Editor: Troiwfmas
Tuyên Nhược Phong day day mi tâm, rất đau đầu với tính tình của cha mẹ, nhìn thoáng qua bát cháo gạo kê, bình thường đạm bạc, hoàn toàn không có hứng ăn uống, tâm tình cũng càng thêm bực bội.
Tuyên Nhược Phong đương nhiên muốn đem những kẻ thương tổn đến hắn, hại người nhà của hắn giết sạch toàn bộ, đáng tiếc thứ nhất hắn không thể để Thiên Đạo bắt được nhược điểm, thứ hai hắn không muốn những người đó chết một cách đơn giản như vậy. Hiện tại hắn đã chọc vào Vương gia, hành sự phải càng thêm cẩn thận, cứ cho rằng Đường Cẩn Phong không tìm được chứng cứ hắn cùng án bằm thây có liên quan, nhưng cũng đã có manh mối để dõi theo hắn.
Hắn không thể phạm phải bất cứ sai lầm gì được.
Tuy nhiên, khi nhìn vào tư liệu của Liễu gia, thiếu niên liền không thể áp chế ấn ký đỏ như máu kia.
Liễu gia mấy năm đầu kỳ thật cũng rất an phận, tiền thuê ruộng đất mỗi năm đều đúng hẹn gửi vào tài khoản của mẹ hắn, còn về căn hộ kia, mỗi năm cũng gửi qua tặng nhà hắn không ít rau dưa trái cây, đại khái là vì nguyên nhân này, cha mẹ mới không tiện mở miệng đuổi người.
Nghĩ đến cũng thật buồn cười, khi hắn còn nhỏ nhìn thấy những rau dưa giòn ngon đó liền bị mờ mắt, lập tức nghĩ rằng Liễu thúc thúc cũng là một người tốt a!
Không nghĩ tới rất nhanh đã bị vả mặt như vậy, Tuyên Nhược Phong cảm thấy mình khi đó đúng là thời niên thiếu vô tri, ngu dốt không hiểu chuyện.
Thật ra cứ tiếp tục như tình trạng bây giờ cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn tới nhà hắn, kỳ thật, Tuyên gia cũng không thiếu mấy phần tiền thuê nhà này. Nhưng mà, cách đây bốn năm khi con trai Lưu Đại Bảo kết hôn với con trai Vương gia dòng thứ, cả một nhà thái độ bắt đầu chuyển biến. Đầu tiên là lấy đủ loại lý do không giao tiền thuê đất, số lần lui tới nhà hắn cũng dần ít ỏi, kỳ thật như vậy cũng không tính toán làm gì, cái thứ không biết xấu hổ chắc cũng như thế là cùng, nhưng vào năm trước, Liễu gia lại ngang nhiên đem biệt thự khu Nam bốn phía trang hoàng sửa sang lại một phen, miệng thì nói là không có tiền để trả thế mà có thể chi ra để trang hoàng nhà cửa vốn dĩ cũng không thuộc về bọn họ. Hành vi này đã không còn là không biết xấu hổ nữa, mà chính là vô cùng kinh tởm, bọn họ đặt Tuyên gia ở xó xỉnh nào a? Như vậy là quanh minh chính đại khi dễ người khác, kỳ thật từ đầu tới cuối đều do Liễu gia đơn phương muốn chặt đứt tình "Hữu nghị" giữa hai nhà. Một khi đã như vậy, hắn cần gì phải nể nang mặt mũi.
Thiếu niên ngậm ngùi thở dài, khó trách lại bị nhiều người leo lên đầu lên cổ như vậy, phỏng chừng cũng là do cha mẹ tự mình tạo ra! Không quyền không thế thì chỉ là con kiến hôi, mặc nhiên ai cũng có thể dẫm đạp.
Mềm yếu không có gì đáng xấu hổ, đáng xấu hổ chính là ngươi ba lần bốn lượt nhịn nhục, Tuyên Nhược Phong của hiện tại đã vô cùng thấm thía.
