng với Đường gia không có bất kỳ quan hệ gì, hai mẹ con họ hành động như vậy có thể là...... quá tàn nhẫn. So sánh với họ, muội muội Đường Minh lại không vô tình như vị ca ca của mình, vẫn luôn lén trở về Đường gia thăm ông nội.
Chờ đến khi Đường tướng quân cuối cùng cũng rửa sạch được hiềm nghi, lần thứ hai phục hồi chức vị, kẻ đầu tiên chạy tới xum xoe cư nhiên vẫn là Vương gia, Vương Sơ Tình tức tốc cùng người chồng hiện tại ly hôn, còn ôm tư tưởng cùng Đường tướng quân tái hợp, mà hành động của nàng ta tất nhiên còn phải kéo theo Đường Minh. Về phần Đường Minh, hắn căn bản không hy vọng mẹ hắn làm phiền cha hắn quá nhiều sẽ ảnh hưởng tới hắn. Những việc này được bàn tán ở trên mạng, mọi người tựa hồ đều nhìn ra được Đường Minh không hề kế thừa được cái gì rốt đẹp từ Đường gia, phẩm hạnh như vậy, thật đúng là noi theo Vương gia, bằng không vì sao em gái hắn Linh Năng so với hắn lại cao hơn a.
Đường Cẩn Phong ở Long Hoa quốc tuy rằng không thường xuyên lộ diện, nhưng vẫn luôn có một lượng fan hâm mộ nhất định, nếu không phải Vương gia đứng sau nền Nông nghiệp của Vương quốc, phỏng chừng mỗi một fan phun một ngụm nước miếng cũng đủ dìm chết Vương gia rồi.
Đường Cẩn Phong hiện giờ chỉ tập trung vào sự nghiệp, những lời đồn đãi ở bên ngoài hắn căn bản không có thời gian để đi tìm hiểu.
Điều quan trọng lúc này là Đường Cẩn Phong rất muốn biết nguyên nhân thiếu niên lừa gạt hắn, bộ dáng ngày đó thiếu niên ở trước mặt hắn làm bộ làm tịch khóc sướt mướt hắn vẫn còn nhớ rõ chưa quên đâu.
"Chằng phải cậu nói rất yêu nó?" Đường Cẩn Phong lạnh lùng nói.
"Đường thúc thúc, người là tướng quân, tôi ở trước mặt người đương nhiên phải cẩn thận che giấu, đáng tiếc, vẫn bị người phát hiện, tôi cũng không phải cố ý muốn đùa bỡn hắn, ai kêu Đường Minh giả mạo ân nhân cứu mạng của tôi?!" Tuyên Nhược Phong đành bất đắc dĩ dùng miệng lưỡi mà bịa ra nguyên nhân.
Đường Cẩn Phong nhíu mày: "Cậu đã biết?"
Tuyên Nhược Phong ra vẻ không hiểu, cười hỏi ngược lại: "Tôi nên biết cái gì?"
Đường Cẩn Phong im lặng, thiếu niên mặt ngoài có vẻ không hiểu, nhưng thái độ của cậu ấy rõ ràng là đã biết rồi, thiếu niên so với hắn tưởng tượng còn rất lớn mật, dám ở trước mặt hắn diễn trò, thậm chí khiến hắn mềm lòng, đem hắn ra lừa bịp.
Thiếu niên trước mắt này cùng đứa bé năm đó dám ở trên người hắn tè bậy rồi sợ phát run kia đã hoàn toàn khác nhau.
Thấy nam nhân trầm mặc, Tuyên Nhược Phong cười khẽ: "Đường thúc thúc có hy vọng tôi biết không?"
Bất luận có phải thăm dò hay không, Đường Cẩn Phong cũng sẽ không cho là thật, bởi vì hắn không tin thiếu niên này.
Đường Cẩn Phong nói sang chuyện khác: "Trời sắp tối rồi, tôi phái người đưa cậu trở về."
"Đường thúc thúc vì sao không tự mình đưa tôi về?" Tuyên Nhược Phong không vui.
"Còn có công văn cần xử lý."
"Cũng không phải cách nhau quá xa, sẽ không tốn nhiều thời gian." Tuyên Nhược Phong vẻ mặt mong chờ, muốn thuyết phục nam nhân.
Nam nhân khóe miệng hơi nhếch, thanh âm vẫn lạnh lùng như cũ: "Nguyên nhân chính là vì hai nhà gần nhau, cho nên tôi mới có thể yên tâm phái người đưa cậu trở về."
Tuyên Nhược Phong giận dỗi đứng dậy, thầm nghĩ trong lòng, Đường Cẩn Phong, anh nhớ kỹ cho tôi, đến lúc đó anh cũng đừng có hối hận.