Nhớ tới việc cha mẹ luôn dặn dò hắn không cần để ý đến những việc này, trong nhà cũng không thiếu tiền, không nên vì mấy chuyện thế tục này mà đắc tội với Vương gia, lỡ mất đi tính mạng thì không đáng. Tuyên Nhược Phong hiểu được, cha mẹ là vì lo cho hắn. Nhưng mà, cha mẹ chắc cũng chưa xem qua video hắn cùng Đường Minh chia tay, hắn sớm đã đem Vương gia đắc tội hoàn toàn rồi, tuyệt đối không thể tiếp tục "Yếu đuối". Biện pháp duy nhất để bảo trì "Mạng sống" chính là cùng Vương gia liều mạng một phen, hắn trọng sinh trở về, vốn dĩ là vì báo thù.
Đáng tiếc hiện tại hắn "Chân cẳng không tiện", còn không có cách ra khỏi cửa, chỉ có thể ngoan ngoãn ở trong nhà, bây giờ điều duy nhất hắn có thể làm chính là thu thập thông tin từ khắp mọi phía.
Nhưng mà, tâm tư của Tuyên Nhược Phong lại vô thức bay xa, bay về phía Đường Cẩn Phong. Lần trước hắn thả ra hạc giấy, dẫu rằng phàm nhân không thể nhìn thấy những con hạc đó, nhưng Đường Cẩn Phong trực giác thật sự quá mức nhạy bén, cư nhiên công kích hạc giấy của hắn, hạc giấy trong nháy mắt liền hóa thành tro tàn. Tuyên Nhược Phong phải chuyển sang chiến lược lén lút "Quan sát", căn bản không dám tiến lại quá gần Đường Cẩn Phong.
Rõ ràng không nhìn thấy vậy mà có thể đem hạc giấy của hắn đánh hạ chuẩn xác không sai một li, không hổ là thiên tài Linh Năng của thế giới này. Có thể ở nơi có linh khí loãng như thế này mà phát triển như vậy, thiên phú đó chỉ sợ không hề thua kém Sư tôn.
Người bị Tuyên Nhược Phong nhớ thương, Đường Cẩn Phong, hiện đang ngồi bên trong phi hành khí, bàn tay đeo bao tay màu trắng đặt ở trên quân mũ, chỉ việc ngồi im ở bên trong phi hành khí cũng toát ra bộ dáng đĩnh đạc, khí thế phi phàm. Tuy nhiên, đôi mắt đen nhánh trên khuôn mặt tuấn mỹ kia lại xẹt qua một tia mỏi mệt.
Tài xế Trương Thắng an tĩnh không dám lên tiếng, đã rất nhiều ngày, bởi vì vụ án bằm thây xảy ra ở trong nhà xưởng bỏ hoang của khu bình dân, tướng quân tựa hồ rất sầu não. Rõ ràng những vụ án như thế căn bản không thuộc về phạm vi quản lý của tướng quân, nhưng mà, mọi người đều nhìn ra được tướng quân đối với vụ án này rất để tâm, ngay cả việc Long tộc xấu xí nhất của Long tinh đánh tới đây cũng không mấy để ý. Trương Thắng cũng thực phiền não, hắn cũng rất muốn tìm được hung thủ, nhưng lại không dễ ra mặt nhắc nhở tướng quân đã đi quá giới hạn, bằng hữu bên cục cảnh sát cũng trách móc hắn, nói tướng quân nhà hắn không đi đánh trận lại theo chân bọn họ đoạt bát cơm làm gì? Nghĩ đến việc này, Trương Thắng cũng thực bất đắc dĩ a. Bất quá, là tâm phúc của Đường Cẩn Phong, hắn chung quy cái gì cũng không thể nói, rất sợ sẽ chọc tướng quân tức giận, hắn biết rõ thứ tướng quân hiện tại muốn nhất chính là không gian yên tĩnh.